MÙA HẠ CHỚM NỞ


Sân bóng cách nhà tôi không quá xa thế nhưng đường đi lại vòng vèo.
"Thực ra bình thường tôi sẽ đi xe đạp qua, nhưng mà bây giờ có cậu nên dẫn cậu đi thế này để nhớ đường đã."
Tôi kéo nhẹ chiếc mũ lên, mỉm cười nói với cậu ấy, "Cảm ơn."
"Ôi khách sáo gì chứ." Đăng xua tay.

"Đến nơi rồi."
Tôi nhìn theo hướng cậu ấy vừa chỉ, trông thấy một cái sân bóng lớn.

Ở trên sân có rất nhiều người, đa số đều tầm tuổi tôi.

Quả như đã nói, bọn họ đang đứng chia ra hai phe.
Đăng kéo tôi đi tới đội của bọn họ, từ xa nhìn lại tôi chỉ nhận ra mỗi hai người.

Một là Hùng vừa mới quen lúc sáng, người còn lại là chàng trai gầy cao lêu khêu.

Tôi nhận ra khuôn mặt này bởi vì biểu cảm trong meme của cậu ta buồn cười quá.
Thấy Đăng đến, một cậu bạn chạy tới khoác vai.


"Giỏi nhỉ, giờ mới tới."
"Còn kịp." Đăng nhếch môi.
Người bạn kia trêu chọc cậu ấy xong bèn ngó sang tôi.

Đám người kia cũng nương theo tầm mắt của cậu ta, nhìn tôi cứ như thấy sinh vật lạ.
Tôi nhấc nhẹ mũ lên, lịch sự mở lời, "Xin chào."
"Là người mà thằng Hùng nhắc hả?" Chàng trai khoác vai Đăng quay đầu hỏi.
"Ừ, đúng thế."
"Ôi vãi, ông từ đâu đến vậy, sao mà trắng thế?!" Có một người khác nhảy ra, oang oang cái miệng lên.
"Đúng đó đúng đó, đẹp trai đấy."
Điều này đúng là không nói điêu, quả thật so với những đứa hay chạy ngoài đường thì tôi trắng hơn rất nhiều.

Bởi vì tính khá hướng nội cho nên tôi ít khi đi ra bên ngoài giao lưu với người khác, cùng lắm cũng chỉ là vào quán này quán nọ mà thôi.

Thế cho nên thể chất của tôi chỉ miễn cưỡng xem như đạt.
Thấy tôi đứng bất động không biết làm gì, Đăng liên lên tiếng giải vây cho tôi.


"Bọn mày nói nhiều quá, để cho người ta kịp thở chứ.

Huy, đây là Tú, là cái tên Vịt sầu đời đó." Cậu ấy chỉ vào người nãy giờ đang khoác vai.
Tôi gật đầu tỏ ý đã biết.

Tú là một tên hơi lùn, thế nhưng mặt mày trông có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát.
Nói rồi Đăng lại chỉ vào người cao lêu khêu.

"Thằng này là Nam."
"Thằng kia là Hùng cậu biết rồi, còn thằng này là Bắc, là cái tên chuyên gia đòi tiền."
Bắc nghe thế lập tức phản bác.

"Nếu như bọn mày chịu trả tiền cho tao thì tao đã không đòi."
"Gì chứ có chai nước thôi mà, anh em đừng tính toán thế chứ." Nam huých vai cậu ta, nguýt một cái.
Bắc cười khinh khỉnh, "Trả tiền thì chúng ta là anh em."
"Cơ mà chỉ có chừng này làm sao đủ đá." Đăng nhìn rồi nói.
"Còn vài đứa nữa, bọn nó đi mua nước rồi, ai như mày." Tú khởi động tay chân.
"Rồi tao biết rồi." Đăng nói xong bèn quay sang tôi, "Cậu ngồi đợi ở đây nhìn bọn tôi nhé."
Tôi khẽ gật đầu, tìm vị trí sạch sẽ mà ngồi xuống.
"Là sao? Cậu không đá à?" Nam thắc mắc nhìn tôi.

Ch.


Bình luận

Truyện đang đọc