« Tiên tử ! Nguyệt cung tiên tử ! »
Thập công chúa là trẻ con, thấy cảnh tượng như vậy chịu không nổi mà chạy ra khỏi chỗ ngồi tới bờ Dao đài, mặt sau cung nữ vội đuổi kịp, sợ nàng có gì bất trắc.
Trên hồ có con thuyền nhỏ, nàng đứng ở đầu thuyền nhảy múa. Dáng người thướt tha, tư thái nhu nhược, nhất cử nhất động đều mềm mại uyển chuyển. Xa xa nhìn có thể tưởng nàng có bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành. Phượng trì sương trắng quanh quẩn, liên đăng tỏa sáng, toàn Dao đài đều tĩnh lặng. Vũ cơ dừng múa hướng hai bên mà lui đi, chỉ còn tiếng đàn như lưu thủy, thanh linh ưu mỹ. Thuyền như từ chân trời mà đến, chở tiên tử chậm rãi hướng Dao đài mà đi...
Thuyền nhỏ tới gần, mọi người mới được nhìn thấy dung nhan nữ tử.
Tiêu Quân Nhã hơi ngạc nhiên, nghiêng nhìn Tô Hành, thấy y ẩn ẩn có vẻ nhu mỹ lẳng lặng nhìn Liên Khả Hân xuất thần.
Ánh trăng bạc nhu hòa chiếu vào mặt Liên Khả Hân, da dẻ oánh bạch như ngọc, môi mỉm mỉm lồ lộ lúm đồng tiền, mắt trong lưu chuyển liễm diễm nhu tình, cố phán sinh huy, nhất như vãng tích bàn hoặc nhân. Tiếng đàn dần dừng lại, tay áo Liên Khả Hân chảy xuống theo cơn gió đêm rũ xuống mặt nước. Nha thước vô thanh, Tô Hành thất thần nhìn người dưới đài cười tươi như hoa, mặt mày si mê. Liên Khả Hân ngẩng đầu nhìn lại - [email protected]#%%$&$fuck-miêu-tả-ba-cái-quỷ-này-huhu%#%^#$$ - hảo tự việt quá liễu thế gian nhất thiết bàn dữ chi triền miên tại bỉ thử đích nhãn mâu lý... Nàng mặc lụa mỏng nguyệt sắc, mơ hồ hiển hiện y phục đỏ bên trong. Tóc búi đơn giản với một cây trâm hình hoa sen.
Thuyền nhỏ chậm rãi lui về phía sau mà đi, Tô Hành sửng sốt một chút. Lượn lờ sương trắng tái khởi như lúc đến chậm rãi lui trở về, nếu không thấy bóng dáng, chỉ chừa ánh trăng yên ba mênh mông cùng tuyệt đại tao nhã khó có thể nói hết.
Nguyệt cung tiên tử cũng không gì hơn cái này.
Liên Khả Hân phục sủng là việc tất nhiên, dù không ai mong đợi.
Trung thu qua, Tô Hành chịu khó lui tới cung Liên Khả Hân hơn. Mặt mày y triền miên nhu mỹ, chư phi đều thấy rành mạch, trong lòng đều hận không thể thiên đao vạn quả Liên Khả Hân. Tiết trung thu của người ta biến thành nơi Liên Khả Hân đòi sủng, đầu tư như vậy phân lượng quả nhiên mười phần.
Trung thu yến là Hoàng hậu tự mình phân phó và bố trí, khói liên đăng từ đâu tới ? Thuyền từ đâu tới ? Thuyền không người chèo không thể tự động chạy, Liên Khả Hân từ đâu tìm người lặn dưới nước kéo thuyền đi ? Mà lặn lâu và làm việc ổn trọng như vậy võ công tất nhiên không cần phải nói là giỏi. Người đánh đàn trong yến là Tôn phương nghi - tương đối được sủng ái - qua lần này, Tô Hành thường đi cung nàng nghe đàn...
+
Dùng xong ngọ thiện, Xuân Phân, Thanh Trúc tiến đến cạnh Tiêu Quân Nhã.
« Nương nương, vật chất Liên thuận nghi dùng hôm đó hơn nửa là từ ngoài cung vận tới. » Xuân Phân thấp giọng nói. « Cung nhân bố trí yến hội rất nhiều, không biết có bao nhiêu là người của cô ta, hay cô ta mua chuộc được... » Liên đăng là cung nhân tự tay làm, gian lận rất dễ. « Còn thuyền là của hồ Nam Giác Nguyệt. »
Thanh Trúc : « Phỏng chừng Thập công chúa cũng là bị cô ta lợi dụng đi. »
Tiêu Quân Nhã đỡ trán, nhắm mắt xoa mi tâm. Vệc này đại để có thể đoán được. Liên Khả Hân thông minh nghĩ được biện pháp tỏa sáng như thế, nhưng mà hao phí nhân lực vật lực như vậy... Chỉ bằng nàng hiện tại làm sao làm được ? Nếu không ai giúp, một Thuận nghi lục phẩm mất nhân mạch làm như thế nào được ? Suy xét đơn giản như thế Tô Hành như thế nào không nghĩ ra ? Trừ phi... Y cho rằng là nàng giúp Liên Khả Hân ? Tiêu Quân Nhã bỗng dưng mở mắt. Cái gì chứ ? Ý tưởng ngu như vậy, dù Liên Khả Hân nói Tô Hành cũng không nhất định sẽ tin.
Thấy Tiêu Quân Nhã buồn rầu, Xuân Phân trấn an : « Nương nương, ngài hãy phóng khoáng tâm. Lần này Liên thuận nghi phục sủng, không phải ngài biết trước rồi sao, chỉ là không ngờ phương thức này... »
« Thôi, chuyện đã vậy, mặc kệ cô ta. » Tiêu Quân Nhã khoát tay, hít một hơi. Ít nhất Tô Hành cũng không có vắng vẻ hoàng hậu nàng. Đêm trung thu đó, không ít phi tần chờ nàng xấu mặt ; Tô Hành vẫn dựa theo cung quy nghỉ tại cung Phượng Tê, dù y rõ là không yên lòng.
Không khí trong điện lạnh lùng, Vương Phúc An vào báo Uyển quý phi cầu kiến.
Xuân Phân, Thanh Trúc mắt đầy cảnh giác.
Tiêu Quân Nhã cười lắc đầu, « Rốt cuộc vẫn là đến đây. »
Liên Khả Hân đông sơn tái khởi, người không vui nhất ngoại trừ Đức phi là Uyển quý phi.
Kỷ Thi Vân mặc cung trang màu đàn đi tới. Vào điện qua loa cúi chào ; Tiêu Quân Nhã nằm nghiêng dựa vào nhuyễn tháp, chỉ vào mỹ nhân đắng, nói : « Không cần đa lễ, ngồi đi. »
Kỷ Thi Vân tất nhiên không khách khí mà ngồi xuống. Nàng giương mắt nhìn Tiêu Quân Nhã : « Thần thiếp kỳ quái, ngài xử lý toàn yến trung thu như thế nào mà để ngoại nhân thừa lúc vắng mà vào ? Hay là, ngài giúp Liên thuận nghi, cung cấp phương tiện cho cô ta ? »
Lời nói châm chọc nặng nề, Tiêu Quân Nhã không khỏi nhíu mày.
Trong điện đều là tâm phúc hai người, Kỷ Thi Vân không cần đề phòng.
« Ngày xưa thần thiếp cùng nương nương xử lý trung thu yến, chưa bao giờ có sai lầm, như thế nào lần này để Liên thuận nghi leo lên ? »
« Liên thuận nghi tâm tư nhanh nhẹn, làm tiên tử hợp thời hồi nguyệt cung, giúp nhiều người may mắn thấy được và đồng thời làm cho bệ hạ long tâm đại duyệt. »
« Nương nương quả nhiên khoan hồng độ lượng, thần thiếp không so được. »
Tiêu Quân Nhã cười. Kỷ Thi Vân nếu đã thẳng thắn, nàng vòng vo cũng không tốt.
« Chúng ta đều hiểu vấn đề, hà tất nói những thứ vô nghĩa này ? »
Kỷ Thi Vân cổ quái nhìn hoàng hậu.
« Liên thị hồ mị, nội cung không chấp nhận được cô ta tiếp tục bừa bãi. »
« Nàng có thể ngăn cản, hay bản cung có thể ngăn cản? » Tiêu Quân Nhã cười nhạt hỏi.
« ... »
Tiêu Quân Nhã cười nói : « Bệ hạ thích cô ta, bản cung và nàng không ngăn được, huống hồ... » Nàng nhìn Kỷ Thi Vân, « Sau lưng cô ta có ai, nàng cũng là rõ ràng rồi. »
« Hừ ! Chỉ là một con chuyên dụ dỗ, lại ỷ vào gia tộc đòi sủng, nếu không nó cái gì cũng không phải ! »
Thì ra vị này không biết hai người kia đã quen biết... Tiêu Quân Nhã hộ giáp trên ngón út, nói : « Cô ta gây thù nhiều năm trong cung mà không ngã, nàng nhìn xem rõ ràng hơn bản cung, cần gì nói thế ? »
« Thì ra hoàng hậu nương nương cũng biết chuyện ? Lòng dạ ngài như vậy, thần thiếp thật không thể tin. »
Tiêu Quân Nhã cười nhạt, không mấy để ý. Kỷ Thi Vân chính là người như vậy, dù có ý đến hợp tác nhưng cũng phải châm chọc khiêu khích mới được. Huống hồ còn là người nắm thóp cô ta.
« Nói nhiều cũng như thế, muội muội tự biết là được rồi. »
Có Đế sủng là có hết thảy tại hậu cung.
Kỷ Thi Vân bình phục nỗi lòng, tâm bình khí hòa nói vài câu với Tiêu Quân Nhã, cuối cùng lúc gần đi nói : « Thái hậu, để cho ta nói. »
Tiêu Quân Nhã nhất thời không kịp phản ứng, khi nhìn lại thì người đã quẹo đi.
Vụ việc Liên Khả Hân tại yến trung thu, Thái hậu tất nhiên biết, ngày hôm sau bà giữ Tiêu Quân Nhã lại hỏi. Bà ghét Liên Khả Hân đã lâu, vốn nghĩ diệt được cô ta rồi mà không ngờ tro tàn nhanh như vậy lại cháy. Khi đó nhiều người như vậy, để nhiều huynh đệ nhà vua nhìn xem như vậy, còn ra thể thống gì ?!
Tiêu Quân Nhã cũng khuyên Thái hậu hồi lâu mới làm bà hòa hoãn, nhưng rốt cuộc không có hiệu quả gì nhiều, câu chuyện vừa chuyển lại chuyển đến bầu không khí lúc ấy, lại tiếp tục dạy dỗ Tiêu Quân Nhã. Mà việc này là nàng đại ý, nàng tất nhiên gục đầu xuống dốc lòng nghe thuyết giáo.
Thái hậu cùng Kỷ Thi Vân một lòng, Tiêu Quân Nhã khuyên Thái hậu đại để vô ích, nhưng Kỷ Thi Vân thì nói không chừng có tác dụng. Mà khi Kỷ Thi Vân nói câu kia, hơn nửa là muốn cùng nàng liên thủ. Nghĩ vậy, nàng buồn cười cúi đầu khêu thủ trạc. Cao ngạo như Kỷ Thi Vân cũng thúc thủ vô sách với Liên Khả Hân.
+
Cung Di cảnh.
Trần tần ưu tư cầm chén, vuốt ve hoa mai in trên chén.
Bạch dung hoa ngồi cạnh khuyên nhủ : « Tỷ tỷ hiện đang mang thai, không được quá mức ưu tư đâu. »
Trần tần mắt lắc đầu, nhìn Bạch dung hoa, « Muội muội không hiểu. Liên thuận nghi phục sủng, ta khó sống. »
« Ta không gạt ngươi, lúc mới vào cung, vì chiết một cành đào trên cây đào Nhâm thục nghi thích nhất mà đắc tội người, nếu không phải khi đó Liên thị đi ngang, ta đã bị trách phạt. Từ đó, ta dựa vào Liên thị, mới có thể vào được mắt vua." Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, "Hiện giờ cô ta đông sơn tái khởi, làm sao sẽ bỏ qua cho ta... »
« Tỷ tỷ quá lo lắng. Ngươi hiện tại đang mang long tự, Thái hậu coi trọng, bệ hạ lại sủng ngươi, hoàng hậu cũng cẩn thận. Liên thị có gan động thủ ? »
Trần tần nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Cung Di Cảnh hiện giờ chỉ có hai người Trần tần và Bạch dung hoa ở, lúc trước còn có một Vu thị nhưng vì cô ta kiêu ngạo, hai người không ít lần chịu thiệt chỉ vì phẩm cấp thấp hơn người, vì thế hai người dần dần thân với nhau, cho tới hôm nay không có gì giấu diếm nhau, tín nhiệm đối phương.
« A Huỳnh, không bằng ngươi theo ta quy thuận hoàng hậu đi. » Trần tần cười nhìn Bạch dung hoa.
Bạch dung hoa sửng sốt, rồi nhíu mày lắc đầu : « Hậu cung thị phi rất nhiều, muội chỉ cầu yên tịnh mà sống, không sở cầu gì hết. »