MÙA XUÂN Ở NAM THÀNH

Sáng hôm sau, Hứa Nguyện bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mở mắt ra, cảm thấy toàn thân đau nhức, có chỗ còn ê ẩm, cô hít một hơi, đứng dậy khỏi vòng tay ấm áp của Minh Vọng, với tay lấy điện thoại, lúc này đã hơn tám giờ sáng.

Là cuộc gọi từ Vương Vân Vân.

Minh Vọng cũng bị đánh thức, mở đôi mắt ngái ngủ, đưa tay sờ sờ vòng eo của cô.

"Chị Vân Vân"

Thanh âm khàn khàn

Nghe thấy giọng nói của Hứa Nguyện, đầu bên kia điện thoại vội vàng hỏi: "Em bị cảm rồi?"

Hứa Nguyện không đáp, gãi đầu, nằm xuống nép vào lòng Minh Vọng.

“Thời tiết ở Tân Thị lúc nắng lúc mưa, em phải chú ý sức khoẻ.” Vương Vân Vân thúc giục.

"Vâng."

"Vậy hôm nay nghỉ ngơi đi, tốt nhất em nên đến bệnh viện kiểm tra, truyền nước rồi lấy thuốc về uống."

"Em hiểu rồi."

"Chiều hoặc tối chị lại đến thăm em, giữ gìn sức khỏe nhé."

"Được, chị Vân Vân."

"Vậy chị cúp máy đây"

"Vâng, cám ơn chị."

"Tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, bên cạnh được đưa tới một chai nước khoáng, anh vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô.

Hứa Nguyện dựa vào anh uống nửa chai nước, anh uống nốt nửa chai còn lại.

Minh Vọng ném cái chai rỗng lên tủ đầu giường, nhìn xuống, thấy cô đang nhìn mình, anh cười hỏi: "Sao em lại nhìn anh như vậy?"

Hứa Nguyện luồn tay vào ngực anh, ôm lấy cổ anh.

Anh cúi đầu, trao cô nụ hôn dài vào buổi sáng.

Một lúc sau, di động của Minh Vọng cũng bắt đầu đổ chuông.

Anh buông cô ra, nghiêng người cầm lấy điện thoại di động.

Là trợ lý gọi tới, nhìn thời gian, hình như có chút gấp gáp.

Anh cúp điện thoại, dựa vào gối, vòng tay ôm lấy người trong lòng, tay ấn huyệt thái dương.

“Khi nào anh quay lại?” Cô hỏi, dựa vào ngực anh.

“Mười một giờ anh phải đến Bắc Kinh giải quyết vài việc.” Anh đáp, giơ tay xoa cổ cô.

“Vậy anh cố ý tới đây chỉ để gặp em?” Hứa Nguyện ngẩng đầu nhìn anh.

Anh cúi đầu, “Còn gì nữa?” Anh giơ tay nhéo chóp mũi cô, “ Không thể để công chúa nhỏ của anh đón sinh nhật một mình ở bên ngoài được.”

Hứa Nguyện sửng sốt.

Trên đỉnh đầu, thanh âm trầm trầm lại lần nữa vang lên: "Công chúa của anh có thể vô tâm, nhưng anh thì không nỡ."

“Minh Vọng…” Hứa Nguyện ôm chặt lấy anh.

“Sao?” Anh cười, giả vờ kéo cô ra, “Em làm nũng với anh à?”

“Không có.” Nói là nói như vậy, nhưng cả người lại rúc sâu hơn vào trong lòng anh.

Cơ thể cọ xát vào nhau, cả hai đều thấy không ổn, đành phải tách ra.

Minh Vọng hít sâu một hơi, kéo người trong lòng ra, cúi đầu hôn cô rồi đứng dậy cầm áo choàng tắm mặc vào đi vào phòng tắm.

Hứa Nguyện quay sang nhìn anh, ký ức về đêm qua lại hiện về trong đầu.

Kéo chăn trùm kín đầu, bên trong đều là hơi thở của hai người họ.

Cô lại kéo chăn xuống, bị vết răng trên cánh tay thu hút, sau đó nhìn sang, trên vai cô cũng có vết cắn.

Cô chậm rãi kéo chăn xuống, từ ánh sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào, cô thấy toàn thân mình không có chỗ nào "lành lặn."

Những nơi quần áo có thể che thì còn đỡ, những phần không bị quần áo che phủ thì đầy vết tích xanh tím khắp nơi.

Khó trách toàn thân cô đau nhức.

Cửa phòng tắm vang lên, Hứa Nguyện trùm chăn kín người.

Vừa mới chui đầu ra ngoài chăn, cô thấy Minh Vọng lau tóc đi ra, nhìn thấy cô liền nở nụ cười đầy ẩn ý.

Hứa Nguyện không thèm nhìn anh.

Minh Vọng đưa áo choàng tắm cho cô, "Dậy tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn điểm tâm đi em."

Nghĩ đến việc anh còn phải về thủ đô, Hứa Nguyện đứng dậy quay lưng lại, kéo áo choàng tắm định mặc vào thì Minh Vọng từ phía sau giữ lấy vai cô, kéo cô quay mặt về phía mình.

Hứa Nguyện ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn anh, ngón tay cái khẽ miết vết răng trên vai cô, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: "Đều là lỗi của anh."

Hứa Nguyện liếc nhìn anh, không nói gì, cụp mắt rũ áo tắm, khoác lên người.

Nhìn cô vào phòng tắm xong, Minh Vọng cầm chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bấm một dãy số.

Lúc Hứa Nguyện lau tóc rời khỏi phòng tắm, rèm trong phòng ngủ đã kéo ra một nửa.

Người đàn ông tao nhã đứng dưới ánh nắng ban mai, ôn hoà và thanh tĩnh.

Nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhìn cô.

Tóc anh đã được chải gọn gàng, nhìn đúng tiêu chuẩn người đàn ông thành đạt và thuần thục, khác hẳn bộ dáng phong lưu và gợi tình đêm qua.

Minh Vọng đeo đồng hồ xong đi tới, cầm túi giấy trên sô pha, kéo cô ngồi lên giường, nửa tấm rèm chỉ vừa đủ che kín chiếc giường lớn.

Hứa Nguyện không biết anh định làm gì, chỉ yên lặng nhìn.

Minh Vọng lấy bộ quần áo trong túi ra, là một chiếc váy hoa nhỏ của Gucci, bên trong còn có một bộ nội y đồng màu.

Anh cầm chiếc áo lót lên nhìn một hồi rồi đứng bên cạnh, giơ tay cởi chiếc áo choàng tắm trên người cô ra. Nhìn thấy cơ thể cô, anh khẽ giật mình, đặt áo xuống, đi tìm thuốc mỡ bôi lên các vết bầm trên người cô.

Thuốc mỡ tính mát, bôi lên da có cảm giác thoải mái.

Minh Vọng hếch cằm lên, mang theo sự vui vẻ, "Nhất định trong lòng em đang gọi anh là "cầm thú.""

Phớt lờ sự trêu chọc của anh, cô đưa tay nhặt chiếc áo lót, tròng vào người.

Hứa Nguyện hơi nhướng mắt nhìn, thấy anh đang chăm chú nhìn mình, cô cũng không bận tâm, anh tiến lên mặc chiếc váy vào cho cô.

Chiếc váy vô cùng vừa vặn với cô.

Mặc quần áo cho cô xong, Minh Vọng lùi lại một bước nhìn, mỉm cười hài lòng rồi kéo cô đến bàn ăn trong phòng khách.

Bữa sáng đã được dọn sẵn, là những món đặc trưng của Tân Thị, bánh bao chiên, bột chiên và sữa đậu nành.

Ăn sáng xong, Minh Vọng kéo chiếc áo vest màu xám ở sau ghế sô pha lên mặc vào.

Anh không đeo cà vạt, khuy cổ áo chỉ được cài đến chiếc cúc thứ 3.

"Em muốn ở khách sạn hay về căn hộ thuê?" Anh vừa mặc quần áo vừa hỏi.

“Trở về bên kia đi.” Hứa Nguyện đáp.

Dù sao cũng không có anh ở đây, cô ở lại chỉ càng thêm nhớ anh.

Minh Vọng gật đầu, ngồi trên sô pha, mang vớ, sau đó ra cửa xỏ giày.

Hứa Nguyện xách cặp theo anh ra cửa, chợt nhớ ra điều gì, quay người đi tới quầy bar cầm theo bó hoa hồng.

Minh Vọng đang đứng ở cửa đợi cô, một tay đút túi quần nói chuyện điện thoại, thấy cô cầm bó hoa tối qua đi tới, thần sắc ngạc nhiên, ý hỏi: “Sao em lại cầm theo làm gì?"

Hứa Nguyện không đáp lại, ôm bó hoa đi tới, Minh Vọng rút bàn tay trong túi ra, vòng qua eo cô, dắt cô xuống dưới.

Khi đến nhà để xe dưới tầng hầm của khách sạn, đã có hai chiếc ô tô đậu trước lối vào thang máy.

Một là chiếc xe tối hôm qua đưa họ tới.

Minh Vọng gật đầu chào, cúp điện thoại, sau đó nhìn Hứa Nguyện.

Một lúc sau, anh kéo cô qua.

Người lái xe thức thời tránh đi.

Hai người quay đầu nhìn nhau, yên lặng nở nụ cười.

Minh Vọng không phụ lòng của tài xế, kéo gáy Hứa Nguyện, hôn lên môi cô, nói: "Học nhanh rồi về Nam Thành với anh."

Hứa Nguyện ngước lên, nhìn kỹ anh từ mái tóc đến nét mặt.

“Được không?” Minh Vọng nhìn cô.

Hứa Nguyện cười nhẹ, gật đầu, "Được."

Anh buông cô ra, đẩy cô vào trong xe, cẩn thận đóng cửa cho cô.

Tài xế nghe tiếng, chạy nhanh trở về, gật đầu với Minh Vọng rồi lập tức lên xe.

Hứa Nguyện cười thầm, hạ kính xe xuống, nhìn Minh Vọng.

Xe chậm rãi khởi động.

Minh Vọng lùi lại mấy bước, giơ tay vẫy vẫy.

Minh Vọng vẫn đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe ra khỏi tầm mắt.

Hứa Nguyện trở lại chỗ ở, cất túi xách, sau đó tìm chiếc lọ thuỷ tinh để cắm hoa vào.

Đây là bó hoa đầu tiên Minh Vọng tặng cô, Hứa Nguyện không nỡ để ở khách sạn, vì chắc chắn sẽ bị nhân viên vệ sinh ném vào thùng rác.

Sau khi thay bộ đồ ngủ, cô lấy quần áo của ngày hôm qua ra khỏi túi và ném chúng vào máy giặt.

Cô tìm thấy thuốc mỡ mà Minh Vọng đã chuẩn bị cho cô.

Nhìn vết thương trên người cô, lại nhớ tới chuyện tối qua anh làm với cô, trong lòng Hứa Nguyện dâng lên một cảm giác nặng nề.

Anh càng “ngược đãi” cô, cảm giác của cô càng trở nên mạnh mẽ, đó là sự kích thích về thể xác và sự run rẩy của tâm hồn.

Nhưng chỉ có thể là vì Minh Vọng.

Chỉ với anh, cô mới có sự kinh động như vậy.

Hứa Nguyện nhắm mắt nằm ngửa trên giường, vừa mới chia xa cô đã bắt đầu thấy nhớ anh.

Điều Trương Ái Linh nói là đúng.

Nếu không cô đã không cảm thấy tâm lý mình biến dạng như vậy khi nằm dưới thân anh. Cô có xu hướng thích bị ngược đãi trên giường.

Buổi tối Vương Vân Vân đến gặp Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện mới tỉnh dậy, cả người mơ màng.

Vương Vân Vân mang theo vài thứ ăn vặt, trong đó có cả trái cây.

Hứa Nguyện nhận lấy, mời chị ta ngồi, rót nước rồi nhanh chóng vào bếp gọt trái cây.

Vương Vân Vân là một phụ nữ tinh tế, chỉ một lúc sau đã để ý thấy trong phòng khách nhỏ có mấy bình hoa hồng.

Mà Hứa Nguyện trông cũng không giống người đang bị bệnh.

Nhìn thấy vết đỏ trên cổ, chị ta lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Hứa Nguyện không nói nên chị ta cũng không hỏi, xem như mình không biết, chỉ hỏi thăm vài câu rồi rời đi.

Đúng lúc này, chuông cửa phòng khách vang lên, Hứa Nguyện ra mở, là chuyển phát nhanh của bưu điện.

"Xin chào, đây là nhà cô Hứa Nguyện phải không?"

Hứa Nguyện gật đầu.

Nhên viên chuyển phát nhanh cười, đưa chiếc hộp cho cô: "Chúc mừng sinh nhật."

Hứa Nguyện cầm lấy, nhân viên kia nhanh chóng rời đi.

Sau khi đóng cửa đi vào nhà, Vương Vân Vân cười nói: "Hay lắm Hứa Nguyện, hôm nay là sinh nhật mà cũng không nói gì, làm chị không kịp chuẩn bị quà cho em."

Hứa Nguyện đem hộp đặt ở trên bàn trà, cười nói: "Vân Vân, chị tới thăm em là đủ vui rồi."

Nhắc đến quà, cô liền nhớ tới Minh Vọng.

Thì ra anh tự coi mình là món quà bất ngờ dành tặng cô.

Thật sự làm người ta cảm động

Điện thoại video Wechat đổ chuông, cắt ngang suy nghĩ của Hứa Nguyện, là Trần Thiến Thiến gọi đến.

Ngay lập tức cô biết ai đã đặt bánh.

Trên màn hình điện thoại hiện lên gương mặt của Trần Thiến Thiến, côcũng nhìn thấy Vương Vân Vân, cười chào: "Chị Vân Vân."

Vương Vân Vân cười chào hỏi cô ấy.

Hứa Nguyện đặt thẳng điện thoại lên bàn, sau đó mở hộp bánh ngọt ra.

Bánh sinh nhật không quá lớn, là bánh kem trái cây.

Ba người cùng nhau cắt bánh, trò chuyện vui vẻ.

Sau sinh nhật, Hứa Nguyện bắt đầu bận rộn trở lại.

Lần này cô rút kinh nghiệm, báo trước với Minh Vọng về lịch làm việc của mình.

Minh Vọng cười, nói cô cố gắng chăm chỉ để nhanh hoàn tất chương trình.

Sau đó, hai người bắt đầu gọi video mỗi đêm.

Lý do là có lần Hứa Nguyện gọi video cho Trần Thiến Thiến, nhờ cô ấy kiểm tra các thiết bị máy móc được gửi đến Nam Thành.

Không ngờ lại gọi nhầm cho Minh Vọng.

Khi đó, Minh Vọng vẫn đang làm việc thêm giờ ở công ty.

Nhận được video của Hứa Nguyện trong tâm trạng mệt mỏi, nhìn khuôn mặt cô, Minh Vọng sửng sốt một lúc, buông bút, dựa lưng vào ghế văn phòng, anh lặng lẽ nhìn cô, nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, sau đó thần kinh của anh hoàn toàn thả lỏng.

Cả hai đều không nói chuyện.

Sau đó, anh ngang ngược yêu cầu cô mỗi tối đều phải gọi video cho anh.

Chớp mắt đã qua nửa tháng. 

Bình luận

Truyện đang đọc