MƯA HÈ BẤT CHỢT - THẤT DUYÊN LÝ

Thời Thần chẳng thèm để ý đến anh, quay người bỏ đi. Sau này nghĩ lại, cô thật thấy mình lãng phí miếng thịt ngon dâng tận miệng, lúc ấy đáng lẽ phải tranh thủ ghi âm lại, lén lút cất vào kho báu riêng của mình mới phải.

Phương Lạc Tây ở Lâm Đồng hai ngày rồi trở về Sùng Phố. Sau đó Thời Thần cũng trải qua kỳ nghỉ, quay về Tây Hoài. Bị thực tế ép buộc, hai người lại trở thành cặp đôi yêu xa qua mạng.

Thời Thần cảm nhận rõ ràng Phương Lạc Tây học kỳ này càng bận rộn hơn, bận rộn chuẩn bị báo cáo khai đề, bận rộn với luận văn tốt nghiệp. Anh đã sắp tốt nghiệp rồi, còn cô mới chỉ trải qua nửa chặng đường nghiên cứu sinh năm nhất.

Ban đầu Thời Thần luôn không ngừng nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người, sau đó bị các đề tài nghiên cứu đè nặng, cũng quên mất chuyện này.

Trong lúc được chăng hay chớ vẫn giữ lại một tia hy vọng.

Trong khoảng thời gian yêu nhau, Thời Thần lại phát hiện ra một điểm ở Phương Lạc Tây, trên người anh toát ra sự lãng mạn, luôn có thể mang đến những điều thú vị cho cuộc sống vốn bình lặng.

Ví dụ như hiện tại, Thời Thần nhận được tin nhắn của Phương Lạc Tây khi đang chuẩn bị đi ăn cơm.

Lời nói của anh mang theo chút phóng khoáng, Thời Thần chỉ cần nhìn chữ là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh.

[Phương Lạc Tây]: Bạn gái, em đâu rồi?

Cô nhìn màn hình, không nhịn được nở nụ cười.

[Thời Thần]: Chuẩn bị đi ăn cơm.

[Phương Lạc Tây]: Được, đến đây đón bạn trai em này.

[Phương Lạc Tây]: Anh ấy nói muốn mời em ăn cơm.

[Phương Lạc Tây]: Chia sẻ vị trí.

Thời Thần ấn vào đường link vị trí cuối cùng, nhìn khoảng cách giữa hai avatar trên màn hình, bên tai là tiếng tim đập của chính mình. Cô dùng hai ngón tay phóng to màn hình, nhìn thấy tên địa danh quen thuộc, quay người đi ra cửa, cũng không quên gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại vừa kết nối, Thời Thần đã vội vàng hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu?"

Đầu tiên là một tràng cười nhẹ, Phương Lạc Tây chậm rãi đáp: "Không phải đã gửi định vị kiểm tra rồi sao?"

Giọng anh ung dung, nghe thôi cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, âm thanh nền còn có tiếng phát thanh sân bay.

Thời Thần vừa nghe điện thoại vừa chạy chậm, bên tai là giọng nói dịu dàng của Phương Lạc Tây: "Đừng chạy, không vội, anh ở đây đợi em."

Cô chậm bước chân, nhưng tốc độ vẫn nhanh, "Vâng."

Đợi đến khi Thời Thần đến sân bay Tây Hoài, vừa xuống xe đã nhìn thấy Phương Lạc Tây đứng ở cửa, cô cẩn thận tránh những chiếc xe qua lại, nhào vào lòng anh.

Phương Lạc Tây xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Không phải đã bảo từ từ thôi sao, chạy cái gì?"

Thời Thần thầm nghĩ sao có thể giống nhau được, liền nghe thấy người này cợt nhả nói: "Nhớ anh đến vậy sao?"

Cô cũng không che giấu, khẽ "ừm" một tiếng, ngược lại khiến Phương Lạc Tây khựng lại, ôm chặt lấy cô, ghé sát tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được nói: "Muốn hôn em."

Thời Thần nghe vậy đỏ mặt, lùi ra khỏi lòng anh một chút, nhìn xung quanh, ngượng ngùng nói: "Nhiều người quá."

"Không có người là được?" Phương Lạc Tây đứng thẳng người, kéo cô đi bắt xe, "Vậy thì đi thôi."

Thời Thần bị anh kéo đi một đoạn dài mới nhớ ra hỏi: "Đi đâu vậy?"

Lần này Phương Lạc Tây đến cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ đeo một chiếc ba lô, nghe vậy dừng lại nhìn cô, cười đầy ẩn ý: "Bây giờ mới hỏi có phải hơi muộn rồi không?"

Anh ho khan, ánh mắt đầy ẩn ý: "Còn có thể đi đâu? Khách sạn, ở đó không có người."

Thời Thần dừng bước, mặc kệ anh kéo cũng không chịu đi, chẳng lẽ ý cô là vậy sao?

Phương Lạc Tây quay đầu nhìn cô, sợ lát nữa thật sự chọc giận cô, liền lên tiếng: "Đến khách sạn để đồ trước đã, chẳng lẽ cứ thế này mà cầm sao?"

Anh nhìn chiếc ba lô trên tay Thời Thần, góc sách bên trong đều lộ ra ngoài.

Thời Thần cũng nhìn thấy ba lô của mình, suy nghĩ đúng là chuyện khác, nhất thời có chút hối hận, áy náy nói: "Đáng lẽ em nên bảo anh đến thẳng đó trước, như vậy anh cũng không cần phải đợi lâu như thế."

Phương Lạc Tây nhìn cô trêu chọc: "Sao lại không có chút nghi thức nào vậy?"

Thời Thần ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.

Anh bật cười, nghiêm túc giải thích cho cô: "Bạn trai em vượt đường xa đến tìm em, em lại không có chút biểu hiện gì, chủ động tạo cơ hội thì thôi, bị động thế này còn cảm thấy tủi thân rồi."

"Em đâu biết anh đến." Thời Thần có chút tủi thân, "Anh cũng đâu có nói với em."

"Vậy nên tha thứ cho em rồi." Phương Lạc Tây dễ tính đáp.

Ban đầu anh cũng chỉ hỏi thử, biết cô bận, cũng là sau khi hạ cánh mới gửi tin nhắn, mục đích cũng không phải ở đây, chỉ muốn lừa cô ra ngoài.

Phương Lạc Tây đã đặt khách sạn từ sớm, dẫn Thời Thần bắt xe đến nơi, đi thang máy lên, mở cửa là một căn phòng suite.

Vào cửa, Phương Lạc Tây để Thời Thần ngồi đợi một lát, anh vào phòng tắm rửa mặt đơn giản, anh nói là vượt đường xa hơi khoa trương, nhưng cũng gần đúng, ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, cả người cũng không được thoải mái cho lắm.

"Lát nữa em muốn ăn gì?" Phương Lạc Tây từ phòng tắm đi ra, ngồi đối diện cô, trên mặt còn đọng giọt nước, tóc mái lòa xòa trên trán. Làn da trắng nõn, quầng thâm dưới mắt lại càng thêm chướng mắt.

Thời Thần nhớ đến quãng thời gian trước, anh còn bận rộn với việc khảo sát đề tài, ngày nào cũng thức khuya làm việc.

"Gọi đồ ăn ngoài đi."

Phương Lạc Tây ngẩn người, "Ơ" một tiếng.

Đây cũng là lần đầu tiên Thời Thần đến phòng suite ở khách sạn, nhất thời có chút do dự: "Ở đây không gọi đồ ăn ngoài được sao?"

Phương Lạc Tây cong môi cười: "Được." Ném điện thoại cho cô, để cô tự chọn.

Anh không quan tâm ăn gì, ở lại đây càng phù hợp với tâm ý của anh.

Thời Thần mở một nhà hàng tư nhân, chọn vài món, hỏi ý kiến Phương Lạc Tây. Người này liếc mắt nhìn, lại thêm hai món, mới thanh toán.

Phương Lạc Tây tựa lưng vào ghế sofa, xoay xoay tóc Thời Thần, thuận miệng hỏi: "Ngày mai em có bận việc gì không?"

Thời Thần thật sự nghiêm túc suy nghĩ, mở lịch sử dụng trong điện thoại xác nhận lại một lần, mới cẩn thận trả lời: "Không có."

Phương Lạc Tây nhìn cô chậm chạp xác nhận thời gian, thầm nghĩ, lúc yêu nhau thì gọi video hẹn học bài ở thư viện, bây giờ hẹn hò cũng phải xem lịch trình, anh đây là hàng hiếm rồi.

"Vậy ngày mai thời gian của em đều thuộc về anh?" Phương Lạc Tây lại bổ sung thêm: "Từ sáng đến tối."

Thời Thần suy nghĩ một chút, "Được."

Phương Lạc Tây không hài lòng, hơi dùng sức kéo tóc cô, không mấy vừa ý: "Chuyện này cũng cần phải suy nghĩ?"

Anh kiềm chế lực đạo, nhưng Thời Thần vẫn theo sức lực của anh ngã vào lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Ngày mai muốn làm gì vậy?"

Phương Lạc Tây cúi đầu nhìn cái đầu nhỏ nhắn trên ngực mình, quan sát cô hai giây, thấy cô thật sự không nhớ ra, khẽ lắc đầu cười: "Ngày mai là một ngày tốt."

Thời Thần cau mày, dạo này cô ít xem lịch, ngày nào cũng chỉ biết là thứ mấy là được rồi.

Phương Lạc Tây cố tình úp úp mở mở, cuối cùng véo nhẹ má cô, còn kéo sang hai bên, bất đắc dĩ nói: "Ngày mai là mùng 6 tháng Ba đấy."

"Mùng 6 tháng Ba." Thời Thần lẩm bẩm, cau mày suy nghĩ, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Mùng 6 tháng Ba, sinh nhật em!"

Thời Thần rời khỏi lòng anh, ánh mắt tràn đầy ý cười, ngoài sự kinh ngạc còn có chút không thể tin được.

Cô lấy lòng cọ cọ vào người anh, cười híp mắt như đang làm nũng: "Anh đến đây để mừng sinh nhật em sao?"

Phương Lạc Tây không vui khi hơi ấm trong lòng biến mất, dang rộng hai tay, ra vẻ ông chủ: "Lại đây anh ôm một cái."

Thời Thần ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, ngoan ngoãn chưa được hai phút, lại bắt đầu cựa quậy: "Sao anh biết sinh nhật em vậy?"

Anh ôm chặt cô không cho cô cử động, thuận miệng nói dối: "Tình cờ, trùng hợp thôi."

Thời Thần sao có thể tin được, cô đột nhiên nhớ ra hình như mình còn chưa biết sinh nhật anh, trước kia thời gian hai người ở bên nhau rất ít, sau khi ở bên nhau cũng chưa từng hỏi đến.

Cô lúc thì kéo áo anh, lúc lại nhìn xung quanh, đặc biệt không an phận.

Phương Lạc Tây ôm cô lên đùi, nhìn cô: "Làm gì thế, đói rồi à?"

"Không phải." Thời Thần do dự một hồi, vẫn quyết định đối mặt với lỗi lầm của mình, nhỏ giọng hừ hừ: "Sinh nhật anh khi nào?"

"Hả?"

Thời Thần lại nhỏ giọng hừ hừ một lần nữa, nói còn không rõ bằng lần đầu tiên.

"Nghe không rõ." Phương Lạc Tây lại vươn người gần một chút.

Thời Thần thẳng người định nhắm mắt nhắm mũi nói ra, kết quả lại phát hiện khóe môi người này đang cong lên, lúc này mới phản ứng lại là anh đang trêu chọc mình.

Cô bực bội đánh anh: "Nói mau."

Phương Lạc Tây nắm chặt tay cô, không cho cô cử động: "Anh không tổ chức sinh nhật."

"Tại sao?"

Phương Lạc Tây không nói, ngẫm nghĩ, hồi bé anh cũng từng tổ chức sinh nhật, sau này không có ai nhớ, cũng không có ai để tâm, dần dần bản thân anh cũng không nhớ nữa.

"Lúc nào cũng quên, cũng chả còn ý nghĩa gì nữa."

Thời Thần tin lời anh nói, truy hỏi: "Vậy anh nói đi, sau này em sẽ nhớ."

Phương Lạc Tây khựng lại, có lẽ là do cô nói quá tự nhiên, anh liền tin tưởng.

Anh nhìn vào mắt cô, hệt như lần đầu gặp gỡ, thẳng thắn lại chân thành: "Năm nay còn chưa đến." Nghĩ đến điều gì, anh lại cười nói: "Năm ngoái đã nhận được món quà tuyệt vời nhất rồi."

Thời Thần thấy chua xót trong lòng, hỏi anh: "Ngày mấy vậy, anh còn chưa nói mà."

"Mùng 7 tháng Mười Một âm lịch."

"Âm lịch hay dương lịch?"

"Dương lịch."

Thời Thần nghe vậy kích động, ôm lấy cổ anh: "Mùng 7 tháng Mười Một dương? Không phải là ngày chúng ta ở bên nhau sao? Đúng không? Vậy mà anh không nói." Cô tức giận, lại đưa tay vỗ vai anh một cái.

Phương Lạc Tây thản nhiên nói: "Chẳng phải đã nói là nhận được món quà tuyệt vời nhất rồi sao."

Thời Thần đỏ mặt, cũng không dám mặt dày hỏi anh rốt cuộc là cái gì. Cô chợt nghĩ đến, ánh mắt tối sầm lại, lúc đó bọn họ ở Nam Tỉnh, nhưng mẹ Phương Lạc Tây lại không hề biết gì, cô không nói thêm gì nữa.

Thời Thần nghiêm túc nhìn vào mắt Phương Lạc Tây: "Sau này em sẽ nhớ, mỗi năm đều sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, có bánh kem, có quà, có nến, có thể ước nguyện, muốn gì được nấy."

Phương Lạc Tây nhìn cô, ánh mắt long lanh, lúc lên tiếng giọng nói khàn khàn: "Vừa nãy chẳng phải nói không có người là được sao?"

"Bây giờ được rồi chứ, anh muốn hôn em."

Anh nói xong cũng không đợi Thời Thần đồng ý, cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi như xâm nhập vào lãnh địa của riêng mình, đi đến đâu đều in dấu ấn của anh. Hung hăng nhưng lại dịu dàng, Thời Thần không có chút đường lui nào.

Không khí nhuốm màu mập mờ hồng nhạt, bao trùm lấy bọn họ, Thời Thần như đứa trẻ sơ sinh, đến cả hô hấp cũng quên mất, hoàn toàn dựa vào người kia lặng lẽ trao hơi thở cho nhau. Môi anh từ hơi lạnh chuyển sang nóng bỏng, sau đó lại chuyển đến má và tai cô.

Anh như cố ý khẽ mút lấy dái tai nhỏ nhắn của cô, nhìn làn da trắng nõn chuyển sang đỏ ửng. Thời Thần vì động tác của anh mà khẽ rụt người, người này còn cố ý xấu xa bật cười bên tai cô.

Giọng nói khàn đặc, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, mang theo chút ý vị sau khi hoan ái, quyến rũ động lòng người.

Thời Thần có chút tức giận, giơ tay muốn đánh anh, nhưng tay không có chút sức lực nào, bị anh tóm lấy, hoàn toàn thất bại.

Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc bởi tiếng chuông cửa vang lên, Phương Lạc Tây đặt Thời Thần xuống ghế sofa, tự mình đi mở cửa, đợi đến khi cầm đồ quay lại, Thời Thần vẫn rúc người không chịu lộ diện.

Phương Lạc Tây mở túi đựng, lấy hộp cơm ra, lần lượt bày lên bàn. Nhìn người trước mặt đang giả vờ rúc đầu, dùng giọng nói vô cùng thỏa mãn chậm rãi nói ra những lời không mấy dễ nghe.

"Giấu cái gì thế." Phương Lạc Tây khoanh tay nhìn cô, "Không quen thì nhiều lần là quen rồi."

Nguồn: Tấn Giang

Editor: Gà

Bình luận

Truyện đang đọc