Thu Xích Tây không thường tiếp xúc internet về giải trí gì đó, kiếp trước xem đều là về thị trường chứng khoán, nghiên cứu tài chính. Muốn cô đi xem cách thức của người trẻ tuổi thì hơi khó khăn, cho nên cô mất khá nhiều thời gian xem xét trên các diễn đàn. Cô xem những bài trên đó, cảm thấy không thể tin tưởng được. Ninh Cảnh Trần mới mười tám, không có nghĩa là cô sẽ làm ra chuyện cấm với anh. Những bài đó đều không đáng tin, Thu Xích Tây nghĩ thầm.
Có thể do tuổi nhỏ, trung học còn cấm yêu sớm, trên mạng này chắc là những người đã đi làm. Thu Xích Tây nghĩ tới nghĩ lui, lại đi xem diễn đàn trong trường. ở đó tuổi xấp xỉ nhau, gia cảnh cũng như nhau, nếu mở bài hỏi họ có thể sẽ có những ý kiến không tệ. Vì muốn mở bài trên diễn đàn, cô còn cố ý đăng ký một tài khoản. Thu Xích Tây không nói là lễ trưởng thành, khi vừa khai giảng, lễ trưởng thành của Ninh Cảnh Trần cả trường đều biết, bọn họ thường xuyên bàn tán do nhà họ Ninh địa vị ở thành phố rất cao.
Một bài post mới lặng lẽ xuất hiện ở diễn đàn, lúc đầu không mấy người chú ý tới. [Có một ngày quan trọng của bạn bè, nên tặng quà gì cho cậu ấy?]
Sau nửa giờ mới có bài trả lời thứ nhất, một người tên là “Đại ca cậu” phát ra câu hỏi lại [”Bạn”… chủ nhà là nam hay nữ? Là nam thì bạn của cậu là anh em? Là nữ thì bạn của cậu là bạn trai?]
2L: [Đệt, hahaha, đại ca sắc bén quá! Nhưng mà tại sao không thể là bạn bè bình thường?]
Đại ca cậu: [Bạn bè bình thường post bài hỏi? Rảnh rỗi quá không có chuyện làm à?]
Thu Xích Tây vẫn chú ý bài post, nhìn tới đây, không dự đoán được sẽ có người hỏi quan hệ của hai người. Nhưng mà đều là nặc danh, ai cũng không biết ai, chỉ cần cô không nói tên chắc sẽ không ai biết.
Chủ nhà: [Là bạn trai]
Đại ca cậu: [Sinh nhật?]
Thu Xích Tây nghĩ ngợi, không phủ nhận [Đúng]
Đại ca cậu: [Thường thì nam sinh sẽ thích giày có phiên bản giới hạn hoặc máy chơi game mới nhất]
Tới nhiều chuyện: [Tớ thấy không được, trường chúng ta có ai thiếu tiền mua đồ này nọ đâu? Chủ yếu vẫn là tấm lòng]
Đại ca cậu: [Nếu chủ nhà có tiền thì có thể tặng xe]
Tới nhiều chuyện: [Bắt chước Thư Ca? Không phải ai cũng có tiền như Thư Ca. Nói thật, tớ cảm thấy lần trước Thư Ca mua xe cho Chu Lan Bân chắc đã hết sạch tiền. Hơn nữa tớ còn nghe bạn học em họ tớ nói Thư Ca còn vay tiền của Ninh Cảnh Trần]
Phóng viên bát quái Nhất Trung: [Nói tiếp, lễ trưởng thành của Ninh Cảnh Trần sắp tới rồi. May mà bạn trai của chủ nhà không phải là cậu ta, nếu không thì không gì có thể tặng được]
Đại ca cậu: [Đúng rồi, thứ ba tuần sau. Nhà tôi đang chờ thiệp mời của nhà họ Ninh, quà tặng ba mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn. Lễ trưởng thành của Ninh Cảnh Trần, bạn cùng tuổi với cậu ta không có tư cách tặng quà, tất cả đều là tiền của cha mẹ]
Tới nhiều chuyện: [Các cậu thật phiền, chủ nhà đang hỏi tặng quà gì, các cậu lại nói chuyện Ninh Cảnh Trần]
Đại ca cậu: [Do cậu nói trước]
Ninh Cảnh Trần không hổ danh là đề tài số một Nhất Trung, chỉ cần có người nói ra tên anh thì đề tài nhất định sẽ bàn tới trời.
Đại ca cậu: [Thật ra chủ nhà có thể thử làm đồ thủ công này nọ, tặng cho bạn trai cậu, như vậy là có một không hai, lại thể hiện tấm lòng của mình]
Chủ nhà: [Không kịp thời gian, sinh nhật của cậu ấy sắp tới rồi]
Đồ thủ công làm không kịp, Thu Xích Tây cũng không tổ chức sinh nhật nên không biết tầm quan trọng của nó. Trước Lễ thành niên mới nhớ tới chuyện của kiếp trước, mới bắt đầu chuẩn bị.
Phóng viên bát quái Nhất Trung: [Này… Nếu không thì chủ nhà mời bạn trai cậu ra ngoài ăn, tìm chỗ tốt một chút, tớ nhớ khu bờ biển có một nhà ăn trên không, nghe nói cực kỳ lãng mạn, cầu hôn ở đó, mười cái thì chín cái thành công]
Chủ nhà: [Vâng, cảm ơn, tôi sẽ xem xét]
Thu Xích Tây chậm rãi suy nghĩ, lại thấy khó khăn, ngày đó Ninh Cảnh Trần mời mọi người đi tàu trên biển, làm sao để mời cậu ấy đi ăn?
Mua xe cũng không được, một là Ninh Cảnh Trần không thích, hai là cô cũng không có nhiều tiền như vậy.
Trong lúc nhất thời không tìm được quà phù hợp, Thu Xích Tây chỉ có thể đi hỏi nhà hàng kia, sau đó có thể mời Ninh Cảnh Trần đi. Lúc hỏi mới biết nhà hàng kia cần đặt hẹn trước, hơn nữa còn phải có người giới thiệu mới được.
Đúng là rất khó, nhưng Thu Xích Tây tìm Liễu Tri Tự hỏi.
“Em hỏi đúng người rồi, nhà hàng đó là của nhà anh mở” Liễu Tri Tự cười mờ ám, “Nhìn không ra Tiểu Thu có người trong lòng nha?”
Thu Xích Tây không phủ nhận, chỉ hỏi “Hôm đó có thể đặt hẹn trước không?”
Liễu Tri Tự cũng không thừa nước đục thả câu “Có thể, đúng ra là muốn thì phải đặt trước 1 tháng, em không đặt kịp rồi. Có điều hôm đó không có bao nhiêu người, tất cả đều chờ đi tham gia lễ trưởng thành con trai độc nhất nhà họ Ninh, có thể đặt hẹn cho em”
Đúng ra theo thông lệ, nhà họ Ninh đã phải phát thiệp mời, nhưng tới nay cả thành phố S chưa ai nhận được, nghĩ chắc là nhà họ Ninh có chuẩn bị gì đó. Dù sao cũng là con trai độc nhất, lễ trưởng thành phải tổ chức long trọng.
Đến sáng thứ hai, Thu Xích Tây ngừng công việc. Cô mua hộp màu vẽ, đối với Ninh Cảnh Trần mà nói thì đây là món quá bình thường. Với nhà họ Ninh, có màu vẽ gì mà không mua được, nhưng tóm lại cũng là do Thu Xích Tây bỏ công đi chọn lựa.
Chú Triệu cũng đưa mẹ cô ra ngoài đi tản bộ như thường lệ, cùng với mọi người trong tiểu khu nói chuyện phiếm, Thu Xích Tây ngồi trong nhà nhìn hộp màu vẽ ngẩn người. Cô còn chưa nhận được thư mời, cô nhớ rõ kiếp trước Ninh Cảnh Trần đã đem thư mời phát cho toàn trường.
Thu Xích Tây không đi học nhưng trên diễn đàn trường đã có mấy bài hỏi chuyện này.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Thu Xích Tây đứng lên, khó hiểu đi ra cửa, chú Triệu với mẹ chắc là vẫn chưa về mới đúng chứ.
“A Thu” Ninh Cảnh Trần đeo cặp đứng ngoài cửa.
Thu Xích Tây để cậu vào nhà “Hôm nay cậu không đi học sao?”
Ninh Cảnh Trần bỏ cặp xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Thu Xích Tây, nhỏ giọng nói “Mình trốn học”
Thu Xích Tây sửng sốt, giơ tay ôm lại anh, giọng điệu lộ vẻ dịu dàng đến chính bản thân cũng không ngờ tới “Ngày mai làm người lớn nên hôm nay tùy ý vậy à?”
“Ngày mai…” Ninh Cảnh Trần lui lại một bước, cúi đầu chạm lên mặt Thu Xích Tây, chạm nhẹ môi lên mặt cô, lông mi dài chạm vào mặt “Ngày mai chỉ có hai chúng ta, A Thu cùng mình đón lễ thành niên”
Trong nháy mắt Thu Xích Tây nghĩ tới thiệp mời, cô nhíu mày “Cậu không định tham gia lễ trưởng thành sao?”
Ninh Cảnh Trần lắc đầu “Không phải không tham gia, mình nói với ba mẹ không muốn tổ chức”
Ba mẹ anh biết anh có người yêu thích trong lòng, xưa nay lại chiều theo ý anh, đồng ý với đề nghị của anh, dù sao nhà họ Ninh cũng không cần lấy lễ trưởng thành của anh làm cớ để giao lưu quan hệ.
Anh chỉ muốn có lễ trưởng thành với Thu Xích Tây. Từ lúc Thu Xích Tây đồng ý, Ninh Cảnh Trần vẫn còn mông lung, không dám chắc chắn. Nếu lễ trưởng thành này có cô bên cạnh một ngày…
Thu Xích Tây cũng nghe nói nhà họ Ninh yêu chiều Ninh Cảnh Trần nhưng không ngờ tới mức độ này. Phải biết là có bao nhiêu người có uy tín ở thành phố S này chờ đợi lễ trưởng thành con trai độc nhất nhà họ Ninh, có những công ty nhỏ có dã tâm một năm trước đã bắt đầu chuẩn bị quà tặng.
“Cậu muốn đi đâu?” Thu Xích Tây vô thức vuốt vuốt tóc Ninh Cảnh Trần.
Ninh Cảnh Trần được cô vuốt đến thoải mái híp mắt, tựa vào vai Thu Xích Tây nói nhỏ “Chỉ cần có A Thu ở cùng mình là tốt rồi”
Thật sự là… Thu Xích Tây không biết nói gì cho phải, kiếp trước lễ trưởng thành long trọng đến thế, mời toàn bộ người có danh tiếng, kiếp này với ý tứ này không cần nói cũng biết.
Thu Xích Tây theo lọn tóc mà nhéo nhéo tai Ninh Cảnh Trần, cúi đầu hôn lên khóe mắt anh “Tốt”
Ninh Cảnh Trần giật mình, động tác Thu Xích Tây thân mật như vậy dọa anh giật mình, trong lòng ánh sáng rực rỡ. Mắt mở to, trong đó vẻ không thể tin được cùng vui sướng không thể che giấu.
“Ngày mai một mình đi cùng cậu” Thu Xích Tây trong lòng mềm đến không thể tưởng, nhìn Ninh Cảnh Trần, trong mắt cô là tình cảm mà bản thân cũng không hiểu.
Có những cha mẹ luôn đối với con mình không biết nên chăm sóc thế nào, mà Thu Xích Tây mang theo Chương Minh Hủy, chẳng những phải chăm sóc bà mà còn bận lòng với bệnh tình của bà. Cô ít cảm nhận được tình cảm yêu mến của người khác, có đôi khi có người tốt bụng, xuất phát từ lòng hảo tâm muốn giúp đỡ chút ít.
Ninh Cảnh Trần không giống vậy, từ lúc anh nói rõ tình cảm của mình, anh giống như một nét bút rực rỡ, trong thế giới tối tăm của cô vẽ lên một vẻ đẹp tươi sáng. Chẳng qua trước nay Thu Xích Tây vẫn luôn tự xem nhẹ bản thân mà bỏ qua.