MÙ MẮT

Tô Ẩn nằm trên giường hai ngày đã muốn xuống đất đi thăm dì Lưu, Huyền Ngự không lay chuyển được chỉ có thể đi với y. Huyền Ngự cẩn thận dìu Tô Ẩn, sợ y nhìn thấy phần mộ của dì Lưu lại thương tâm quá độ.

Mộ dì Lưu ở trong rừng, cách nhà Tô Ẩn chừng nửa nén nhang đường đi. Không xa, nhưng tình hình thân thể của Tô Ẩn hiện giờ đi cũng tốn khá nhiều thời gian, Huyền Ngự mặc dù đau lòng nhưng biết ca ca phải nhất định tự mình đến.

Thời gian dần trôi, một mảng hồng nhạt hiện lên trước mắt. Nơi đây hẻo lánh, hoa sen năm nay nở muộn, vừa đúng lúc này đang nở rộ kiều diễm hai bên bờ.

Những bông sen đưa hương hoa, đua nhau khoe sắc thắm, nhưng nằm ở lối đi chính giữa lại là mộ của dì Lưu - người mà Tô Ẩn coi như thân nhân, là dì Lưu đã đứng trước người che chắn bảo hộ cho thân hình nhỏ bé của y.

"Đã đến rồi, ca ca."

Tô Ẩn buông tay Huyền Ngự, chậm rãi quỳ xuống trước mộ phần.

Nhất thời không ai nói gì hết, chỉ nghe từng đợt gió thổi, chợt có tiếng chim tước lảnh lót.

Huyền Ngự đứng sau lưng, lẳng lặng nhìn bóng lưng thẳng tắp nhưng lại suy sụp tinh thần phía trước, hắn biết ca ca cần yên tĩnh.

Đã qua thật lâu, thẳng đến khi thân người Tô Ẩn bắt đầu run nhè nhẹ, Huyền Ngự cuối cùng nhịn không được nhẹ giọng gọi: "Ca ca --"

Tô Ẩn khó khăn mà chậm chạp chống người đứng dậy, đôi mắt mờ sương cũng chẳng thể nào che dấu bi thống và tự trách, trên mặt đã sớm vương đầy lệ.

Y nhìn về phía Huyền Ngự, bờ môi khẽ nhúc nhích, giọng khàn khàn, như đang cầu xin sự giúp đỡ, "Huyền Ngự..."

Một tiếng gọi này khiến tim Huyền Ngự đau như cắt, hắn ôm Tô Ẩn, một mực che chở trong ngực, ở bên tai ôn nhu an ủi: "Ca ca ngươi không cần nói, ngươi thống ngươi khổ ta đều hiểu hết. Ca ca, có ta ở đây, đừng sợ, những người kia ta sẽ tìm ra, tất cả những đau đớn ca ca phải chịu ta sẽ trả lại hết!"

Đảo mắt đã gần nửa tháng trôi qua, Huyền Ngự đã sửa lại mấy cái bàn, bên tiêu cục tự nhiên đã xin nghỉ. Nửa tháng trôi qua vô cùng bình lặng, khiến người nghi hoặc cái đêm Trung thu ấy có phải chỉ là sự ngẫu nhiên.

Tô Ẩn mặc dù gầy yếu nhưng dù sao cũng là người tập võ, lại có Huyền Ngự mỗi ngày dốc lòng chăm sóc, thân thể hồi phục rất tốt, không chỉ thân thể, mà trong mắt cũng lấy lại chút thần sắc.

Huyền Ngự biến đổi nhiều món cho Tô Ẩn, còn làm đủ loại biện pháp để y có thể vui vẻ một chút, nhưng Tô Ẩn chẳng qua chỉ cười một cái, lát sau lại bắt đầu xuất thần, Huyền Ngự biết ca ca đang nghĩ gì, mặc dù nóng lòng nhưng cũng vô lực.

Hôm đó sau khi Tô Ẩn ngủ trưa dậy, trong mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện và tiếng vó ngựa rời đi.

Chốc lát sau đã có người vài nhà, một đường nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.

"Ca ca dậy rồi sao, muốn uống nước không?" Huyền Ngự tiến lên nâng Tô Ẩn dậy, thấy y gật đầu thì cầm chén trà bên cạnh, cho y uống non nửa chén.

Huyền Ngự vô cùng tự nhiên lau miệng cho Tô Ẩn, Tô Ẩn giữ chặt tay áo hắn, hỏi: "Vừa rồi có người đến sao?"

Động tác Huyền Ngự thoáng dừng lại, sau đó đặt tay Tô Ẩn vào lòng bàn tay mình.

"Là sư huynh tới tìm ta, sư phụ đầu năm sinh bệnh vẫn luôn không khởi sắc, thời gian trước đột nhiên nặng thêm, hôm nay..."

"Ngươi đi đi, ta có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân."

"Ca ca, ta lo ngươi ở lại một mình, aiz --" Huyền Ngự ôm Tô Ẩn vào lòng.

"Ta biết, không có chuyện gì đâu, ta đã tốt lên nhiều rồi." Tô Ẩn như an ủi mà nhẹ xoa mặt Huyền Ngự.

"Ca ca --" Huyền Ngự nâng cằm Tô Ẩn lên.

"A -- ưm...!" Tô Ẩn không dám tin mà cảm nhận ấm áp trên môi, mình tuy không hiểu chuyện nam nữ nhưng cũng biết đây là gì, cái này! Đây rõ ràng là Huyền Ngự.

Đầu lưỡi ấm áp tinh tế miêu tả cánh môi, vẫn không muốn dừng lại. Huyền Ngự nhẹ nhàng linh hoạt cạy mở hàm răng, thừa lúc thở dốc liền tiến công. Đầu lưỡi vừa vào đã bắt được đầu lưỡi đang luống cuống kia, khuấy đảo triền miên, đem tất cả đảo đến mê loạn.

"Ưm a -- này -- Huyền... Ưm..."

Huyền Ngự cuối cùng cũng buông tha bờ môi đỏ mọng kiều diễm, một bên giúp ca ca thuận khí một bên tại vành tai đỏ bừng thấp giọng thổi hơi: "Ca ca đừng thương tâm nữa, lúc ca ca thương tâm hãy nghĩ đến ta đi, nếu không ta sẽ rất đau lòng đó."

"Huyền Ngự..." Tô Ẩn thoát lực tựa trong ngực Huyền Ngự, vẫn mang theo chút chấn kinh trước phản ứng vừa rồi.

"Ca ca ta đi hai ngày, hai ngày sau sẽ về. Đồ ăn đã chuẩn bị xong hết trong phòng bếp, nước cũng đầy hết rồi, ca ca ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, ta sẽ rất mau trở về."

Huyền Ngự ôm Tô Ẩn vuốt ve an ủi hồi lâu, Tô Ẩn luôn không nói chuyện, Huyền Ngự tuy đã sớm dự đến tình huống này nhưng vẫn không tránh khỏi thất lạc.

Sau khi ăn cơm tối với ca ca xong, nhìn ca ca nằm lên giường, Huyền Ngự mới suốt đêm cưỡi ngựa chạy đi.

Tiếng gió phần phật bên tai, Huyền Ngự cưỡi ngựa rất nhanh. Hắn biết mình đang trốn tránh, vốn có thể sáng mai mới đi, nhưng ban đêm ngủ cùng khiến mình không biết nên đối mặt với ca ca như thế nào.

Mà bên này Tô Ẩn ngồi ở đầu giường trong lòng cũng hỗn loạn hồi lâu không thể ngủ.

Suy nghĩ một lúc thì hiểu ra, bất luận là ngôn ngữ mập mờ, hay hữu ý hoặc vô ý đụng chạm, hôm nay nghĩ lại cứ như tơ tằm bao lấy từng điểm nhỏ trong cuộc sống của mình, mà nụ hôn lại như thủy triều vọt tới.

Tô Ẩn thở dài, một tay đè chặt ngực.

Này không đúng, mình là ca ca của nó, cho dù không có huyết thống cũng đã là ca ca nhiều năm như vậy. Không đúng, không đúng, nhưng vì sao tim mình lại đập nhanh đến vậy?

Mãi mà không buồn ngủ, Tô Ẩn dứt khoát rời giường, muốn đến phòng bếp uống miếng nước.

Huyền Ngự tuy chỉ đi có hai ngày, lại đổ đầy cả vạc nước, trong ấm có trà nhưng đã nguội. Tô Ẩn cũng chẳng thèm để ý uống hai chén, đang muốn quay trở lại phòng ngủ lại mơ hồ nghe thấy tiếng gì. Đã có giáo huấn lần trước, lần này Tô Ẩn vô cùng cảnh giác, lập tức nín thở tập trung tinh thần, cẩn trọng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Thị lực của Tô Ẩn bị hao tổn cũng khiến các giác quan khác càng thêm linh mẫn, quả nhiên một tiếng rút kiếm rất nhỏ truyền đến trong tai Tô Ẩn. Tô Ẩn nhíu mày, nghe động tĩnh bên ngoài đồng thời nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa sau.

Y biết bên ngoài không chỉ có một người, mình bây giờ không có khả năng dùng vũ khí phòng thân, mà coi như có thể cũng không đánh lại những người này.

Ngay khi đối phương phá cửa vào, Tô Ẩn đẩy ra một đường nhỏ từ cửa sau chạy thoát. Địa hình trong rừng bản thân rất quen thuộc, cho dù chạy không thoát nhưng vẫn có thể kéo dài một khoảng thời gian ngắn nữa.

"Không có ai." Hai thích khách áo đen đứng trước giường, trên giường chỉ có một cái chăn mỏng, nào có ai đâu.

"Lão đại, người chạy mất rồi!" Người canh bên ngoài cửa hô lớn vào trong phòng, một người khác bên cạnh gã đã đuổi theo phương hướng mà Tô Ẩn chạy.

"Đuổi theo."

"A --" Tô Ẩn thấp giọng kêu đau, vết thương trên vai đã rách ra.

Tô Ẩn phải tạm thời trốn vào sau một gốc cây, cố gắng điều tức vận công, ấn vào mấy huyệt vị mới miễn cưỡng cầm máu. Sau lưng đã có tiếng động truyền đến, Tô Ẩn cử động thân, đang muốn tiếp tục chạy thì trước mắt trong lúc vô tình hiện lên một mảng sáng màu đỏ. Trong bóng tối mảng đỏ kia vô cùng bắt mắt, thị lực Tô Ẩn đã cực kém vẫn cảm thấy chói mắt.

Tô Ẩn hô hấp trì trệ, hơi hạ mắt, cắn răng quay người chạy trốn. Lúc mở mắt ra, nước mắt đã rơi xuống tự lúc nào.

Nơi đó chính là nhà của mình và Huyền Ngự, là nơi bắt đầu một lần nữa, hôm nay tất cả đã mất hết, tất cả đều giống y năm đó!

Chạy thật lâu, trí óc Tô Ẩn bắt đầu mơ hồ, chỗ sâu trong rừng này mình chưa từng đến. Nơi đây không biết đường, bị vấp mấy lần Tô Ẩn mới có thể dò dẫm đi tiếp.

Xa xa có tiếng nước, đó là đầu sông lớn, qua sông đã là huyện lân cận.

Tô Ẩn ghé vào mép nước há miệng thở dốc, xa hơn sẽ không có đường nữa.

"Tìm được rồi, người ở đây!"

Theo tiếng một người, trước mặt Tô Ẩn rất nhanh xuất hiện thêm bốn người.

"Vẫn còn chạy được sao, không phải nói là mù à?" Người đằng trước vừa rút kiếm ra vừa đến gần Tô Ẩn.

"Đừng xem thường y, trước kia chẳng phải vẫn một mình về được đây sao?"

Bốn người chậm rãi tiến lên vây quanh Tô Ẩn, một người thử rẽ cỏ chỗ Tô Ẩn núp ra, mấy người còn lại thấy thế nhao nhao ra tay.

Tuy có ánh trăng, nhưng chẳng giúp Tô Ẩn được chút nào. Chỉ dựa vào thanh âm, dựa vào thân thể còn chưa khỏi hẳn, Tô Ẩn chỉ có thể khó khăn né mấy lần, trên người rất nhanh toàn là vết thương.

"Phi, tiểu tử này cũng xứng để mấy người chúng ta tới sao?"

"Đúng đó, nhanh giải quyết rồi chúng ta về uống rượu."

Đầu lĩnh đâm một kiếm vào nơi trái tim Tô Ẩn, Tô Ẩn tự biết lần này là tử thủ, dốc sức liều mạng lui về sau.

Kiếm kia đâm gần đến lồng ngực, trước khi Tô Ẩn rơi xuống nước mãnh liệt nghiêng thân mình đau đớn hít vào một hơi, thân kiếm đâm vào thịt, nhưng tốt xấu gì cũng tránh được tim.

"Ùm" một tiếng, dòng nước rất nhanh đã cuốn Tô Ẩn đi xa.

"Đi, về báo cáo với điện chủ thôi."

Bốn người đạp chân, nhanh chóng biến mất.

___

Thi xong~ mà không được chơi như mọi năm, học tiếp! -_-

Bình luận

Truyện đang đọc