MỘT TỜ HÔN THƯ - LỤC DƯỢC

Kỷ Vân Chi ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ý Lục Huyền. Nàng kiên quyết nhặt trung y của hắn lên, khoác lên người hắn.

Lục Huyền đưa tay ôm nàng, Kỷ Vân Chi chống tay lên n.g.ự.c hắn, nói: “Nhị gia, thiếp có chuyện muốn nói với chàng.”

Canh ba nửa đêm, sao lại gọi hắn như vậy?

Lục Huyền nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

Kỷ Vân Chi vòng tay qua cổ hắn, nói: “Trời ngày càng lạnh, Nhị gia đừng mỗi ngày đều cưỡi ngựa về nhà khuya nữa được không? Chờ khi quân doanh thực sự nhàn rỗi, buổi chiều không có việc gì, hoặc là được nghỉ phép thì hãy về.”

Lục Huyền vẫn nhíu mày nhìn nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của hắn, Kỷ Vân Chi dịu giọng, nũng nịu nói: “Chàng mỗi đêm về muộn như vậy, thiếp cũng sẽ đau lòng.”

Cách gọi đúng rồi, lời nói cũng dễ nghe. Sắc mặt Lục Huyền lập tức dịu xuống, hắn gỡ tay Kỷ Vân Chi đang đặt trên vai mình, đồng thời cúi người bế thốc nàng lên, bế nàng đi về phía giường.

“Chờ nàng về quê cùng bà nội, đi đi về về ít nhất cũng một tháng rưỡi.” Lục Huyền đặt Kỷ Vân Chi lên giường, vừa cúi xuống hôn nàng vừa kéo y phục trên người nàng.

Nghe Lục Huyền nói, trong lòng Kỷ Vân Chi lại dâng lên một chút không nỡ.

Nàng chợt nhận ra, ngoại trừ khoảng thời gian ăn Tết, nàng và Lục Huyền quả thực ít khi gặp nhau, lại nghĩ đến việc cuối năm Lục Huyền có thể phải xuất chinh rời kinh rất lâu, những lời khuyên can còn lại đều bị nàng nuốt xuống.

Khi nụ hôn của Lục Huyền dần dần đi xuống, Kỷ Vân Chi khẽ ngẩng đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán hắn.

...

Kỷ Vân Chi từ phòng lão phu nhân đi ra, vừa đi ra ngoài vừa nghiêng đầu nói chuyện với Xuân Liễu, dặn dò nàng ta những thứ cần phải chuẩn bị cho hành lý.

Mấy ngày nữa nàng sẽ cùng lão phu nhân lên đường đến Túc Châu, quê hương của bà.

Ban đầu định là sẽ khởi hành sớm, để việc nhập gia phả nhà họ Yến được hoàn thành càng sớm càng tốt, nhưng vừa đúng lúc Lục Thiện Tĩnh sắp đến sinh nhật, hai bà cháu liền quyết định dời ngày khởi hành sang ngày hôm sau sinh nhật Lục Thiện Tĩnh.

Kỷ Vân Chi không về Thừa Phong viện mà muốn trực tiếp ra khỏi phủ, đến chùa một chuyến. Hôm nay là ngày rằm, trước kia lão phu nhân cứ đến ngày rằm đều sẽ đến chùa thắp hương, giờ tuổi đã cao, nếu ngày nào không muốn đi lại, Kỷ Vân Chi sẽ thay bà đến chùa thắp hương.

Chưa ra khỏi cổng Lục phủ, Kỷ Vân Chi đã thấy Lục Kha đang đi ra ngoài, hắn cúi đầu ủ rũ.

Kỷ Vân Chi dừng bước, cố ý tránh mặt.

Xuân Liễu nhìn theo ánh mắt của Kỷ Vân Chi, giải thích: “Tam gia hôm nay phải đến Triệu phủ, bàn chuyện với Triệu Bảo Hà.”

Kỷ Vân Chi nhẩm tính ngày tháng trong lòng, mới nhớ ra hôn kỳ của Lục Kha và Triệu Bảo Hà đã gần kề.

Nhưng cặp đôi này... rõ ràng đều không hài lòng về cuộc hôn nhân này, e là sơ sẩy một chút sẽ trở thành một đôi oan gia.

Dù là Lục Kha hay Triệu Bảo Hà, Kỷ Vân Chi đều muốn tránh né, không muốn dính líu đến chuyện của bọn họ.

Bọn họ thế nào cũng được, miễn là đừng đến làm phiền cuộc sống yên bình của nàng.

...

Trên đường đi, xe ngựa của Kỷ Vân Chi bất ngờ gặp xe ngựa của nhà họ Kỷ.

Kỷ Vân Chi đang vén rèm xe nhìn ra ngoài ngắm cảnh, từ xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa quay đầu, giống như cố ý tránh mặt. Kỷ Vân Chi đang nghi hoặc thì Trường Hà ở ngoài xe giải thích cho nàng: “Nhị phu nhân, là xe ngựa của nhà họ Kỷ đang về quê. Nhìn thấy xe ngựa của người từ xa, nên đã chủ động tránh đi.”

Kỷ Vân Chi chợt hiểu.

Sau bữa tiệc sinh nhật, Kỷ Vân Chi cứ nghĩ mình sẽ lại nhớ đến chuyện hôm đó, dù là hối hận hay hả giận. Nhưng thực tế là, kể từ hôm đó, nàng chưa từng nhớ đến những người đó nữa. Như thể mười hai năm qua ngày đêm nhớ nhung mong ngóng người nhà đều bị cắt đứt sạch sẽ vào ngày sinh nhật hôm đó.

Kỷ Vân Chi khẽ thở dài. Cũng tốt, kiếp này sẽ không còn dây dưa với bọn họ nữa, sẽ không gặp lại nữa. Nàng vừa định buông rèm xe xuống thì từ xa nhìn thấy xe ngựa nhà họ Kỷ dừng lại, Kỷ Vân Tiêu bước xuống xe.

Kỷ Vân Chi do dự một chút, không lập tức buông rèm xe xuống.

Nàng nhìn Kỷ Vân Tiêu tập tễnh đi về phía này.

Nhìn bóng dáng Kỷ Vân Tiêu dần dần đến gần từ xa, trong lòng Kỷ Vân Chi có chút phức tạp. Chỉ có người em trai này mới từng khiến nàng cảm nhận được một chút tình thân m.á.u mủ. Tuy nhiên, sau khi biết được sự thật năm xưa, mặc dù những chuyện xấu đó không phải do Kỷ Vân Tiêu làm, nhưng gặp lại hắn, Kỷ Vân Chi nhất thời không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt.

Kỷ Vân Tiêu đi đến bên xe ngựa, nhìn Kỷ Vân Chi, mấp máy môi, lại không biết nên mở lời như thế nào.

Kỷ Vân Chi dịu dàng cười, chủ động lên tiếng: “Vết thương trên chân thế nào rồi?”

Nghe thấy giọng nói ôn nhu như thường ngày của nàng, trong lòng Kỷ Vân Tiêu đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Hắn gật đầu, nói: “Sắp khỏi rồi.”

“Tỷ...” Kỷ Vân Tiêu đột nhiên ngừng lại. Kỷ Vân Chi đã tuyên bố từ mặt nhà họ Kỷ trước mặt toàn bộ người dân kinh thành, nàng không còn là tỷ tỷ của hắn nữa.

Hắn thậm chí còn chưa kịp nói cho nàng biết, thực ra nàng không phải là tỷ tỷ, mà là muội muội của hắn. Hình như... lớn nhỏ tuổi tác đã không còn quan trọng nữa.

Kỷ Vân Tiêu cười khổ, có chút ngại ngùng nói: “Tỷ phải thật khỏe mạnh. Sau này mọi sự như ý, sống lâu trăm tuổi.”

Kỷ Vân Chi gật đầu, “Đệ cũng phải thật khỏe mạnh. Ba năm sau thi lại nhất định sẽ đỗ đạt.”

Sau lời chúc ngắn gọn, hai người cũng không còn gì để nói nữa. Kỷ Vân Tiêu mỉm cười xoay người, cố nén cơn đau ở chân rời đi. Kỷ Vân Chi nhìn theo hắn, lặng lẽ buông rèm xe xuống.

Xe ngựa đi về hai hướng khác nhau.

Kỷ Vân Chi từ chùa trở về, nghe Nguyệt Nha Nhi nói Lục Kha say khướt trở về, nói rất nhiều lời bậy bạ.

Kỷ Vân Chi nhíu mày, chỉ mong những lời bậy bạ của hắn không liên quan gì đến nàng.

Kỷ Vân Chi không hề biết, lúc Lục Kha đến Triệu phủ, trong suốt thời gian gặp mặt Triệu Bảo Hà, Triệu Bảo Hà cứ liên tục nhắc đến Kỷ Vân Chi trước mặt Lục Kha.

Bình luận

Truyện đang đọc