MÙA ĐÔNG CỦA NAM CHÍNH PHIM KINH DỊ

Quan Lăng muốn phản bác, mở miệng lại cảm thấy bản thân không cách nào cãi lại, anh thật sự không để tâm những ngôn luận kia sao? Không, anh rất lưu ý, đặc biệt là khi nhớ tới những ngày Tiêu Trình tăng ca kia, anh sẽ nhiều lần tự hỏi, Tiêu Trình bây giờ ưu tú như vậy, có phải đáng giá với một người tốt hơn anh hay không.

Anh không nghĩ ra đáp án.

Mắt Tiêu Trình tối lại, hắn thả Quan Lăng ra, ngồi ở mạn giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát, đột nhiên hỏi: "Quan Lăng, anh còn yêu em không?"

Cho dù là trong những năm tháng nồng nhiệt khi xưa, hai người cũng ít khi nói lời yêu, luôn cảm thấy cứ luôn treo bên miệng những lời này thật ấu trĩ, nhưng giờ khác này, nghe thấy Tiêu Trình hỏi như vậy, Quan Lăng cũng có chút hoảng, một chữ "Yêu" lập tức bật thốt lên, không mang theo chút do dự nào.

"Thật sao?" Tiêu Trình dừng vài giây, chậm rãi thở dài, xoay người lại ôm lấy Quan Lăng, "Vậy chỉ có thể là anh đã không tin em yêu anh nữa rồi."

"Anh không phải!" Thanh âm của Quan Lăng cao thêm hai độ, có chút nóng nảy phủ nhận.

"Được rồi, không sao, coi như em thật sự khiến anh phiền lòng, chính em sẽ chịu trách nhiệm." Tiêu Trình khẽ vuốt lưng Quan Lăng, "Sau này không ai có thể bắt nạt anh, kể cả em."

"Em sẽ không bắt nạt anh."

Quan Lăng lần này vô cùng khẳng định, Tiêu Trình nghe vậy cười cười: "Anh biết vậy là tốt rồi."

Quan Lăng có chút sốt ruột quan sát vẻ mặt Tiêu Trình, xác nhận hắn không giận mình nữa mới cọ cọ bên cổ hắn, cẩn thận mở miệng hỏi: "Không phải chiều em còn có việc sao? Không về công ty à?"

Trải qua trò vừa rồi, phân đoạn của Tề Đồng Thụy đương nhiên không thể quay, Tiêu Trình mua vé máy bay cho Tưởng Niệm, cho cô tạm thời về nhà tránh bão, việc này nói trắng ra đều là chủ ý của Tiêu Trình, hắn sẽ không để một cô gái như Tưởng Niệm gánh chịu hậu quả, mà hắn cũng thấy mình không nên tiếp tục dông dài trong đoàn phim, nhất thời không quyết định được xem có nên chủ động mua vé rời đi hay không.

"Không sao, sáng sớm em vừa đến sân bay thì trợ lý gọi điện tới, nói vị đối tác tên Phương Chính kia có việc, thời gian gặp mặt có hạn, ngày mai hắn phải trở về, bọn em chỉ hàn huyên một hồi trong một quá trà ở nội thành, sau khi đạt được nhận thức chung thì em quay lại đây." Tiêu trình giải thích nguyên nhân mình bỗng nhiên trở về.

"Ra là vậy..." Quan Lăng cũng không biết có nên nói vận may Tề Đồng Thụy không tốt hay gì nữa, nói chung, nếu không phải Tiêu Trình xong việc sớm, trở về đúng lúc, tình huống như hôm nay, anh sẽ không chủ động làm lớn việc, coi như có tức giận trong lòng cũng sẽ nhẫn nhịn.

Tiêu Trình hiểu lo lắng trong lòng Quan Lăng, muốn an ủi vài câu lại nghe được tiếng chuông di động từ trong túi, trên màn hình là tên Tề Tùng.

Tiêu Trình hôn Quan Lăng một cái, ra hiệu anh đừng lo lắng, sau đó ra ban công nghe điện thoại.

Con gái đang yên đang lành thì bị đánh ở đoàn phim, Tề Tùng gọi tới là hưng binh vấn tội, nhưng ngữ khí ông ta cũng không quá tệ, chỉ làm như đang đợi Tiêu Trình giải thích.

Tiêu Trình chỉ nói qua những gì Tề Đồng Thụy nói lúc đó, sau đó bày tỏ thái độ sẽ chịu trách nhiệm, còn lại cũng không nhiều lời thêm.

Tề Đồng Thụy sở dĩ không kiêng kị mà nói những lời kia, nguyên nhân chính là do Tề Tùng luôn dung túng cô ta, thậm chí ông ta còn là người giựt dây.

Tề Tùng cực kỳ coi trọng Tiêu Trình, bất kể là năng lực hay nhân phẩm của hắn đều phù hợp với yêu cầu con rể của ông ta.(*)

Có thiếu sót ở thì cũng là ở hôn nhân giữa hắn và Quan Lăng, nhưng thời đại này, chỉ cần có tiền và năng lực, ly dị rồi tái hôn cũng không phải việc gì lớn, Quan Lăng là đàn ông, không thể sinh con cùng Tiêu Trình, như vậy, hắn ta có kết hôn hay không, không mấy ảnh hưởng tới Tề Đồng Thụy.

Tề Tùng lại không ngờ Tiêu Trình một chút cũng không nể mặt ông ta, không chỉ vậy còn rõ ràng có ý đồ không chịu hòa giải, muốn làm lớn việc, ông ta rất tức giận.

Quan Lăng biết Tiêu Trình không muốn mình phải phiền lòng vì chuyện này nên mới cố ý không nhận điện thoại trong phòng, nhưng anh đợi một lúc vẫn không thấy Tiêu Trình trở về, trong lòng càng không chắc chắn, chỉ lo việc này ảnh hưởng tới phát triển công ty của hắn, hơi do dự một chút rồi xuống giường đi tới ban công.

Kết quả, vừa ra tới nơi thì nghe được Tiêu Trình nói: "Tề tiên sinh, tôi không biết ngài cùng Tề tiểu thư có hiểu lầm gì với sinh hoạt tình cảm của tôi, nhưng với tôi, người yêu mới là quan trọng nhất, anh ấy không cần phải xin lỗi ai hết, đừng nói ngay từ đầu đây cũng không phải lỗi của anh ấy, coi như thực sự là do anh ấy gây ra thì sao? Không ai có thể miễn cưỡng anh ấy làm điều mình không muốn làm."

Tiêu Trình nói xong liền chú ý tới Quan Lăng đang đứng sau, hơi cau mày, cũng không biết ở đầu kia Tề Tùng lại nói cái gì, Tiêu Trình đáp: "Muốn làm gì là chuyện của ngài, không liên quan đến tôi, càng không liên quan đến người yêu tôi, nếu Tề tổng không có việc gì, tôi xin phép cúp máy trước, Tề tiểu thư cần bao nhiêu tiền thuốc thang và bồi thường kinh tế, ngài đều có thể gửi con số sang cho tôi, nếu như phải đi theo con đường pháp luật, tin rằng Tề tổng cũng biết địa chỉ của Khoa học kỹ thuật Quả Cam, có thể cử luật sư tới gặp tôi."

Chờ Tiêu Trình cúp điện thoại, Quan Lăng mới mở miệng: "Đắc tội với Tề tổng thực sự không sao chứ? Kỳ thực anh không ngại tới xin lỗi Tề Đồng Thụy, dù sao cô ta đúng là bị thương bởi chuyện này."

"Tưởng Niệm ra tay không quá nặng, cô ta cùng lắm chỉ bầm dập nhẹ, có nhập viện thì một tuần cũng khỏi hẳn." Tiêu Trình nhìn Quan Lăng, lại có chút khổ sở, nói, "Vậy còn anh, vết thương trong lòng của anh, cần bao lâu mới có thể khỏi hẳn đây?"

Tề Đồng Thụy không phải người đầu tiên phát ngôn như vậy, nhưng là người đầu tiên trực tiếp khiêu khích Quan Lăng, lý do còn là vì muốn chia rẽ hắn và Quan Lăng.

Mọi người thường thường đều chú ý tới vết thương trên cơ thể, không để tâm đến lực sát thương của ngôn từ, trên thực tế, những nhục mạ và phỏng đoán đầy ác ý kia càng khiến con người ta đau đớn hơn, đánh người đương nhiên không đúng, cho dù ngày sau Tề Tùng gây khó dễ trên thương trường như thế nào với Tiêu Trình, hắn cũng không có gì để nói, nhưng hắn không hề hối hận.

Quan Lăng còn muốn nói thêm điều gì, Tiêu Trình đã dắt anh đến bên giường: "Em buồn ngủ, ngủ cùng em một lúc?"

Tiêu Trình dậy từ lúc trời còn chưa sáng, Quan Lăng thấy hắn không giống đang nói dối, lập tức có chút đau lòng mà gật đầu.

Hai người lên giường, Quan Lăng lo lắng một đống chuyện trong lòng, sao có thể ngủ được, chỉ có thể nhắm mắt cho Tiêu Trình ôm, làm một cái gối ôm hình người. Nhưng một lát sau, Tiêu Trình bỗng vươn người, đè lên người anh: "Anh không ngủ được?"

"Ừ, anh không quá buồn ngủ."

"Buổi chiều cũng không có việc khác, ngủ đi, ngủ một giấc dậy, mọi thứ đều qua rồi." Tiêu Trình chậm rãi đè thân thể, khàn giọng thì thầm bên tai anh, "Ngủ không được cũng không sao, hai ta lại làm chút vận động trợ giúp giấc ngủ, tiện đây cho anh biết, lúc nhìn mặt anh thì em đây nghĩ cái gì..."

Lần này Tiêu Trình không kéo rèm cửa, nắng chiều sáng rõ xuyên qua lớp kính mà, chiếu tới trên giường, soi tỏ hai bóng người đang quấn quýt.

Mà lúc này, Tề Đồng Thụy ở bệnh viện đang vì có cha tham gia mà đắc ý, chờ Tiêu trình tới xin lỗi sẽ không nghĩ tới, đừng nói xin lỗi, Tiêu Trình hiện tại chỉ sợ nhớ tới tên cô ta đã thấy buồn nôn rồi.

- --

Hal: (*) lol, đồng ý làm "con rể" ông rồi, thì hóa ra ông thích con rể là người có "nhân phẩm" sống không có tình nghĩa, vì lợi mà ly hôn hả? Gu ông này cũng lạ thật =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc