32
Ta ở lại phủ Ngự Sử.
Rõ ràng Tiều Gia Nam có thể đưa ta đi, nhưng hắn không làm như vậy.
Hôm ấy ta thẹn quá thành giận: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta thật sự muốn gả cho Trương Vân Hoài? Tiều Tam, chúng ta còn có chuyện rất quan trọng chưa làm!"
"Đã kết thúc rồi, sau này em hãy sống thật tốt đi."
"Ngươi có ý gì?"
Trái tim ta bỗng rét lạnh, quả nhiên ta nghe thấy hắn nói: "Dừng ở đây đi Tiểu Xuân, chúng ta đã tận lực, chung quy vẫn phải buông quá khứ xuống để sống vì chính mình một lần."
Ta hiểu.
Tiều Gia Nam đã không phải Tiều Tam bốn năm trước rồi.
Chuyện ta lo lắng vẫn đã xảy ra.
Bốn năm trước Trấn Thanh Thạch bị tàn sát, ta biết rõ đó không phải lỗi của hắn, nhưng đối mặt thây phơi khắp nơi ta vẫn kiên trì hỏi hắn một câu---
Tại sao ngươi không bảo vệ Trấn Thanh Thạch?
Cha ta nói hắn là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng ngay từ đầu hắn đã mồ côi cha mẹ, ta rất sợ hắn cứ mặc kệ như vậy, không chịu báo thù cho hương thân phụ lão trong trấn.
Vậy nên ta phải nhắc nhở hắn, hắn nhận tiền cống nạp của chúng ta, nhưng lại không bảo vệ được thôn trấn, hắn phải có trách nhiệm.
Nhìn đi, Tôn Vân Xuân ta chưa bao giờ là người tốt.
Cho nên giờ phút này ta không thể kìm nén cơn giận mà hét lên với hắn: "Cái gì gọi là tận lực? Lúc đầu ngươi nói chuyện báo thù giao cho ngươi, để ta ngoan ngoãn ở kinh thành chờ tin tức, bây giờ kẻ thù vẫn còn đang bình yên hưởng lạc mà ngươi lại nói chúng ta dừng ở đây?"
"Tiểu Xuân, ta đã chết không chỉ một lần."
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể làm dịu cơn giận của ta trong nháy mắt, đánh thẳng vào đáy lòng, làm nó tan vỡ thành từng mảnh.
"Em không biết tình hình ở Khai Châu, cũng không biết Hắc Lĩnh đến tột cùng là thứ gì. Em chỉ nghe người ta nói qua Lại lão gia, lại không biết Lại Văn Canh là kẻ như thế nào, ta đã thực hiện lời hứa gi3t chết hắn rồi, như vậy còn chưa đủ sao Tiểu Xuân?"
"Báo thù sao có thể dễ dàng như vậy? Ta ở thây sơn biển máu trải qua cửu tử nhất sinh, thấy Hắc Lĩnh tội ác chồng chất, hãn phỉ nhiều vô số. Đó mới là địa ngục trần gian, xưa kia là do ta tự phụ, với chút năng lực của ta ngay từ ban đầu, che chở được Trấn Thanh Thạch cũng nhờ vào may mắn mà thôi."
"Ta biết tình hình của em ở kinh thành, Tiểu Xuân, chúng ta đều đã làm hết sức, sống sót không dễ, cho nên buông xuống đi em."
Không buông được là Tiều Tam của Trấn Thanh Thạch, đã buông xuống là Tiều Đô úy của Kinh đô.
Cũng phải, thế lực mới trên triều đình, được thiên tử quý mến yêu thích, hắn sẽ có con đường làm quan bằng phẳng, hướng thẳng trời xanh, vinh hoa phú quý.
Cũng phải, báo thù sao có thể dễ dàng như vậy? Hắn đã đứng ở vị trí cao, bóng tối nơi bùn lầy đã dần mơ hồ không rõ, chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Chỉ là ta đã từng nghĩ rằng hắn cũng giống ta.
Ta nghĩ rằng chúng ta vẫn luôn giống nhau, sẽ cùng nhau bén rễ trưởng thành.
Là do ta sai rồi, mọi chuyện dù sao cũng sẽ có ngoài ý muốn, hắn đã thoát khỏi rễ cây vướng víu, biến thành miếng ngói ngọc trên mái hiên cong vút.
Năm nay cuối cùng cũng sắp qua đi.
Ta lâm một hồi bệnh nặng.
Sau lại nghe nói thật ra lúc Tiều Gia Nam nhập kinh, có dẫn một nữ tử đi cùng.
Nàng kia tên là Quỳnh Nương, là nữ nhân của hắn.
Ta nghĩ nàng hẳn là còn một cái tên khác, gọi là Tào Quỳnh Hoa.
Thật đúng là trùng hợp, ta có quen đệ đệ của nàng ấy, đệ đệ của nàng tên là Tào Béo.
Bây giờ bọn họ đều bỏ xuống rồi.
Ta cũng nên bỏ lại nó ở phía sau thôi.
33
Những ngày cuối cùng của năm nay bệnh của ta đã trở nặng vô cùng.
Nhị công tử mời vô số lang trung nhập phủ, nhưng ta không chịu uống thuốc, người vẫn luôn không màng hơn thua như hắn cũng mất bình tĩnh không nén nổi cơn giận.
Đuôi mắt hắn đỏ ứng, cầm chén thuốc nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: "Tôn Vân Xuân, nàng còn không uống thuốc thì có tin ta giết dì của nàng luôn không?"
Ta cười: "Ta cũng sắp chết rồi, trên đường tới hoàng tuyền vừa hay làm bạn với dì cũng được."
Nhị công tử cau mày, cũng mau chóng nhận thua, ngẩng đầu nhìn ta rồi nói với giọng điệu van nài: "Tiểu Xuân, ta xin nàng, ngoan ngoãn uống thuốc được không? Chờ nàng khỏi bệnh, đợi đến lúc xuân ấm hoa nở ta dẫn nàng đi Kê Minh Tự ngắm hoa nhé."
Ta quay mặt đi, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn trần nhà, trong miệng khẽ ngâm nga đồng dao---
"Sinh con chẳng cần biết đọc chữ, chọi gà phi ngựa hơn đọc sách, nhóc nhà họ Cố mười ba tuổi, vinh hoa phú quý không ai bằng....Cha chết cách Trường An vài dặm, sai dịch dẫn đường giữ xe tang."
"Tiểu Xuân, đừng nói nữa, ta xin nàng đừng nói nữa."
Ta nhắm mắt lại, không còn sức lực suy nghĩ gì thêm, nước mắt chậm rãi chảy ướt gối.
Nhị công tử cầm tay ta, thật kỳ lạ, trong phòng rõ ràng đang đốt than bạc, cả phòng ấm áp như vậy mà tay hắn còn lạnh hơn cả tay ta.
Hầu như ngày nào hắn cũng tới, mặc cho ta không thèm để ý cũng kiên trì nói chuyện với ta.
Hắn nói mười ba tuổi năm ấy ta nhập phủ, được dì ta dẫn đi gặp mẫu thân hắn Chu phu nhân, lúc đó hắn đang ngồi trong phòng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền đã nhớ kỹ tên của ta.
Bởi vì ta nhìn trông không hề giống một cô nương mười ba tuổi.
Mặc dù được học chữ, được đi học ở tư thục thì cặp mắt kia cũng không nên đen nhánh trầm tĩnh như thế, giống như biển sâu thăm thẳm, mênh mông vô bờ.
Ánh mắt của ta tĩnh lặng như vậy, từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn về phía hắn dù chỉ một lần.
Sau đó ta được cho phép ở bên cạnh Trương Mật, thỉnh thoảng hắn vô tình gặp phải cũng chưa từng thấy ta biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì.
Bị Chu phu nhân đánh, bị người khác bắt nạt, ta đều yên lặng chịu đựng.
Thật giống như ta chưa bao giờ để ý những thứ này.
Đúng vậy, là không để bụng.
Tất cả mọi chuyện ở phủ Ngự Sử ta đều không thèm để ý, bao gồm cả Nhị công tử Trương Vân Hoài.
Hắn đã từng tìm cơ hội nói chuyện với ta, thuận tay nhờ ta đưa đồ cho Tứ tiểu thư.
Cũng chẳng có gì bất ngờ xảy ra, ta cung kính có lễ, nhận đồ rồi nhanh chóng cúi đầu rời đi, chưa từng nhìn về phía hắn.
Hôm nay hắn rốt cuộc có thể quang minh chính đại nắm tay ta, chỉ để nói một câu: "Tiểu Xuân, nàng mở mắt nhìn ta một cái được không? Sau này nàng sẽ là thê tử duy nhất của ta, ta có thể không bao giờ nạp thiếp, chỉ xin nàng nhìn về phía ta thôi."
Hắn vẫn không hiểu.
Hắn sẽ mãi không thể hiểu được, đây không phải là ý nghĩa của cuộc đời ta. Ta giống như một cái kén bị thương, bị chôn vùi xuống lòng đất, đã được định trước cả đời này không thể phá kén thành điệp.
Thình thoảng Trương Mật cũng đến thăm ta.
Nàng lẩm bẩm nhắc tới Tưởng thế tử đến hôm nay vẫn không biết tung tích nơi nào, cũng nói mấy chuyện lớn xảy ra trong kinh, vị An đại nhân từng dẫn binh lúc soát phủ Ngự Sử đến cuối vẫn không thể tới nơi nhậm chức mới, hắn bị giết hại ngay khi vừa lên thuyền rời khỏi Kinh đô.
Nàng ôm ngực cảm thán thói đời suy bại, ngay cả quan viên của triều đình mà cũng có người dám ám hại.
Cũng may kẻ côn đồ kia đã bị bắt.
Ta nghe vậy liền rũ mắt hỏi: "Bị bắt?"
"Đúng vậy, Nhị ca nói kẻ kia mưu tài hại mệnh, án kiện đã được phá rồi."
Nàng cảm thán xong lại chuyển sang nói về vị Tiều Đô úy đang nổi bật trong kinh đô kia, không ngừng hỏi ta: "Hắn là anh rể của ngươi, mà tỷ tỷ của người cũng đi lâu rồi, hắn đã từng nghĩ tới việc sẽ lấy vợ kế chưa?"
Mắt Trương Mật sáng ngời, ta mơ hồ nhận ra gì đó: "Có ý gì?"
"Tiểu Xuân biết không? Hắn thực sự rất lợi hại, cuộc săn thú mùa đông của hoàng thất tổ chức hồi tháng trước ấy, hắn cầm một cây cung, vèo vèo vèo! Thắng quán quân một cách dễ dàng cực, tướng quân với võ sĩ có mặt ở nơi đó không có một ai thắng được hắn cả."
Trương Mật khoa tay múa chân, tựa như chính nàng cũng đang cầm cung, vẻ mặt ngưỡng mộ hướng tới: "Bây giờ hắn rất được Hoàng đế yêu thích, người muốn làm thân thích với hắn nhiều vô kể. Ngươi là em vợ của hắn, có thể cho ta gần quan được ban lộc không? Để chúng ta thân càng thêm thân."
"Ngươi, ngươi không thương nhớ Tưởng thế tử nữa sao?"
"Bây giờ hắn còn sống hay đã chết còn không biết, ta nhớ thương hắn làm gì? Còn không bằng sớm chuẩn bị cho tương lai của mình. Chắc ngươi còn chưa biết, mẫu thân ta đã bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho ta rồi, xem qua mấy tên công tử con quan kia hầu hết đều giống đại ca của ta, nghĩ đến là thấy sốt ruột."
"Tiều Đô úy cũng có nữ nhân."
"Ta biết rồi, dẫn theo từ Khai Châu đến, cũng chỉ là một thị nữ hầu hạ bên người mà thôi, ngay cả danh phận cũng không có, coi trọng làm gì. Nếu ta gả cho hắn làm vợ kế, nâng nàng ta làm thiếp cũng không phải không thể được. Nam tử trên đời này ai mà không như vậy? Nhưng tóm lại ta vẫn là vợ cả."
34
Tiều Gia Nam đến phủ Ngự Sử thăm ta một lần.
Ta đi ra ngoài gặp hắn, đôi mày hắn nhăn chặt lại, nói rằng sắc mặt của ta rất tệ, trông uể oải không có sức sống gì hết. Vừa trở về đã sai người đưa rất nhiều thuốc bổ vua ban đến cho ta.
Thực ra những thứ này phủ Ngự Sử cũng không thiếu.
Ta biết thánh thượng coi trọng hắn, không chỉ thưởng cho hắn rất nhiều thứ, còn ban cho hắn vô số mỹ nhân.
Bây giờ hắn trái ôm phải ấp, nở mày nở mặt vô cùng.
Hắn đi được đến vị trí này, cũng coi như không có tiếc nuối.
Ta không nên trách hắn, cũng không hề trách hắn.
Như lời hắn đã nói, hắn cũng từng vì Trấn Thanh Thạch mà bước chân vào địa ngục bao lần.
Hắn vỗ vai ta, ở nơi không người vuốt tóc ta, cho ta một cái ôm dịu dàng, khẽ nói: "Tiểu Xuân, em phải sống thật tốt."
Giờ phút này ta đột nhiên không thể kiềm chế được nữa, vùi mặt vào ngực hắn khóc đến không thở nổi, không ngừng dùng tay đánh hắn.
Tiều Tam, Tiều Tam....Sao ngươi lại thay đổi?
Rõ ràng ta chỉ còn có ngươi.
Hắn ôm lấy đầu ta, ghì chặt ta trong vòng tay, nhẹ nhàng an ủi ta từng chút một.
Thân thể ta run rẩy dựa vào lòng hắn, gắt gao cắn chặt môi không muốn phát ra tiếng khóc.
"Ngoan ngoãn uống thuốc vào, cha em và tỷ tỷ của em đang nhìn em đấy."
Ta rất nhớ cha, cũng rất nhớ a tỷ.
Thuở nhỏ ta sinh ra ở Trấn Thanh Thạch, nhà mở tiệm gạo, không lo ăn mặc, vốn cũng là cô nương con nhà lành.
Nếu hết thảy chưa từng xảy ra, vào ngày sinh nhật ta có thể ăn mì cuộn cán bột cha làm.
Có thể thả đèn Khổng Minh với a tỷ của ta.
Năm ấy ta còn dư nửa cái đùi gà chưa kịp ăn.
Ta rất muốn trở lại năm mười ba tuổi, thành thật ăn xong nửa chiếc đùi gà ấy, nghe lời cha nói, tan học xong liền ngoãn ngoãn về nhà.
Nhưng ta đã không còn nhà.
Con đường tương lai mà cha đã từng phí hết tâm tư trải cho ta và a tỷ cũng không còn nữa.
Tiều Gia Nam mãi mãi không thể trở thành anh rể thực sự của ta.
Bây giờ ngay cả Ngụy Đông Hà cũng đã về.
Ta nghĩ, ta cũng nên về nhà thôi.