MÙA XUÂN Ở CĂN NHÀ CŨ

Hôn lễ của Thiệu Hồng được tổ chức khá đơn giản, chỉ bày hai mâm cơm ở nhà, mời người nhà hai bên cùng mấy người bạn.

Nhà Thiệu Hồng là nhà lầu hai tầng giống nhà Bạch Nguyên, có thêm sân. Lúc Trình Nặc và Tông Lãng tới, trong sân đã ư khá đông người. Thiệu Hồng mặc âu phục mới toanh chào hỏi khách khứa, trên gương mặt mập mạp có vẻ hạnh phúc. Thấy họ đến, anh ấy tiến lên gọi.

“Thằng nhóc cậu hôm nay cũng gọn gàng đấy, vượt qua chú rể là anh đây rồi.” Lại nhìn Trình Nặc nói, “Ây da, hôm nay cô mặc bộ đồ này làm anh suýt nữa không nhận ra, y hệt học sinh. Nhìn như thế, phải gọi Tông Lãng là chú mất rồi.”

Trình Nặc rất xấu hổ, lúc ra ngoài cô định mặc chiếc áo khoác ca rô màu xám tro, nhưng Tông Lãng lại khăng khăng bắt cô mặc bộ màu hồng, nói tham dự hôn lễ, vẫn phải mặc màu tươi sáng.

Mặc vào, đúng là có vẻ nhỏ tuổi thật, cô tự nhận bản thân chẳng còn non nớt gì, muốn đổi nhưng Tông Lãng không chịu, lôi cô đi thẳng ra ngoài.

Trình Nặc không quen ai ở trong sân cả, còn Tông Lãng lại biết, vừa mới đến đã có người vây quanh, trò chuyện rất náo nhiệt. Tông Lãng sợ cô một mình nhàm chán nên dẫn cô lên phòng tân hôn ở trên lầu, giao cô cho cô dâu Lý Ngọc Phương.

Trình Nặc và Lý Ngọc Phương không tính là xa lạ, lần trước ở sạp thịt nướng đã quen biết rồi. Cô ấy lớn hơn Trình Nặc năm tuổi, sau khi ly hôn thì một mình nuôi đứa con gái năm tuổi, bây giờ tái giá, con gái cũng ở với cô ấy tại nhà Thiệu Hồng.

Vì không làm hôn lễ nên hôm nay cô ấy cũng không mặc áo cưới, chỉ mặc áo khoác nỉ form dài màu đỏ đậm. Phòng tân hôn được trang hoàng lại, trải chăn đỏ sẫm, treo rất nhiều bóng bay.

Lúc này bóng bay đã được kéo xuống, bị ném xuống đất giẫm đạp. Hai đứa bé, bé trai chừng mười tuổi, bé gái khoảng năm sáu tuổi, cả hai đang giành nhau xem ai giẫm được nhiều bóng hơn. Trong phòng cứ vang lên tiếng bóng bể đùng đoàng.

Thấy Trình Nặc đến, Lý Ngọc Phương rút một chuỗi bóng xuống cho hai đứa bé đem ra ngoài chơi, rồi nhiệt tình mời Trình Nặc ngồi xuống bên thành giường, rót cho cô ly trà.

“Hai đứa này bày trò lắm, cứ chốc lại nghịch phá.” Lý Ngọc Phương than phiền, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm, không có vẻ tức giận thật. Trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

Trình Nặc nghĩ, đối với mỗi người phụ nữ thì kết hôn đều là hạnh phúc. Dù chỉ là ăn chung mâm cơm đơn giản với người nhà thì cũng là hạnh phúc rồi, vì từ đây trở đi, sắp được sống cùng người mình yêu.

Trình Nặc nhớ đến phong bì mình đã chuẩn bị, lấy ra đưa, nhưng Lý Ngọc Phương không nhận.

“Tôi với Thiệu Hồng đã nói với nhau rồi, không làm hôn lễ, chỉ làm mâm cơm mời hai họ đến ăn, coi như để biết mặt nhau, chớ để sau này đi trên đường gặp nhau cũng không nhận ra. Nên ân tình này của cô tôi xin ghi nhớ, còn phong bì thì thôi đi.”

Trình Nặc lại đưa lần nữa, nhưng cô ấy vẫn không nhận, thế là đành thôi.

Sau khi hai đứa trẻ rời khỏi đây, căn phòng yên tĩnh lại. Hai người nói chuyện cùng nhau, hàn huyên từ Thiệu Hồng cho đến Tông Lãng, lại hàn huyên đến cuộc hôn nhân trước.

Từ Thiệu Hồng, Lý Ngọc Phương biết được Trình Nặc cũng đã ly hôn.

“Lúc tôi vừa ly hôn, cứ ngỡ rằng sẽ không sống nổi nữa, suýt nữa đã làm chuyện ngu xuẩn. Vì con nên mới cắn răng nhẫn nhịn. Lúc đấy tôi cho rằng, cả đời này mình sẽ không kết hôn nữa.”

“Khi trong nhà họ hàng giới thiệu Thiệu Hồng cho tôi, vốn tôi cũng không chịu, nếu không phải do người nhà ép thì tôi cũng sẽ không gặp anh ấy.”

Trình Nặc nghe vậy bèn hỏi: “Thế sau đó, sao hai người lại đến được với nhau?”

Lý Ngọc Phương nói không biết, “Con người mà, đâu thể nói trước được. Tôi cũng không biết từ lúc nào mà suy nghĩ của mình đã thay đổi. Dù gì thì sau đó, lúc anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, vừa hay tôi cũng sẵn lòng gả cho anh ấy, vậy là kết hôn thôi.”

“Còn sau này dù có ra sao thì cũng kệ. Đâu quản được nhiều như vậy, cuộc đời con người, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn nữa, nghĩ nhiều như thế làm gì.”

Trình Nặc nghe vậy, đột nhiên kích động. Đúng thế, đời người ngắn ngủi là vậy, muốn làm gì thì cứ làm đi, cứ sợ bị tổn thương mà trói buộc mình thì còn nghĩa lý gì.

Cô cũng đã sớm hiểu rõ tâm tư bản thân, chỉ là vì sợ mà không dám thừa nhận.

Cô nghĩ, nếu mai cô chết đi, vậy lúc chết nhất định sẽ hối hận lắm, hối hận vì không để Tông Lãng biết tâm ý của cô.

Đã như thế, vậy sao không nhân lúc này – khi mọi thứ còn đang sáng rực – mà thuận theo lòng mình, đến bên anh?

Dù sau này có chia tay thì cũng là chuyện sau này. Hiện tại đây, ngay lúc này, cô sẵn sàng đến với anh. Rất rất sẵn sàng.

Bóng mờ chôn sâu trong đáy lòng cô từ xưa đến nay đột nhiên mở ra, tan thành mây khói. Trái tim như được sống dậy, đập thình thịch vì quyết định của mình.

Cô không kịp chào Lý Ngọc Phương mà chạy thẳng xuống lầu, tìm Tông Lãng.

Cũng đúng lúc Tông Lãng đến tìm cô, hai người gặp nhau ở cầu thang.

“Chạy nhanh vậy làm gì, cẩn thận ngã đấy.” Tông Lãng cười nói.

Trình Nặc đứng trên bậc thang, hỏi anh: “Nếu ngã anh sẽ đỡ em chứ?”

Anh giang rộng hai tay, làm tư thế nghênh đón, “Em cứ thử đi.”

Vừa dứt lời, cô nhảy ngay vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, nhón chân lên nói bên tai.

“Chúng ta hẹn hò đi.”

“Em nói gì?”

“Làm bạn trai em nhé được không?”

“… Được!”

Ăn bữa rượu mừng này của Thiệu Hồng, lòng cả hai đều cứ không yên. Sau khi kết thúc thì vội vã cáo từ, về nhà.

Dọc trên đường đi Tông Lãng không nói gì, chỉ nắm tay Trình Nặc thật chặt. Trình Nặc cũng có thể cảm nhận được mồ hôi đang đổ trong lòng bàn tay anh.

Về đến nhà, đè cô lên cánh cửa, anh hỏi: “Lời em nói trước đó, không đổi ý?”

Cô lắc đầu, “Không đổi ý.”

Trình Nặc tưởng anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ ôm lấy cô, chôn mặt vào hõm cổ. Mãi lâu sau, anh mới thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng có danh phận rồi.”

Vừa dứt lời, môi lại lần lên hôn cô. Không vội vàng như trước mà rất dịu dàng, từng chút từng chút một, xâm chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô, như đang thưởng thức món ăn ngon.

Trình Nặc nhanh chóng bị chôn vùi trong dịu dàng của anh, cô chủ động ôm cổ anh, đòi hỏi nhiều hơn. Vào lúc nhận ra anh muốn dừng lại vì sự thay đổi của cơ thể, cô bèn ghé vào bên tai anh, thấp giọng nói: “Em đồng ý.”

Ba chữ đơn giản lại để ngọn lửa trong Tông Lãng bùng lên, hai tay dùng sức ôm chặt lấy cô, đi đến trên giường lớn nghe-bảo-dù-giày-vò-thế-nào-cũng-không-sập.

Giường đã được treo rèm, sau khi giăng lên sẽ thành một không gian nhỏ độc lập. Bên ngoài trời vẫn sáng, xuyên thấu qua đây chút ánh sáng.

Trình Nặc được đặt lên giường, sau đó cơ thể nóng rực của anh đè lên, nghiêng mình dung hòa vào cô.

Tông Lãng vừa hồi hộp lại không nhịn nổi, trong cơ thể như có gì đó xông ngang đánh thẳng, muốn tìm chỗ xông ra.

Mấy câu nói ‘nếu cô không đồng ý thì anh sẽ không làm gì’ trước đó đều là giả cả! Tấm thân nam trinh hai mươi tám năm đã sớm rục rịch vào khoảnh khắc động lòng rồi. Chỉ vì sợ dọa cô chạy mất nên mới nói ra lời trái lương tâm kia.

Anh gấp gáp trút đi lớp quần áo cản trở, nhưng lại bị kẹt ở chiếc áo sơ mi.

Vì quá nhanh nên chẳng tài nào gỡ được nút áo. Thế là dùng lực xé toạc ra luôn, toàn bộ nút áo đều bay ra.

Trình Nặc đỏ mặt không dám nhìn anh, nghiêng mặt qua một bên. Có một chiếc nút áo rơi đúng vào vị trí trên tim cô. Giơ tay nhặt lên, nhưng anh đã nhanh hơn, dùng miệng thay tay nhặt giùm cô. Nhả nút áo ra rồi, nhưng vẫn không nỡ rời khỏi nơi mềm mại kia.

“Trình Nặc, Trình Nặc.”

Cô nghe thấy anh gọi tên mình, chất giọng khàn khàn đầy khát vọng. Làm cô mất hồn. Khi hông anh nhấn xuống, cơ thể cô đã sớm mềm nhũn, chỉ đành theo anh nhấp nhô trầm luân.

Trong căn phòng trống trải, rèm cửa xanh lam bị gió thổi lên, kéo theo rèm treo trên giường.

Bạch Nguyên nói, tuy giường này đã cũ nhưng lại khá chắc chắn. Tông Lãng ghi nhớ trong lòng, hạ thân dưới xuống không chút cố kỵ.

Anh nhìn vào mắt cô, gọi tên cô, thấy trong mắt cô đong đưa hơi nước phản chiếu bóng anh, thế là lại càng thô bạo hơn.

“Trình Nặc, Nặc Nặc.”

Trái tim Trình Nặc run lên từng hồi, thấp giọng đáp lại.

“Nặc Nặc, Nặc Nặc.” Anh ghé vào bên tai cô gọi từng tiếng, càng lúc càng nhanh, khản đặc vội vàng. Mồ hôi nhỏ xuống như nước, rơi vào trong chăn, trong chớp mắt tạo thành nhiều dấu vết.



Khi sắc trời đen hẳn, Trình Nặc mới tỉnh dậy. Vừa ngoái đầu liền nhìn thấy người ngủ say bên gối.

Anh ngủ rất say, Trình Nặc đỏ mặt nghĩ, có lẽ vì mệt quá. Lần đầu tiên có phần vội vàng, lần thứ hai từ tốn, lần thứ ba… Cô che mặt, lần thứ ba là cô chủ động.

Quần áo lộn xộn ném ở cuối giường, cô cẩn thận đưa tay che ngực, rón rén cầm quần áo xuống giường, đi nấu cơm. Buổi trưa không ăn nên giờ bụng đã kêu rột rột.

Tủ lạnh có đầy thức ăn, cô lấy mấy thứ làm hai đĩa cơm rang, đang chuẩn bị làm thêm canh cà chua trứng thì đột nhiên được ai đó ôm lấy từ đằng sau.

Anh rón rén lại gần không phát ra tiếng động nào, dọa cô giật mình. Anh khẽ cười: “Nhát gan thế, buổi tối ở một mình không sợ à?”

Trình Nặc đáp không sợ, “Nhà mình mà, có gì mà phải sợ.”

Anh thổi khí vào tai cô, “Đừng mạnh miệng, anh biết em nhát gan. Hay là, anh chuyển đến ở với em nhé?”

Trình Nặc không ngốc, cô biết anh có ý gì. Đẩy tay anh ra, đổi đề tài: “Tránh đường nào, em còn nấu ăn đấy.”

Tông Lãng nghe lời buông tay ra, dựa vào một bên nhìn cô nấu canh. Cà chua là hái ở lều lớn của anh, rất tươi, một dao hạ xuống, chất lỏng liền chảy ra giàn giụa dính cả tay cô, đưa lên mép mút sạch.

Vì động tác này của cô mà Tông Lãng nuốt nước bọt. Sống hai mươi tám năm, cuối cùng anh cũng hiểu ‘ăn một lần là nghiện’ có ý gì, nhìn động tác vô tình của cô thôi cũng để anh có thể tưởng tượng ra nhiều chuyện làm phần dưới căng cứng…

Nấu cơm xong, bưng đến trên nhà, hai người ngồi đối diện ăn. Tông Lãng vẫn quét sạch như cũ, ăn không dư chút nào.

Trình Nặc dọn dẹp đã xong mà anh vẫn chưa có ý định rời đi. Lại còn chơi xấu, chui lên giường giả vờ ngủ không nhúc nhích.

Cô trực tiếp mở miệng đuổi người: “Anh còn không đi đi?”

Không ai đáp lại.

“Vậy em đi đây.” Nói rồi mở cửa tính rời đi.

Tông Lãng nhảy cẫng lên: “Em đi đâu?” Nói xong mới phát hiện mình bị mắc bẫy, cửa vẫn đóng, cô đứng dựa vào cửa cười với anh.

Anh bò dậy, cũng chẳng mặc giày đã xông tới nhấc người ném lên giường, “Lại dám gạt anh!”

Anh dùng hành động nói cho cô biết, gạt người phải trả giá lớn, hơn nữa còn ngủ lại một cách hợp tình hợp lý.

Bình luận

Truyện đang đọc