MỘT TUẦN BÊN ANH

Trời đã sáng, từng đợt từng đợt ánh sáng chiếu vào phòng, chiếu vào hai người trẻ tuổi đang ngủ an nhàn trên giường

Diệp Mỹ Linh bị ánh mặt trời chiếu vào mắt có điểm không thoải mái, mí mắt chóp chóp vài cái, mở mắt ra, nhìn đến Chung Nhất Minh tuấn tú đang ở bên cạnh. Có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều an ổn của cậu, hơi thở kia có một ít phả vào má cô, ấm áp, ôn nhu……

Cô nhìn thiếu niên khuôn mặt tuấn tú này, suy nghĩ tới khoảng thời gian rất xa rất xa trước kia, khoảnh khắc họ gặp nhau lần đầu tiên, còn nhớ rõ vừa gặp đã rung động, sau đó là yêu……

Hàng mi Chung Nhất Minh run nhè nhẹ một chút, sau đó mở mắt, nhìn đến thiếu nữ biểu tình hoa si mà nhìn cậu, khóe môi hơi hơi cử động, hỏi: “Dậy?”

“Ừ.” Nàng dùng liếc mắt đưa tình ánh mắt nhìn hắn.

Cậu dùng tay nhẹ nhàng lau khoé mắt cô

“Mất hứng!” Cô chụp đánh hắn bàn tay cậu, không vui mà nói.

“Rời giường hay là ngủ tiếp?”

“Rời giường đi.” Nói xong Diệp Mỹ Linh liền xốc lên chăn ngồi dậy. Ngày hôm qua cô mặc áo bóng rổ của Chung Nhất Minh làm áo ngủ, áo của cậu đối với cô mà nói rất rộng, cổ áo cũng rất lớn, lộ ra toàn bộ xương quai xanh trắng nõn tinh xảo.

Chung Nhất Minh ngồi dậy, thoáng nhìn xương quai xanh, cúi đầu có điểm thô lỗ mà gặm một chút.

“Cậu làm gì?” Bị hắn cắn đau sau, nàng đẩy một chút.

Hắn chỉ là cười, không giải thích, nói: “Đi đánh răng.”

Hai người ở buồng vệ sinh, Chung Nhất Minh đưa cô bàn chải đánh răng mới, cho bàn chải hai người một ít kem đánh răng, sau đó cùng nhau nhìn vào gương đánh răng.

Diệp Mỹ Linh khi thì nhìn gương, khi thì nhìn cậu, cười hì hì đánh răng. Chung Nhất Minh khoé môi đều là bọt kem, hàm chứa bàn chải đánh răng, nhìn cô bộ dáng ngây ngốc, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hì hì……” Cô nhe hàm răng đầy kem, phát ra tiếng cười.

“Ngốc!”

“Lộc cộc lộc cộc…… Phốc……” Hai người đồng bộ phun nước súc miệng, phun thủy. Chung Nhất Minh kéo xuống một cái khăn lông, dính ướt vắt khô, giúp cô lau mặt.

Hai người đi ra buồng vệ sinh, Diệp Mỹ Linh đứng ở phòng khách phát hiện một chuyện, ngày hôm qua bọn họ ở chỗ này xem TV vẫn luôn tới khuya mới về phòng ngủ, cho tới bây giờ, cô tới giờ vẫn chưa thấy được ba mẹ Chung Nhất Minh ở nhà.

“Nhất Minh, ba mẹ cậu đâu?” Diệp Mỹ Linh hỏi.

Chung Nhất Minh ở ban công lấy đồ ngày hôm qua của Diệp Mỹ Linh ngày hôm qua đã giặt sấy sạch sẽ, về phòng, nói: “Đi công tác.” Sau đó đem quần áo đưa cho cô.

“Trách không được cậu hôm trước không trở về nhà, cũng không có ai tìm cậu!” Hôm trước Nhất Minh say rượu té xỉu, bởi vì cô không biết mật mã điện thoại cậu nên mới đem cậu kéo về nhà, nghĩ ba mẹ cậu đến tối sẽ gọi điện thoại đến, kết quả điện thoại một đêm không có reo.

Cô duỗi tay tiếp nhận quần áo, Chung Nhất Minh phun tào nói: “Quần lót của cậu thật ấu trĩ!”

Cô thẹn quá thành giận: “Ấu trĩ em gái cậu!” Nói xong chạy tới phòng ngủ cậu thay quần áo.

Diệp Mỹ Linh thay quần áo xong, đi ra phòng ngủ. Chung Nhất Minh đã ở trước cửa chờ “Đi thôi, đi ăn sáng.”

*

Hai người ở phố xá náo nhiệt, ở một cửa hàng ăn sáng, có mấy bạn học buổi sáng chơi xong bóng rổ, trùng hợp đi vào cửa hàng ăn sáng.

“Thật trùng hợp, Nhất Minh, Mỹ Linh.” Cảnh Hằng ôm bóng rổ đi tới theo chân bọn họ chào hỏi, sau đó nói với mấy nam sinh phía sau: “Tôi không ngồi cùng các cậu đâu, tôi ngồi ở đây.” Bởi vì Cảnh Hằng cùng Chung Nhất Minh là bạn cùng bàn, hắn một chút không cảm thấy xấu hổ mà ngồi trước mặt hai người

“Đi đến chỗ của cậu đi được không?” Chung Nhất Minh ngữ khí mang theo cảm xúc ghét bỏ, cậu thực để ý thời gian cùng bạn gái ăn sáng bị người ta quấy rầy, huống chi bạn gái cậu ngày mai muốn đi.

“Được, được, được, chê tôi làm bóng đèn? Tôi đây liền đi chỗ khác……” Cảnh Hằng đứng lên, thoáng nhìn Diệp Mỹ Linh xương quai xanh có dấu hôn, xấu xa cười nhìn Chung Nhất Minh nói: “Hắc hắc hắc…… Rất nhanh tay, một tuần liền làm tới rồi……”

“Cảnh Hằng, tin tôi cho cậu một cước văng xa không…..” Chung Nhất Minh sinh khí mà trừng mắt nhìn Cảnh Hằng.

“Đi, tôi đi, tôi đi ngay, về sau không cần kêu tôi trở về.” Cảnh Hằng cười hì hì lại mang điểm cơ tình ái muội, trở về chỗ bạn bè bên kia ngồi xuống đi.

“Cảnh Hằng cậu có ý tứ gì?” Diệp Mỹ Linh nghe bọn họ đối thoại xong, không hiểu ra sao.

“Đừng để ý đến hắn, toàn nói nhảm.” Chung Nhất Minh trừng mắt nhìn Cảnh Hằng ngồi phía sau cô không xa một chút cách đó không xa cảnh hằng, sau đó ngữ khí lại trở nên ôn nhu hỏi bên cạnh bạn gái: “Một lát muốn đi chơi ở đâu?”

Diệp Mỹ Linh oai đầu nhỏ, suy nghĩ một chút, nói: “Ưm…. Không biết, cậu thì sao, có chỗ nào muốn đi?”

“Cậu muốn đi, tôi đều có thể.” Cậu dùng bộ dáng nuông chiều nói.

“Cậu như thế nào một chút chủ kiến đều không có, lại đem nan đề quăng cho tớ!” Cô chu cái miệng nhỏ oán trách, sau đó liền nghĩ ra một cái gì đó rất vui: “A tớ nghĩ rồi.”

Đôi mắt cậu đối diện cô một chút, chậm rãi đợi cô đáp án.

“Khách sạn.” Cô bộ không biết e lệ, thanh âm không lớn không nhỏ, chỉ hai người nghe thấy.

Chung Nhất Minh mày hơi hơi căng thẳng, nhớ tới ngày hôm qua nha đầu này vì chuyện này, cùng cậu trò chuyện một buổi tối. Cậu bình tĩnh tự nhiên, thấp giọng hỏi: “Thật?”

“Ưm!” Thiếu nữ nội tâm ngượng ngùng lan tràn toàn bộ thân thể ma đến tô tô, tay nắm thành nắm đấm nhỏ làm bộ năn nỉ một chút.

“Không cho!” Thanh âm thiếu niên tới gần bên tai cô nhẹ nhàng mà xấu xa cười nói.

Sau đó, rời ra, một bộ nghiêm túc mặt nói chuyện: “Đừng nháo, muốn đi nơi nào!”

“Hừ!” Thiếu nữ không nói lời nào, tiếp tục ăn bữa sáng.

Cậu không phải không nghĩ tới cho cô, muốn cô nhớ kỹ cậu cả đời.

Bọn họ đi đến công viên trò chơi, đại hình công viên trò chơi ở vùng ngoại thành, thời gian tương đối gấp gáp, huống chi Diệp Mỹ Linh đáp ứng rồi Diệp mẹ trước giờ cơm chiều phải đi về. Vì thế, hai người đi vào phố buôn bán đi dạo.

Chung Nhất Minh mua hai ly trà sữa, trong đó một ly đưa cho Diệp Mỹ Linh.

“Cảm ơn!” Cô mỉm cười nói, tiếp nhận trà sữa, mặt khác một bàn tay kéo cậu đi về phía trước.

Đi ngang qua một cửa hàng trang sức, tủ kính bày một ít hoa tai tinh xảo. Diệp Mỹ Linh dừng chân, thưởng thức những cái khuyên tai mỹ lệ.

“Cậu thích?” Cậu hỏi.

“Ừ.”

“Mua một đôi nha, tôi tặng cậu.”

Diệp Mỹ Linh lắc lắc đầu. Chung Nhất Minh cho rằng cô ngượng ngùng muốn, tiếp tục nói: “Không sao, tôi còn có rất nhiều tiêu vặt tiền.”

“Tớ cũng không có xỏ lỗ tai……” Cô có điểm đáng tiếc mà nói ra nguyên nhân.

Chung Nhất Minh giơ tay vén tóc dài của cô lộ ra lỗ tai, thấy vành tai bóng loáng kia, hai ngón tay nhéo một chút, cười nói: “Thật là không xỏ?” Cậu thoáng nhìn cửa hàng có một bảng hiệu dán “Tại đây có xỏ lỗ tai”, nâng lên mặt khác một bàn tay, chỉ vào một chút, hỏi: “Muốn đeo không?”

“Hở…. Không cần, tớ sợ….” Diệp Mỹ Linh nháy ngập nước mà đôi mắt, có điểm đáng thương mà nói.

Cậu bị cô chọc cười, vuốt tóc cô, chải vuốt lại vừa rồi sờ làm cho tóc rối: “Ừ, vậy không cần đeo.”

Chung Nhất Minh ôm vai Diệp Mỹ Linh, chuẩn bị tiếp tục đi, cô lại dừng lại bước chân, nghi hoặc mà cúi đầu xem cô một chút: “Làm sao vậy?”

“Tớ muốn…… Cùng cậu xỏ lỗ tai.” Cô dừng một chút, tay nhỏ lôi kéo góc áo cậu.

Chung Nhất Minh dở khóc dở cười: “Tớ là nam sinh, cậu kêu tớ xỏ lỗ tai, mang khuyên tai?”

Diệp Mỹ Linh có điểm làm nũng mà chỉ vào tủ kính hai cái khuyên tai tinh xảo, nói: “Muốn được cùng cậu mang khuyên tai cặp.”

Cậu theo hướng đầu ngón tay cô xem qua, hộp gấm có hai cái lỗ tai đinh, thiết kế thực ngắn gọn, cái của nam là hình tròn kim loại viền xung quanh nạm mài giũa bóng loáng hắc mã não thạch, cái của nữ còn lại là bạch mã não thạch. Khá là xinh đẹp, bất quá…… Cậu xỏ lỗ tai như vậy, ngày mai sẽ bị chủ nhiệm lớp, ban giám hiệu, Chủ Nhiệm Giáo Dục chộp tới thay phiên phê bình đi? Lại thấy bạn gái dùng ánh mắt nóng bỏng chờ mong cậu nói đồng ý, mềm lòng xuống nói: “Ừ, tôi và cậu cùng nhau xỏ lỗ tai.”

Hai người tiến vào trong tiệm, cầm lấy khuyên tai cặp trong tủ kính đi tính tiền, sau đó ở trong tiệm xỏ lỗ tai.

Nhân viên cửa hàng cầm lấy vành tai Chung Nhất Minh rửa sạch một chút, lại sát trùng bằng cồn một chút, một cây kim châm nhanh chóng cắm xuyên vào vành tai cậu, sợ tới mức Diệp Mỹ Linh không dám nhìn, một bộ hoảng sợ bộ dáng che kín đôi mắt.

Sau đó, cô chậm rãi buông tay, Chung Nhất Minh hai bên tai đã xỏ xong rồi, có điểm sợ hãi hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Khả năng sẽ có một chút đau đớn, chính là điểm này đau đối với nam sinh mà nói chỉ là cảm giác giống bị con kiến cắn.

Diệp Mỹ Linh vẫn là rất sợ, sau đó nói: “Ta suy nghĩ một chút, vẫn là tính, chúng ta không cần mang khuyên tai.” Chân bước về trước một bước, muốn chạy trốn khỏi đây.

Chung Nhất Minh còn ngồi ở trên ghế, cánh tay dài duỗi ra, rất dễ dàng mà đem cô kéo trở về, quỷ mị mà cười: “Muốn chạy trốn?” Cư nhiên lừa cậu đem đi xỏ lỗ tai như vậy, chính mình lại chạy đi?

“Nhưng…… Tớ sợ đau……” Bạn gái nhu nhược đáng thương mà năn nỉ.

Nhân viên cửa hàng ở một bên, đáp lời nói: “Mỹ nữ, một chút đều không đau, bạn trai em cũng nói là không đau mà?”

Chung Nhất Minh đã đứng lên, đem cô đẩy đến ghế, đem cô ấn xuống, nói: “Là chính cậu nói muốn cùng tôi cùng nhau xỏ lỗ tai, không được trốn nha!”

“Không…… Nhưng……” Diệp Mỹ Linh không vui mà hừ mấy cái âm, tỏ vẻ chính mình vẫn là không tiếp thu được.

“Tiểu thư, em thả lỏng người một chút.” Nhân viên cửa hàng thấy Diệp Mỹ Linh nắm chặt tay, cả người tinh thần căng thẳng, lại đến lúc châm kim sợ hãi sẽ tránh đi.

Chung Nhất Minh cầm lấy nàng nắm tay nhỏ, đem vuốt phẳng nói: “Không đau, thật sự không đau.”

Nhân viên cửa hàng thấy Diệp Mỹ Linh tinh thần thả lỏng, nhanh chóng bấm cho cô hai bên vành tai hai châm.

Cuối cùng, Diệp Mỹ Linh khóe mắt ẩm ướt mà nhìn Chung Nhất Minh, oán giận mà nói: “Gạt người, lại nói không đau.”

“Hì hì……” Thiếu niên giảo hoạt mà cười, sau đó cầm lấy hai cái khuyên tai đinh đưa cho cô, nói: “Tới, giúp tôi mang một chút.” Cậu nửa ngồi xổm xuống, cùng cô giao tầm mắt.

Cô cầm lấy một con hắc mã não thạch khuyên tai, tay khẽ run mà tới gần vành tai cậu, ngừng lại, sợ hãi mà nói: “Tớ sợ làm đau cậu, cậu kêu nhân viên cửa hàng giúp cậu mang đi.” Nhân viên cửa hàng đã rời đi, Diệp Mỹ Linh ngước mắt chuẩn bị kêu gọi nhân viên cửa hàng lại đây.

“Tôi không sợ đau, cậu mang đi.” Cậu dùng tay đem cô đang nhìn phía nhân viên cửa hàng quay lại đối diện với cậu.

“Được rồi……” Diệp Mỹ Linh vẫn là có một chút tiểu sợ hãi, vừa xỏ có chút máu, xem như miệng vết thương còn mới, ngẫm lại đều có điểm hơi sợ. Tay lại lần nữa run rẩy tới gần vành tai cậu, đem khuyên tai xuyên vào, cũng không phải thực thuận lợi, chưa qua được.

Chung Nhất Minh hừ nhẹ một tiếng, nhíu một chút mày. “Làm đau cậu?” Cô thật cẩn thận hỏi.

“Không có, có thể đừng cọ xát như vậy không? Ngồi xổm lâu rồi nên hơi mỏi.” Cậu thúc giục.

“Ừ……” Cô tiếp tục đùa nghịch một chút, rốt cuộc xuyên đi vào, lòng bàn tay đều mạo một phen đổ mồ hôi, sau đó ở trên áo mình chùi chùi sát sát, lại cầm lấy một chiếc mang lên cho cậu.

Cuối cùng, Chung Nhất Minh cũng tự mình mang khuyên tai cho cô, bộ dáng cậu nghiêm túc như là mới hoàn thành một nghi thức long trọng, liền tuyên bố một câu một câu “Anh nguyện ý”. Người trong tiệm không có chú ý bọn họ, cậu nhẹ nhàng mà hôn một cái trên vành tai cô, nỉ non: “Em là của anh.”

Gương mặt cô tươi cười đỏ bừng, đôi mắt quét một chút trong tiệm, sợ người khác phát hiện tình cảnh xấu hổ như vậy

“Đi thôi.” Cậu dắt tay nàng đi ra trang sức cửa hàng.

“Nhất Minh, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi!” Diệp Mỹ Linh đột nhiên kiến nghị, hai người hẹn hò được một tuần, lại còn chưa có ảnh chụp chung liền tách ra, lại không chụp liền đáng tiếc chết mất.

“Được.” Chung Nhất Minh gật đầu.

Diệp Mỹ Linh mở ra camera điện thoại, điều đến hình thức tự chụp. Duỗi tay ở phía trước hai người phía trước nói: “Tới đây”

Chung Nhất Minh mỉm cười đứng màn ảnh, Diệp Mỹ Linh bấm chụp ảnh.

“Rắc.”

Ảnh chụp xong, Diệp Mỹ Linh rút tay trở về nhìn xem ảnh chụp, không hài lòng mà nói: “Ai nha, không được a…… Anh quá soái, em có vẻ xấu hơn rồi.”

“Em không xấu.” Cậu sờ soạng đầu cô an ủi một chút.

“Không được, không được, chụp lại một tấm nữa.” Diệp Mỹ Linh lại cầm điện thoại duỗi tay, làm ra bộ dáng chuẩn bị chụp ảnh.

Chung Nhất Minh lại lần nữa cong lưng, tiến vào màn ảnh, Diệp Mỹ Linh đếm: “Ba hai một……”

“Rắc.” Ảnh nhanh chóng được chụp, cậu đứng rất gần mặt cô, chiếu vào bên trong di động.

Chụp ảnh thì cũng đã chụp xong, cậu nửa mặt sát lại gần cô. Diệp Mỹ Linh xem đến thực thích lại ngượng ngùng, đẩy cậu, nói: “Đứng đắn một chút.”

Cậu cười cười không có đáp lại lời cô, cầm lấy điện thoại cậu, mở ra camera, cậu một tay ôm vai cô, một tay cầm di động hướng về phía trước: “Nhìn vào đây nào!”

Diệp Mỹ Linh làm tốt động tác chụp ảnh, chờ đợi cậu ấn nút.

“Được rồi.” Cậu đem điện thoại di động đưa cho Mỹ Linh.

“Tấm này đẹp, gửi qua, gửi qua cho em!” Diệp Mỹ Linh hưng phấn mà nói: “Anh như thế nào chụp đẹp như vậy?”

“Không phải nói lúc tự chụp nhìn sang một gốc 45 độ sao?”

“Ừm, hình như vậy.”

*

Hai người sau khi chơi cả ngày ở bên ngoài, Chung Nhất Minh đưa Diệp Mỹ Linh trở lại dưới lầu nhà cô

Lần này từ biệt, có lẽ về sau không bao giờ gặp lại.

“Về nhà đi.” Cậu vuốt tóc cô, môi hôn lên cái trán của cô, thanh âm trầm thấp mang theo bất đắc dĩ.

Diệp Mỹ Linh khổ sở trong lòng, cái mũi đau xót, nhịn không được mà khóc lên, ôm hắn: “Ô ô…… Nhất Minh, em không muốn đi.”

Cậu nghe được tiếng cô khóc, tâm cũng mang theo nỗi đau đi lên, cậu một chút cũng không bỏ được, một chút đều không tin sự thật cô xuất ngoại.

Chính là, chuyện xuất ngoại, làm sao đến phiên hai người họ quyết định?

“Mỹ Linh, đừng khóc.” Cậu không biết an ủi cô như thế nào, đôi tay ôm cái ót cô, đầu cô dán trước ngực cậu.

“Ô ô……” Thiếu nữ càng khóc càng lợi hại, khóc đến khó chịu, khóc đến ho khan.

Đôi tay xoa nhẹ mặt cô, nhìn nàng khóc sưng hết cả mắt, khóc đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, nước mắt dính ướt toàn bộ mặt…… Cậu lấy ra khăn giấy đưa cho cô một bên lau, một bên mang ngữ khí đau lòng nói: “Đừng khóc, xấu chết.”

Nàng vừa nghe đến cậu nói xấu, lại há mồm oa oa khóc lớn, nước mắt giống không có tắt đi vòi nước, rầm rầm mà chảy ra. Chung Nhất Minh cúi đầu dùng miệng lấp kín miệng cô, cô rốt cuộc đình chỉ tiếng khóc, chính là vẫn như cũ rơi lệ.

Cậu hôn, có điểm hung mãnh, thật sâu mà liếm mút đầu lưỡi cô, ở bên trong long trời lở đất mà đảo qua đảo lại, mật nước tấm tắc tiếng vang, cả người run rẩy mà cắn đầu lưỡi cô, dùng sức mà cạy mở hàm……

“Ân…… Ân……” Diệp Mỹ Linh bị hôn đến thiếu Oxy, lại không muốn cậu dừng hôn.

Cậu cảm nhận được trong lòng ngực người, tưởng giãy giụa, lại chịu đựng, cậu rời khỏi môi cô, thiếu nữ toàn bộ mặt đều ửng đỏ, ánh mắt phác sở mê ly mà nhìn hắn. Cô rõ ràng ngăn khóc, trên mặt nước mắt cũng làm, biến thành trong suốt dính dính một tầng trên da, ngừng hôn, cô lại khóc

“Mỹ Linh, đừng khóc, anh nhìn thấy em khóc liền rất khó chịu.” Cậu hôn một cái trên đôi mắt đang rơi lệ, nước mắt dính ở môi cậu, rơi vào khoang miệng, tựa như cậu lúc này tâm tình, có điểm chua xót.

Cô không nghĩ cậu khó chịu, cắn môi, cố nén tiếng khóc. Lấy khăn giấy từ tay cậu vừa rồi lau đi nước mắt, nói: “Nhất Minh, em không khóc……”

“Ngoan.” Cậu vuốt khuôn mặt cô, ánh mắt toát ra thương tiếc.

Điện thoại Diệp Mỹ Linh vang lên, là Diệp mẹ thúc giục cô về nhà ăn cơm chiều, nghỉ ngơi một chút liền phải đi sân bay chờ chuyến bay rạng sáng

“Về nhà đi.” Chung Nhất Minh thanh âm có điểm khàn khàn.

“Ô ô……”

“Đừng khóc, bằng không anh không yên tâm.” Cho dù không nỡ, vẫn là phải buông tay.

“Chúng ta…… Có thể…… Không chia tay không?” Thiếu nữ rưng rưng ngước mắt nhìn cậu.

Chuyện chia tay, hai người vẫn luôn không có nói qua, cũng biết cứ như vậy từ biệt…… Kỳ thực so với chia tay không khác biệt lắm.

“Chúng ta không chia tay.” Thiếu niên nhấp một chút miệng, giống hạ quyết tâm, đáp ứng cô, cậu trong mắt toàn là nhu tình mà nhìn cô.

“Thật sự?” Cô có điểm không quá tin tưởng.

“Mỹ Linh, anh ở chỗ này, chờ em trở về.”

Cậu hoàn chỉnh mà đem lời ngày hôm qua đã, hoàn chỉnh nói ra.

“Thật vậy không?” Cô nghe được người trong lòng sẽ chờ cô trở lại, nín khóc mà cười, lại lần nữa xác nhận.

“Tốt nghiệp đại học trở về, gả cho anh được không?” Nói ra lời nguyện ý mộy lòng khả năng thực khó nhưng vì cô, cậu nguyện ý chờ.

“Dạ.” Ngăn khóc rồi nhưng lần nữa bị cảm động, lại rơi lệ.

“Lão bà, không được khóc nữa, mắt sẽ tèm nhem mất.” Cậu cười cười, lau nước mắt cho cô.

………………………….

Hôm nay là chủ nhật ngày 24 tháng 5 năm 201X, ngày thứ bảy Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu.

Chuyện xưa…… Còn tiếp……

Bình luận

Truyện đang đọc