MỘT LẦN NỮA BẮT ĐẦU

“Cậu mới khốn nạn.” Nại Triết không biết nhường nhịn người bệnh gì cả, phản bác: “Cậu bỏ tôi lại biệt thự một mình, rồi không về. Tôi cũng không dám ra ngoài, chỉ biết ở đó một mình, mãi đến khi… Mãi đến khi nghe người ta nói tôi tự do, cậu cũng không xuất hiện. Tôi với cậu ai khốn nạn hơn?”

Anh nói đến đó, buông Phương Hoằng Lâm ra muốn xuống giường, lại cảm thấy cánh tay mình bị nắm lấy, sức nắm không lớn, thậm chí rất yếu ớt, Phương Hoằng Lâm cố sức nói: “Lạnh…”

Có lẽ có ý không muốn để anh đi.

Nại Triết thấp giọng nói: “Tôi đi gọi người ta đưa thức ăn nhẹ đến. Cậu muốn để bản thân cứ như vậy sao? Có phải cậu chưa thấy dáng vẻ bây giờ của cậu không?”

Anh biết về Phương Hoằng Lâm cũng khá chính xác. Nếu hỏi người đàn ông này có nhược điểm gì, đó chính là thích chú ý bề ngoài, thói ở sạch nghiêm trọng. Quả nhiên, anh nói vậy xong, thì thấy cái tay kia rút vào trong chăn, thậm chí còn cố gắng kéo chăn lên, muốn che cả người mình lại. Trong lòng Nại Triết cảm thấy buồn cười. Anh vừa xuống giường, chuông cửa đã vang lên.

Anh ra mở cửa. Người đến là cô hầu gái kia, cô bưng khây đặt một chén cháo trắng, ngoài ra thì không còn gì khác. Nhịn đói lâu, không thể những món chứa dầu mỡ ngay, mà chỉ có thể ăn thức ăn lỏng trước. Cô hầu gái hơi cúi đầu, lễ phép nói: “Phiền ngài, Quản tiên sinh.”

Nại Triết nhận lấy chén cháo, có hơi nghi ngờ tại sao cô ta đến lúc lúc như vậy. Trở về phòng, anh nhìn bốn phía chung quanh mới thấy camera ở góc tường.

Hèn gì.

Nại Triết kéo chăn của Phương Hoằng Lâm xuống một ít, thấy vẻ mặt vốn tái nhợt của hắn có hơi đỏ một chút, nhưng cũng không phải đỏ vì khỏe lên, mà giống đỏ vì bị bệnh hoặc khó chịu hơn.

“Gương…”

“Nằm yên đi…” Nại Triết nghe giọng nói của hắn liền cảm thấy khó chịu. Giọng nói Phương Hoằng Lâm vốn rất rõ ràng, có chút trầm thấp, cũng rất êm tai. Bây giờ bị khan tiếng, đến nổi nói không ra hơi, dựa vào gần mới nghe rõ hắn đang nói gì. Nại Triết sờ trán hắn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể còn bình thường, bèn dìu hắn ngồi dậy, múc một muỗng cháo thổi thổi, đưa lên miệng hắn.

Phương Hoằng Lâm giương mắt nhìn Nại Triết. Hắn vẫn chưa tỉnh táo lắm. Có điều lại ngoan ngoãn mở miệng, nuốt cháo xuống một cách khó khăn.

Đút cháo thuận lợi lạ thường. Phương Hoằng Lâm ăn cháo như một cái máy không cảm xúc. Nại Triết đút một muỗng, hắn ăn một muỗng, nhưng vẻ mặt lại không chuyển biến tốt. Trông hắn rất yếu ớt. Có khi, Nại Triết thấy hắn tỉnh táo, bởi hắn đáp lại lời Nại Triết một chút. Có khi lại cảm thấy hắn không tỉnh táo, bởi mắt hắn không có tiêu cự.

Đút cháo xong, Nại Triết dìu hắn nằm lên giường, nhìn hắn nhắm hai mắt lại. Mới đến ngày đầu, Phương Hoằng Lâm đã tỉnh, còn chịu ăn cháo, đây là một tiến bộ rất lớn. Nại Triết tin ông Phương đang thấy rất rõ mọi chuyện ở bên kia camera. Hắn đứng dậy, muốn hỏi có cần gọi bác sĩ đến không thì bị Phương Hoằng Lâm nắm chặt ống tay áo.

Hắn quay đầu lại, thấy Phương Hoằng Lâm mở to mắt, dường như đã tỉnh táo không ít, hắn nói với giọng run run: “Đừng đi…”

Nại Triết nhìn ra cửa, rồi nhìn Phương Hoằng Lâm. Nếu cần, có lẽ ông Phương sẽ sắp xếp bác sĩ đến. Vì thế hắn chìu ý, cởi giày, ngồi lên giường lại, ôm lấy Phương Hoằng Lâm.

Giường rất lớn, có thể đủ cho hai người đàn ông trưởng thành nằm. Sau khi được ôm lấy, Phương Hoằng Lâm liền yên tĩnh lại, dường như đã ngủ tiếp. Thân thể hắn vẫn còn hơi lạnh. Nại Triết dùng ngực mình ép sát lên lưng hắn, truyền nhiệt độ cơ thể mình cho hắn.

Không gian yên tĩnh dễ làm người ta buồn ngủ, Nại Triết cũng ngủ quên lúc nào không hay. Có lẽ hắn ngủ rất lâu. Khi hắn tỉnh dậy, ngoài trời đã tối rồi, trong phòng cũng đen thui, không ai làm phiền họ. Nại Triết cử động cơ thể thì nghe Phương Hoằng Lâm nói: “Tỉnh rồi à?”

Giọng nói của hắn khá hơn trước nhiều, ít nhất có thể phát ra âm thanh. Nại Triết phải đợi một lúc sau mới nhớ ra mình đang ở đâu, đáp “Ừm” một tiếng, hỏi hắn: “Khát không? Muốn uống nước không?”

Phương Hoằng Lâm không trả lời. Nại Triết liền bật đèn bàn bên cạnh, xuống giường rót nước cho hắn. Trong phòng luôn chuẩn bị sẵn nước ấm. Nại Triết rót một ly mang lại giường, nâng Phương Hoằng Lâm dậy, đút nước cho hắn uống. Phương Hoằng Lâm hé miệng uống, uống xong hắn chợt nói: “Đưa gương cho tôi.”

Thì ra hắn vẫn canh cánh trong lòng những lời Nại Triết nói lúc sáng. Nại Triết dở khóc dở cười, nhưng không lấy gương cho hắn, mà nói: “Tôi khích cậu nên mới nói vậy, dù cậu có gầy thì vẫn cứ đẹp trai.”

Phương Hoằng Lâm ngửa mặt nằm trên giường, thật lâu sau, hắn dùng tay che mặt lại, vẻ rất oan ức, tức giận và không cam lòng, hỏi Nại Triết: “Có phải anh và Ân Duệ Sâm ở bên nhau rồi không?”

Nại Triết đặt ly lên bàn, nghe hắn hỏi vậy, ngừng một chút mới trả lời: “Không có.”

“Anh nói gì, tôi cũng tin hết…” Phương Hoằng Lâm nghiêng mặt qua nhìn anh. Nại Triết thấy đôi mắt hắn đỏ ửng, ánh đèn phản chiêu nước mắt lấp lánh. “Tôi nhớ anh, Nại Triết…”

Nại Triết đi qua, ngồi lên giường, không trả lời hắn, mà chỉ hỏi: “Cậu đói không?”

Bàn tay đang nắm lấy anh của Phương Hoằng Lâm từ từ di chuyển vào chăn, đặt ở trước ngực mình, giọng yếu ớt: “Tôi… Muốn anh.”

“Cậu điên rồi đúng không.” Nại Triết rút tay về, đứng phắt dậy. Khoan nói chuyện bây giờ anh không có tâm tình, mà ngay cả tình trạng sức khỏe của Phương Hoằng Lâm không cũng biết đứng dậy nổi không, giờ còn muốn làm chuyện đó, đúng là không sợ chết.

Anh nói hơi nặng lời, Phương Hoằng Lâm nhìn anh, hồi lâu mới hỏi: “Anh chê tôi ư? Ân Duệ Sâm tốt hơn tôi chỗ nào? Tại sao anh lên giường với cậu ta? Cậu ta gọi giường giỏi hơn tôi ư?”

Hắn hỏi mấy câu liên tiếp, lúc này Nại Triết không biết hắn đang trách mình hay đang ghen nữa. Nại Triết như phản xạ có điều kiện muốn giải thích, nhưng rồi nghĩ đến Phương Hoằng Lâm không còn là kim chủ của anh nữa. Tóm lại họ không thể nào ở bên nhau, chi bằng cho Phương Hoằng Lâm thấy con người thật của Quản Nại Triết – xem người mà hắn yêu rốt cuộc là người như thế nào.

Nại Triết cười một cái, cúi đầu nhìn hắn nói: “Nếu cậu nhất định muốn nghe tôi nói thật thì tôi nói cho cậu biết. Thân thể Ân Duệ Sâm đúng là rất đẹp, lúc làm tình rên cũng dâm đãng hơn cậu, hơn nữa cậu ấy vẫn yêu tôi từ trước đến giờ…”

“Quản Nại Triết!” Phương Hoằng Lâm ngắt lời anh, giọng nói như muốn xé ra. Hắn mở to hai mắt, thân thể run nhè nhẹ như đang rất giận. Thật lâu sau, hắn thở chậm lại, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, hắn như rút hết sức lực, nằm bẹt trên giường, hỏi: “Còn tôi thì sao hả… Nại Triết… Còn tôi thì sao…”

Nhìn đi, nếu không có thân phận kia, Phương Hoằng Lâm ở trước mặt Quản Nại Triết cũng chỉ là một người bình thường không thể làm gì hết.

Bình luận

Truyện đang đọc