MỘT NHÀ DƯỚI CHÂN NÚI

Nâng mắt, xem xét kỹ lưỡng nam nhân tham lam trước mắt này: "Ngươi trước hết để cho ta nhìn thấy A Thủy đã."

Hồ Đạt gật đầu: "Có thể."

Ánh mắt lạnh lùng của Vô Mạt nhìn chằm chằm Hồ Đạt: "Được, hiện tại, dẫn ta đi gặp nàng."

Trong mắt Hồ Đạt thoáng qua một tia giảo hoạt, lắc đầu nói: "Không được, ngươi trước hết nói cho ta cách vào cửa đã."

Vô Mạt hừ lạnh một tiếng: "Nhưng cách vào cửa cực kỳ bí ẩn, địa hình núi Thượng Cổ phức tạp, cho dù ta có nói cho ngươi biết, ngươi cũng không có cách tìm được."

Hồ Đạt được voi đòi tiên: "Được, vậy ngươi dẫn chúng ta đi! Nếu như ngươi có thể dẫn chúng ta đến cửa động, ta bảo đảm đưa con gái của ngươi không bị thương chút nào đến trước mặt ngươi."

Vô Mạt trầm tư một lát , cười nói: "Cũng tốt. Nhưng mà hiện tại bên cạnh ta đều là người Vọng Tộc, ta phải bảo bọn họ rời đi đã, sau đó mới có thể dẫn đường cho ngươi."

Hồ Đạt gật đầu: "Ngươi suy tính chu toàn. Vậy ta liền ước định ngày mai ở chỗ này gặp nhau, như thế nào?"

Vô Mạt lúc này mới đồng ý: "Tốt."

Hồ Đạt thấy vậy, rất hài lòng, nhưng con ngươi hắn chuyển một cái: "Ta biết ngươi công phu rất cao, thuật Truy Tung cũng là nhất tuyệt. Nếu như ngươi đi theo ta tìm được A Thủy thì sao? Cho nên ngươi bây giờ phải đứng ở chỗ này không được cử động, như thế nào?"

Trong mắt Vô Mạt thoáng qua ý lạnh, nhưng hắn vẫn cười nói: "Dĩ nhiên có thể."

Hồ Đạt vừa đi về phía trước, vừa quay đầu lại, đợi đến khi đi ra khỏi ngõ hẻm thì thấy Vô Mạt vẫn đưa lưng về phía hắn đứng ở nơi đó, cũng không hề có ý định đuổi theo, lúc này mới yên tâm, vội vàng chạy về nhà.

Hắn chạy một đường về đến nhà, lại thấy A Thủy đang làm ầm ĩ trong phòng, Mộc Dương trái dỗ phải dỗ cũng không được, giận đến mức tóm nàng giơ lên cao, uy hiếp: "Ngươi nếu còn náo loạn nữa, ta liền ném ngươi xuống đất!"

Ai biết A Thủy tuy bị Mộc Dương giơ lên giữa không trung, lại không kinh hoảng chút nào, càng không hề sợ hãi, ngược lại tươi cười rạng rỡ, khanh khách mà cười , còn dùng hai tay vui sướng vỗ cái bụng của mình, hai bắp chân cũng như con ếch đạp đá lung tung giữa không trung, đôi mắt non nớt đơn thuần càng thêm mong đợi nhìn Mộc Dương.

Thì ra khi ở nhà Vô Mạt vẫn thường trêu chọc A Thủy như vậy, vì thế A Thủy không sợ, ngược lại còn rất mong đợi, nàng cho rằng người này cũng muốn chơi trò chơi với mình.

Mộc Dương bất đắc dĩ, cả giận nói: "Ngươi cho rằng ta đang đùa với ngươi hả? Ngươi chỉ biết chơi! Ngươi có biết không, chỉ cần ta tức giận, liền ném ngươi xuống đất vỡ thành tám mảnh!"

Ai biết A Thủy thấy người trước mắt này lông mày mũi nhăn nhíu thành một đoàn, miệng lại bô bô nói, càng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được đưa đôi tay ra bắt tới cái miệng đang đóng mở của hắn.

Mộc Dương căn bản không phòng bị, thình lình bị tiểu oa nhi bắt tới, hắn vội hất đầu, ai biết lại càng không xong, móng vuốt nhỏ liền quệt qua mắt hắn.

Mộc Dương chỉ có cảm giác mắt mình nhất thời cực kỳ khó chịu, không nhịn được kêu lên sợ hãi, cái tay đang giơ A Thủy lên cũng buông lỏng ra.

Bên cạnh có hai nam nhân, một người là đại hán bưu hình, một người hơi cao gầy, đều là người Hồ Đạt mang tới. Thấy tình cảnh này, đại hán kia thật sự không đành lòng nhìn tiểu oa nhi đang giương nanh múa vuốt này cứ như vậy rơi xuống đất té thành tám mảnh, vội đưa tay, đỡ lấy nàng vào lòng.

A Thủy lại là một đứa nhỏ không tim không phổi, không biết mình vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan, chỉ cho là đang chơi đùa, bị đại hán kia đỡ trong tay, lại ngoái đầu nhìn hắn nở một nụ cười ngọt ngào.

Đại hán sửng sốt một chút, nghĩ thầm tiểu oa nhi này thật đáng yêu a, tại sao mình chỉ vì ít bạc lại muốn bắt cóc nàng chứ?

Hắn giương mắt nhìn người đang la oái oái bên cạnh, trong lòng tràn ra khinh bỉ.

Một đại nam nhân, lại đối nghịch cùng một tiểu oa nhi, đây là cái bản lãnh gì chứ? Người ta không phải chỉ quệt qua mắt của ngươi thôi, sao có thể bị thương nặng chứ? Sao lại cứ kêu trời kêu đất như vậy?

Đại hán vừa khinh bỉ Mộc Dương, vừa ôm A Thủy sang một bên, lấy ra một bát canh nóng đút cho nàng.

A Thủy quả thật đói bụng, không kịp chờ đã ôm cái bát uống ừng ực, cái đầu không to hơn cái bát là bao kia đang hận không thể chôn vào đến trong bát đi. Đại hán thấy vậy, càng cảm thấy A Thủy đáng thương.

Đúng lúc này, Hồ Đạt tiến vào, thấy Mộc Dương đang kêu trời gọi đất, quát bảo hắn ngưng lại nói: "Ngươi đừng kêu nữai, cẩn thận lại đưa Vô Mạt tới, chịu không nổi mà chạy đó!"

Mộc Dương bây giờ đã phản bội tộc nhân, bắt cóc nữ nhi Vô Mạt, sợ nhất chính là Vô Mạt, vì vậy nghe xong lời này, nhất thời ngừng tiếng la, chỉ dùng tay che mắt rơi lệ, vội hỏi: "Thế nào, Vô Mạt tới?"

Hồ Đạt gật đầu: "Hôm nay ta đã thấy hắn."

Mộc Dương đang muốn tiếp tục truy vấn, ai biết nam nhân cao gầy kia chợt cau mày nói: "Có người ở bên ngoài nhìn chằm chằm chúng ta, nhanh đi ra ngoài xem một chút!"

Hồ Đạt vừa nghe cái này, sợ hết hồn, dậm chân nói: "Không được, chẳng lẽ đã bị Vô Mạt đuổi tới rồi !"

Mộc Dương càng hoảng sợ trên mặt không có huyết sắc: "Hồ Đạt, ngươi đã nói, nói phải bảo hộ ta cho tốt!"

Hồ Đạt lúc này sao còn tâm trí nghe hắn nói linh tinh, lập tức bảo đại hán ôm A Thủy rồi lôi Mộc Dương trốn vào trong phòng, bản thân và nam nhân cao gầy đề phòng tới cửa nhìn xung quanh.

Mà động tĩnh bọn họ nghe được, cũng không là Vô Mạt, mà là A Nặc.

A Nặc hỏi thăm được nơi này, nghĩ tới A Thủy ở chỗ này, chỉ hận không thể vọt vào tìm, chỉ là rốt cuộc vẫn kiềm chế lại, sau khi thương lượng với Hậu Viêm, quyết định vẫn mạo hiểm thử một lần, bảo A Nặc giả làm ăn mày đi xin nước uống.

Hồ Đạt vốn không biết A Nặc , sau khi mở cửa, thấy A Nặc cũng chỉ là một đứa bé quần áo rách rưới, nhất thời buông lỏng cảnh giác, phất tay đuổi đi: "Tránh ra, nơi này không có nước cho ngươi uống!"

A Nặc cũng không chết tâm, quấn lấy Hồ Đạt làm bộ cực kỳ cầu khẩn, thậm chí lôi kéo tay áo Hồ Đạt không để cho hắn đóng cửa. Hồ Đạt bị cuốn lấy phát phiền, lại sợ ngộ nhỡ Vô Mạt đuổi theo nhìn thấy mình, liền sai nam nhân cao gầy: "Nhanh, đóng cửa lại, đuổi tiểu tử thối này đi ra ngoài!"

Ai biết nam nhân cao gầy kia nhìn chằm chằm A Nặc, lại nói: "Thiếu gia, ta thấy vẫn nên cho hắn chút nước uống đi."

Hồ Đạt thấy thủ hạ không nghe theo mệnh lệnh của mình, đang muốn nổi giận, nhưng đột nhiên ý thức được cái gì, sửng sốt một chút, thu hồi giận dữ nói: "Vậy ngươi vào đi."

A Nặc giương mắt nhìn nam nhân cao gầy kia, chỉ thấy đối phương đang dùng ánh mắt bén nhọn thăm dò mình, trong lòng bất giác cau mày, biết đối phương có lẽ đã phát hiện bản thân. Nhưng nghĩ đến A Thủy đang ở trong nhà, hắn vẫn nhắm mắt muốn đi vào. Lập tức hắn thiên ân vạn tạ, đi theo Hồ Đạt tiến vào trong viện.

Hậu Viêm chỉ đứng ở xa nhìn thấy cửa lớn bị đóng lại, A Nặc đi vào, không khỏi vò đầu bứt tai, nghĩ thầm nếu ngộ nhỡ A Nặc xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ đây?

Hắn rất nhanh quan sát địa hình xung quanh, liền đi vòng qua phía sau tiểu viện. Phía sau tiểu viện bị tường bao kín, bên tường có một gốc cây cổ thụ. Hắn nhẹ nhàng trèo lên cây, lại từ cây leo tường mà vào. Mới vừa vào trong viện, liền nghe bên trong nhà nổi lên tiếng ồn, có âm thanh đánh nhau, trong lòng hắn biết không ổn, cuống quít đẩy cửa xông vào, lại thấy A Thủy đang bị một đại hán giữ trong tay, mà A Nặc đã bị Hồ Đạt và nam nhân cao gầy còn có Mộc Dương đè vào trên mặt đất đang phí công giãy giụa.

Hậu Viêm vừa thấy tình cảnh này, không khỏi cả giận nói: "Hồ Đạt, quả nhiên là ngươi, thế nhưng lại chạy tới gây họa cho Vọng Tộc chúng ta!" Vừa nói vừa chỉ hướng Mộc Dương: "Còn ngươi nữa, thân là người Vọng Tộc, ngươi lại cấu kết với ngoại tộc, gieo họa tộc dân, đúng là tên phản đồ ăn cây táo rào cây sung!"

Mộc Dương từ nhỏ sinh ra lớn lên ở Vọng Tộc, hôm nay cả gan làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, thật sự chột dạ, vì vậy nhìn thấy một người Vọng Tộc liền khiếp sợ, bây giờ Hậu Viêm vừa nói như thế, nhất thời co rúm người lại, lùi lại đến cạnh đại hán, chống chế nói: "A Thủy đang ở trên tay ta, ta sợ cái gì!"

Hậu Viêm cười lạnh: "Ngươi sợ cái gì, ngươi không phải sợ lão tổ tông chúng ta bò từ thần miếu ra sao? Ngươi không phải sợ Kiếm Linh vĩ đại treo trước mắt của ngươi?"

Mộc Dương rốt cuộc vẫn là người từ nhỏ đã thờ phụng thần miếu, nghe thế, thấp thỏm trong lòng, do dự bất định.

Hồ Đạt thấy vậy, vội sai khiến nam nhân cao gầy: "Chớ cùng hắn nói nhảm, bắt lấy hắn!"

=== ====

Vô Mạt đứng im tại chỗ vẫn nhắm mắt tỉ mỉ lắng nghe, vẫn nghe được tiếng bước chân của Hồ Đạt, biết hắn đã yên tâm chạy về nhà, liền bước đuổi theo.

Hồ Đạt thuê một tiểu viện, tiểu viện này ở trên một con đường nhỏ sau một khu náo nhiệt, cũng coi là nơi yên tĩnh giữa trấn ồn ào, nếu không phải một đường tìm tới, Vô Mạt cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ núp ở một chỗ như vậy .

Vì không muốn làm cho Hồ Đạt hoài nghi, hắn ẩn núp cách Hồ Đạt hai thước. Chờ hắn đi vào gần ngôi nhà kia, chỉ thấy Hồ Đạt đã sớm đi vào, cánh cửa gỗ cũ rách đã đóng chặt lại.

Nhìn tòa tiểu viện này, Vô Mạt nghĩ tới A Thủy của mình đang ở bên trong, không khỏi nắm chặt tay, chân mày cau lại. A Thủy của hắn, nhất định phải bình an trở lại bên cạnh hắn và Bán Hạ, mà đám người kia dám cả gan cướp A Thủy đi, hắn tuyệt không để cho bọn họ bình yên rời đi.

Đang lúc hắn nghĩ nên làm thế nào thì chợt nghe bên trong vang ra một tiếng khóc lớn, tiếng khóc kia vang vọng hữu lực, cơ hồ xông thẳng trời xanh.

Có thể khóc lớn như vậy, không có người khác, tất nhiên là A Thủy nhà hắn!

Vì vậy Vô Mạt vốn đang định tính toán kỹ hơn, cũng bất chấp tất cả, đá cửa xông vào, nhanh chóng vọt vào trong viện.

Lại chỉ thấy cửa phòng chính mở toang hoác, A Nặc bị trói, trong miệng còn nhét giẻ, Hậu Viêm thì đang bị một nam nhân cao gầy đè trên mặt đất, rất chật vật.

A Thủy đâu? Vô Mạt nhìn về một bên, A Thủy bị một hán tử cao lớn ôm vào trong ngực, lúc này bởi vì Vô Mạt xông vào đã ngừng tiếng khóc kinh thiên động địa, chỉ mở to đôi mắt trong trẻo đầy ý cười nhìn A Cha, trên mặt không có một giọt nước mắt.

Hậu Viêm vẫn có thể nói chuyện, hắn bị người đè chặt trên đất, vẫn cười khổ nói: "A Thủy thật nhạy bén, biết A Cha nó đang ở bên ngoài, thế lại biết dùng tiếng khóc gọi cha tới!"

Mộc Dương thấy Vô Mạt, cả kinh lùi lại, Hồ Đạt cũng nhíu mày: "Ngươi đến đây làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên ước định của chúng ta?"

Vô Mạt cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi trước đem trả lại nữ nhi cho ta, chúng ta bàn lại ước định thôi."

Hồ Đạt thấy hắn nói chuyện như vậy, biết tất cả đều thành bọt nước, không khỏi thẹn quá hóa giận: "Thì ra người Vọng Tộc các ngươi căn bản là kẻ không giữ chữ tín!"

Vô Mạt nhíu mày, châm chọc mà nói: "Với loại súc sinh không bằng cầm thú như ngươi, ta cần gì phải nói đạo lý!"

Hồ Đạt lui về phía sau một bước, đưa tay muốn tóm A Thủy trong lòng đại hán kia để uy hiếp, nhưng ai biết đại hán kia lại né đi, ôm A Thủy tránh thoát.

Mộc Dương thấy vậy, biết A Thủy chính là cây cỏ cứu mạng của mình, vội nhào đến muốn bắt A Thủy, lại bị đại hán kia đẩy một cái, té ngã xuống đất.

Hồ Đạt nhất thời sắc mặt thay đổi: "Diệp lão tứ, ngươi làm gì đấy?"

Diệp lão tứ cười hắc hắc: "Không làm gì, ta chỉ cảm thấy tiểu oa nhi này bị các ngươi bắt cóc thật sự đáng thương, chúng ta không bằng trả lại cho cha mẹ người ta thôi."

Hồ Đạt cắn răng: "Ngươi điên rồi, mau đưa tiểu nha đầu này cho ta."

A Thủy thấy Hồ Đạt nhe răng toét miệng, liền co rúm lại, vội trốn vào lòng Diệp lão tứ, bàn tay nhỏ bé còn bắt lấy áo hắn không buông.

Diệp lão tứ càng thêm cảm thấy trong lòng giống như có khí khái anh hùng xông ra, dõng dạc nói: "Diệp lão tứ ta sẽ không tiếp tục làm cái chuyện bắt nạt trẻ con này! Ông đây mặc kệ, cùng lắm thì trả lại bạc cho ngươi là được!"

Vô Mạt thấy vậy, tự nhiên không còn cố kỵ, thừa dịp bọn họ không phòng bị, nhanh chóng tiến lên bắt giữ Hồ Đạt, Hồ Đạt kêu to, nam nhân cao gầy thấy vậy định tới cứu, Hậu Viêm lại nhân cơ hội lật lại một cái, thoát khỏi khống chế của nam nhân cao gầy.

Vì vậy hai đấu hai, hai bên hỗn chiến, chỉ có Mộc Dương ở một bên run lẩy bẩy.

Nam nhân cao gầy này cũng có một chút công phu, chỉ tiếc hắn gặp phải Vô Mạt và Hậu Viêm. Không nói đến Vô Mạt là lớn lên trong bầy sói, những ngày tháng sống trong bầy sói bởi vì địa vị thấp kém mà luôn thiếu ăn nên có thể vì một miếng thịt xương mà đánh lẫn nhau , chuyện vật lộn cùng sói Vô Mạt đã làm không ít. Chỉ riêng Hậu Viêm, từ nhỏ lên núi săn thú, vẫn luôn gặp chuyện phải đọ sức với dã thú. Hai người đều nhờ những vết thương chồng chất trong thực chiến mà bồi đắp lên năng lực, vì vậy rất nhanh Vô Mạt và Hậu Viêm đã thượng phong.

Bên này đánh nhau náo nhiệt, bên kia A Thủy được đại hán ôm trong ngực đã say sưa ngon lành, thỉnh thoảng còn quơ múa nắm tay nhỏ bé về bên này, trong miệng còn kêu bì bõm, giống như cũng muốn tham chiến .

Bình luận

Truyện đang đọc