MỘT THAI SONG BẢO: TỔNG TÀI DADDY PHẢI PHẤN ĐẤU

Chương 940

Nhưng lúc đầu ở bệnh viện, Weilia kiểm tra cho cô thì lại không nói thế.

“Cô Tô, cô xem tiếp mấy ảnh này”

Ông Hồng lấy thêm ra mấy tấm ảnh khác rồi đưa cho Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư vừa nhìn đã nhận ra người trong ảnh, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin nổi: “Sao Liễu Minh Hoa lại ở cùng với Weilia?”

Nhưng cô chưa nói hết câu thì cũng tự nhận ra được vấn đề.

Cô nhìn ông Hồng, khó mà tin nổi vào chuyện này: “Liễu Minh Hoa và Weilia đã hợp tác với nhau…

“Xem ra cô cũng không ngốc lắm, nhưng mà trong này có một người mà cô không biết”

Ngài Tư Đồ lạnh lùng nhìn Tô Kim Thư.

Lúc này Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trái tim mình như đang đóng băng: “Còn có ai nữa?”

Ông Hồng đứng bên cạnh lên tiếng giải thích “Weilia nhận tiền của Liễu Minh Hoa và bà Smith, định làm phẫu thuật sinh non cho cô, rồi sau đó giao con của cô cho bà Smith”

Nghe xong chuyện này, Tô Kim Thư cảm thấy máu trong người mình như sắp đông lại đến nơi rồi.

Cô nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, nếu người họ Tư Đồ này không đưa cô đi thì có lẽ cô sẽ thật sự bị mắc bẫy, đứa con trong bụng cô.

Tô Kim Thư không dám nghĩ thêm nữa, cô càng nghĩ càng thấy sợ.

Cô đặt tay lên che bụng mình theo bản năng, một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt: “Vậy nguyên nhân thứ hai của ông là gì?”

Tô Kim Thư có thể chắc chắn rằng người đàn ông mà cô không quen biết này chắc chắn sẽ không đưa cô đến hòn đảo hoang này.

chỉ để cứu cô thôi.

Lúc này thì vẻ mặt ngài Tư Đồ đã trở nên thoải mái hơn phần nào, ông ngẩng đầu lên nhìn Tô Kim Thư: “Cô muốn biết thật à?”

“Nếu không thì sao chứ? Tại sao tôi lại phải đứng đây, kiên nhãn nói chuyện với ông như vậy? Tôi hiểu, ngài ở đây được thì chắc hẳn cũng là người rất có quyền, có thế, tôi không thể đấu lại ngài được, nhưng dù có chết thì tôi cũng muốn chết một cách rõ ràng, phải không?”

Sau khi nghe đến chữ “chết”, vẻ mặt ngài Tư Đồ hiện rõ vẻ không vui, ông ta nhíu mày đứng lên.

Mãi đến lúc này, Tô Kim Thư mới phát hiện ra là ông ta cao khoảng một mét tám mươi gì đó, cao hơn cô khoảng rất lớn.

Cảm giác áp bức mạnh mẽ trên người ông †a đã khiến cô có cảm giác muốn lùi lại về phía sau theo bản năng.

Nhưng cô vẫn nắm chặt lấy cạnh bàn, cố không để bản thân mình lùi về phía sau.

Ngài Tư Đồ nhìn chằm chẳm vào cô rồi nói từng câu từng chữ: “Cô sẽ không chết đâu.”

“Nhưng bây giờ ông giam lỏng tôi thế này, chia cắt tôi ra khỏi người nhà và người yêu của tôi, làm vậy thì khác nào đang giết chết tôi đâu chứ?”

Ngài Tư Đồ nhìn chäm chằm vào Tô Kim Thư, yên lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Nếu cô bằng lòng thì tôi có thể làm người nhà của cô”

Tô Kim Thư trợn ngược mắt lên, người đàn ông này có vấn đề về tư duy à?

Hay là vừa nãy cô nói chưa đủ rõ ràng?

“Thưa ngài, tôi và ngài chẳng thân mà cũng chẳng quen biết gì nhau, sao ông lại bắt tôi phải coi ông như người nhà chứ? Tôi không hề quen biết gì ông, tôi ở cùng với anh trai tôi, chồng tôi và con cái của tôi, đấy mới là gia đình của tôi”

Nói xong câu đó, Tô Kim Thư tức giận, chạy ra phía ngoài tòa lâu đài.

Bình luận

Truyện đang đọc