MỘT VỊ QUAN VĂN EO RẤT NHỎ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm hoàng đế còn là hoàng tử có thấy qua Lý Tầm mấy lần. Nghe nói Lý Tầm là tuổi trẻ trạng nguyên, là một hoàng tử với tính khí cực cao, hắn vẫn rất là tò mò. Thật vất vả gặp mặt, lại chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi yên lặng trầm tĩnh ôm một chồng sách cũ đứng ở bên giá sách, đang đem sách từng cuốn từng cuốn sắp chỉnh tề.

“Hắn không phải tuổi trẻ trạng nguyên sao?” Hắn hỏi hầu cận.

Hầu cận đáp: “Bẩm báo chủ tử, người này tâm tính rất cao, lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, nên mới bị điều đến bên này.”

Hắn ồ một tiếng, xoay người trở về.

Nhìn như không hứng thú không để ý chút nào, nhưng khi về tẩm điện liền đem cuộc đời của Lý Tầm tra xét triệt để.

Thiếu niên trạng nguyên, tuổi nhỏ mồ côi, tính cách quái gở, ít cùng người qua lại.

Hắn nghĩ, người như vậy sao còn có thể thi đậu trạng nguyên đây, những ngày này hắn lại qua như thế nào đâu?

Hắn biết rõ, đây là cùng hắn bất đồng cảnh ngộ nhân sinh.

Nhưng ở phương diện nào đó bọn họ lại phi thường tương tự.

Hắn làm hoàng tử khinh thường cùng huynh đệ lá mặt lá trái, cũng vì vậy chán ghét những người nịnh hót khẩu Phật tâm xà mà ở trong cung luôn tự cho là thanh cao danh tiếng, không có hậu đài liền không tránh được bị lén bắt nạt.

Thủ đoạn của hắn là từ trong những cuộc đọ sức cùng những người kia từ từ rèn luyện ra, cũng sẽ không có người nào dám cùng hắn đối nghịch, hắn đã là người được chọn cho ngôi vị thái tử, lại sớm mất đi năm đó mắt không dung được hạt bụi. Mà hiển nhiên vị thiếu niên trạng nguyên mà hắn hiếu kỳ này vẫn giữ một tấm lòng son, mặc dù bị người xa lánh, hắn cũng giống như một thanh trúc xanh, sống lưng thẳng tắp, cho người ta một loại thà làm ngọc vỡ quyết tuyệt.

Hắn giống như từ cảnh ngộ bị điều đi của người này thấy được chính mình trong đó, cũng nhìn thấy mình khi còn nhỏ khẩn cầu người khác giúp đỡ trong bất lực.

Nhưng không ai có thể giúp hắn, mẫu phi thấp kém nhu nhược của hắn nói cho hắn biết, hắn nhất định phải tự cứu.

Vì thế hắn tự mình leo ra vũng bùn.

Nhưng hắn chẳng lẽ không hi vọng có người kéo hắn một cái sao, dù cho là tự cứu là cách duy nhất, tại sâu trong nội tâm hắn cũng từng mong đợi có lẽ sẽ có một người tới kéo hắn một lần.

Tiếp đó hắn không thể khống chế bản thân, mỗi lần lại cố ý vòng tới Hàn Lâm viện, không cho ai quấy rầy, lén lút nhìn Lý Tầm đang làm gì.

Trung thu ngày ấy hắn theo thói quen đi Hàn Lâm viện, không ngờ mới đến bên ngoài liền mưa to như trút nước, hắn tại hành lang nhàn hạ ngồi, vốn tưởng rằng Lý Tầm còn ở kho sách, ai biết lại nhìn thấy hắn ôm thứ gì đó trong lòng ngực từ bên ngoài chạy tới.

Lý Tầm chưa từng gặp hắn, không biết thân phận của hắn, đương nhiên cũng không biết cần phải hành lễ. Ở hành lang nghỉ ngơi hồi phục một lúc sau, Lí Tầm mới hỏi: “Ngươi cũng là quan văn ở Hàn Lâm viện sao?”

Hắn lắc đầu một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi ở Hàn Lâm viện, vì sao lại từ bên ngoài chạy vào?”

Lý Tầm sững sờ, phút chốc có chút quẫn bách, lại vẫn cười nói: “Nghe nói mới thu một ít sách, ta hiếu kỳ, cho nên chạy đi xem thử.”

Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Tầm trong ngực thẻ tre(1) cùng bút, vạch trần nói: “Là đi ghi chép lại đúng không?”

Lý Tầm lần nữa sửng sốt, lúng túng cười cười, không có lại giải thích.

Nhưng hắn làm sao không biết, khoảng thời gian này trong cung còn chưa thu sách về, người này chỉ sợ là bị trêu đùa một phen.

Hai người không tiếp tục nói nữa, bầu không khí cũng vô cùng cứng ngắc. Lý Tầm giả bộ nhìn trời, hoàng đế lại quan sát hắn.

Vì bị mưa xối ướt, quần áo kề sát lưng eo, càng lộ rõ thân hình đơn bạc của hắn. Hắn càng cố biểu hiện ra bộ dáng bình tĩnh tự nhiên cùng thanh cao kiêu ngạo, càng ngược lại làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.

Hắn thầm nghĩ, tâm tính lại cao thì sao, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế thì lại thế nào, nếu ta là hoàng đế, nhất định sẽ không để cho hắn oan ức như thế.

Sau đó hắn làm hoàng đế, Lý Tầm liền được điều đến bên cạnh hắn. Hắn cũng không nhắc gì tới chuyện cũ đó, hoàng đế mới vừa đăng cơ ở trong mắt Lý Tầm chính là một người xa lạ, liền biết người này từ lâu đã không nhớ rõ cuộc gặp gỡ sau cơn mưa ngày ấy. Nhưng mà cũng may hắn còn có rất nhiều thời gian có thể cùng nhau ở chung, vì thế hắn ở trước mặt người này duỗi ra tay mình, hỏi hắn có nguyện ý làm sử quan hay không, làm bên cạnh hắn riêng một người mà thôi.

(1) Thẻ tre: tức trúc thư, là loại công cụ chính để lưu trữ tài liệu ở Trung Quốc trước thế kỉ thứ hai sau công nguyên. Trông nó giống thế này nè:

Bình luận

Truyện đang đọc