MỘT XA BA NHỚ! TỔNG TÀI DŨNG CẢM BƯỚC ĐẾN BÊN ANH!


Lục Ánh Kim rơi nướt mắt chảy dài hai bên gò má, nắm chặt tay cô ta nói:
"Ngọc Diệp, anh ấy không thích cậu nếu có ở bên cậu cũng không được hạnh phúc."
Trần Ngọc Diệp gật đầu nói cười như điên dại:
"Hay lắm...Bây giờ cậu có được tình cảm của ngài ấy thì nói gì đều đúng đều có lý hahaha."
"Cậu..."
"Được rồi, nói đi nói lại giải thích ít hay nhiều kết quả vẫn vậy."
Cô ta quay lưng chạy đi bỏ lại Lục Ánh Kim đứng đó vô lực nhìn theo.
Dương Triết Hàm đứng một góc tối nghe hết cuộc trò chuyện của họ, hắn bước ra vô vai cô an ủi:
"Em đừng lo, anh tin sẽ có một ngày bạn em sẽ hiểu.

Trời lạnh chúng ta vào nha thôi."
"Ừm, mong là vậy "
.....
Ba tháng sau.
Theo sự hướng dẫn của chuyên gia dinh dưỡng và PT thì Lục Ánh Kim đã xuống cân không ít, thân hình nhỏ gọn đi rất nhiều.

Gương mặt tròn trịa nay đã mất đi phần nọng, thân hình cũng thon thả đi sáu phần.

Có thể nói khi cô trở nên xinh đẹp hơn thì sự tự tin tăng lên bội phần, không còn là cô gái nhút nhát chỉ biết nhìn xuống chân không dám ngẩn cao đầu.
Lục Ánh Kim bước vào công ty hình như mọi người đều không nhận ra.

Cô cười vui vẻ bấm thang máy lên tầng làm việc.
Cửa thang máy vừa mở đã thấy Mạnh Khải đứng gần đó xem tài liệu, cô đi chậm từng chút từng chút một nhảy lên phía trước hù anh:
"Hù."
Mạnh Khải có chút giật mình sau đó chớp hai mắt nhìn cô:
"Đây là..."
"Là em nè...Lục Ánh Kim."
"Hả? Là em sao?"
Cô nghe vậy có chút mắc cỡ gãi đầu cười bảo:
"Hi! Em đây, mới không gặp ba tháng anh quên mất rồi à?"
"Không có...Chỉ là nhìn có vẻ hơi lạ."
"Thật ạ? Hì."
"Mà em vào phòng đi Dương tổng với giám đốc Lý đang ở trong."
"Vâng ạ."
Lục Ánh Kim háo hức nhanh chân đi vào trong, đi ngang qua phòng làm việc chung không ai nhận ra cô cả trừ hai người đó là Lê Lụy với Trần Ngọc Diệp.
Cạch!
Cô mở cửa bước vào trong thấy hắn ngồi cùng Lý Ưng Tụy xem hồ sơ.
Dương Triết Hàm thấy cô đến liền cười ánh mắt ôn nhu đi mấy phần nói:
"Đến rồi, em lại đây."
"Vâng."
Lý Ưng Tụy nhìn cô và hắn nhếch méo cười nói:
"Chà, đổi cô bé trợ lý Lục của tôi rồi à? Đúng là đồ lăng nhăng."
Cô cười nhìn Lý Ưng Tụy trả lời thay cho hắn:
"Khụ, chào anh giám đốc Lý."
"Cô biết tôi à?"
"Em là Lục Ánh Kim mà? Anh không nhận ra giọng của em sao?"
Lý Ưng Tụy gật đầu suy nghĩ liền nhận ra bất ngờ bảo:
"Cũng giống thật...Hả? Là em."
"Vâng ạ."

"Cái...Cái này...Hai người...À hèn gì ba tháng nay em không đi làm."
Dương Triết Hàm xoa đầu cô nhìn anh nói:
"Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à?"
"Haha...Nè công nhận bây giờ nhìn em rất xinh đẹp đó nha."
"Thật ạ?"
"Nhưng mỗi tội đứng cạnh cậu ta em sẽ không đẹp nữa...Hay là qua ngồi cạnh anh sẽ đẹp hơn rất nhiều đấy."
Dương Triết Hàm nhíu mày ném cây bút trên tay vào người anh cảnh cáo:
"Cậu sống lâu quá rồi à?"
"Không...chưa lâu."
Cô nhìn hai người này cứ đấu khẩu nhưng họ luôn rất tốt với nhau, ngồi cười vui vẻ.
Cả ba người ngồi nói chuyện mãi với nhau suốt, hơn năm mươi phần trăm cuộc trò chuyện là cãi nhau chỉ nghe tiếng cười của cô vang lên trong căn phòng lớn.
Trần Ngọc Diệp rửa tay nhà vệ sinh, gương mặt hiện lên đầy buồn bả kèm một chút khó chịu, trong đầu cô lúc này toàn hình ảnh mới của Lục Ánh Kim sáng nay, rất đáng yêu, xinh đẹp ngay cả cô còn bất ngờ.
"Sao nào? Hôm nay cô bạn thân có xinh đẹp hơn không?"
Lê Lụy bước ra từ nhà vệ sinh tiến đến đứng vên cạnh cô rửa tay cười nói:
"Hazz! Thật là không ngờ cô ta trở nên xinh đẹp như vậy "
"Chị ghen tỵ sao?"
"Phải đó! Không phải cô ta trở nên xinh đẹp hơn thì Dương tổng nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta hơn sao? Phải chỉ có cách..."
Trần Ngọc Diệp khó chịu nói:
"Ý chị là gì?"
Lê Lụy lấy trong túi một tấm danh thiếp nhỏ đặt trên bồn rửa ray của cô, nói:
"Đây là số điện thoại của vị hôn thê của Dương tổng.

Chị nghĩ em đang cần hơn ai hết."

Nói xong ả ta rời đi để lại cô đứng đó nhìn tấm danh thiếp suy nghĩ đắn đo mới dám cầm lên trên tay:
"Tiểu thư nhà họ Mộng tên Mộng Nhi?"
( Câu chuyện nhỏ bên lề)
Sau khi Lục Ánh Kim giảm cân thì quần áo trong tủ đều rộng không thể mặc vừa.

Hôm nay hắn dẫn cô đi mua quần áo mới.
Bộ đầu tiên cô mặc ôm sát body cúp ngực vô cùng tôn dáng, đặc biệt thấy được đồi núi đồ sộ của mình.
"Anh thấy sao? Em thấy đẹp quá."
Hắn thẳng thừng từ chối:
"Không được, em thay bộ khác đi."
"Nãy giờ em thay hơn 5 bộ anh đều nói không được không được...Hừ."
Cô nhân viên đứng bên cạnh bắt được ánh mắt của hắn nhìn mình liền hiểu ý đưa thêm chiếc váy khác dài qua gối vừa kín đáo lại trang nhã.
"Lục tiểu thư hay là cô thử mẫu mới này xem, nó bán chạy lắm đó."
"Ồ vậy được."
Lúc sau cô đi ra, Dương Triết Hàm nhìn thấy liền đứng lên gật đầu hài lòng:
"Lấy tất cả các mẫu như vậy đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc