MÙA XUÂN VÀ ÁNH TRĂNG

Editor: Dâu Tây

_____________

Chu Việt về đến nhà nhưng mồ hôi vẫn chưa khô, cậu lạnh đến mức người khẽ run nhẹ.

Quả nhiên điều hòa trung tâm hiển thị 16 độ, quạt điện được bật nấc cao nhất, đầu quạt liên tục chuyển động, đây chính là những việc Lâm Ỷ thường làm.

Cửa phòng tắm mở ra, khí nóng chưa được khống chế xộc đến, sau đó tan trong không khí.

Lâm Ỷ cầm khăn lau tóc, hai gò má đỏ ửng, vừa tắm xong nên chưa kịp đeo kính, nhìn cái gì cũng mông lung. Thấy trước mắt thấp thoáng có bóng người, cô híp mắt lại quan sát.

“Về rồi à?”

Chu Việt không đáp lại, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Ỷ.

Lâm Ỷ mù mịt không hiểu gì, chăm chú nhìn bóng đen từ từ hiện rõ mặt.

Lâm Ỷ: “Tại sao không nói gì?”

Chu Việt giơ tay lên, Lâm Ỷ cảm thấy cổ hơi nặng, trước ngực đột nhiên mát lạnh.

Lâm Ỷ giật mình cúi đầu nhìn xuống thì thấy một huy chương vàng lấp lánh được đeo trên người cô. Song vì Chu Việt treo bừa nên huy chương trượt vào trong áo ngủ, chạm vào phần da ở ngực cô.

Chu Việt hình như cũng biết, cậu quay đầu tránh nhìn về phía ngực cô.

Chu Việt: “Tặng cậu.”

Lâm Ỷ: “Ừ…”

Phòng Lâm Ỷ có một ngăn kéo đựng đầy đồ của Chu Việt. Từ lúc nhìn thấy giấy khen trong quá trình dọn dẹp, Lâm Ỷ chính thức đảm nhận nhiệm vụ cất giữ giấy tờ quan trọng cho cậu.

Cô để huy chương vào trong ngăn kéo chứa đầy đồ vật linh tinh.

****

Trước khi xem phim, Chu Việt hỏi lại Lâm Ỷ để xác nhận: “Muốn xem thật hả?”

Hồi bé Lâm Ỷ không dám xem một đoạn phim kinh dị nào, không hiểu sao lớn lên lại dành sự yêu thích đặc biệt đối với thể loại phim kinh dị. Có điều gan cô không lớn, hết lần này đến lần khác đều đổ mồ hôi lạnh, mất ngủ suốt mấy đêm, cuối cùng phải chạy sang ngủ cùng mẹ.

Lâm Ỷ kéo hết rèm cửa xuống để tạo không khí xem phim: “Yên tâm, giờ gan tôi lớn lắm, lần trước xem cùng Lộ Lộ xong vẫn bình thường.”

Lâu lắm rồi Chu Việt chưa xem phim kinh dị cùng Lâm Ỷ, nghe cô nói vậy cậu cũng tin, không thắc mắc gì thêm.

Cậu ngồi khoanh hai chân ở đầu sofa, quần áo ban ngày đã được thay ra, hiện giờ cậu mặc một chiếc áo phông trắng hình chữ T và chiếc quần thể thao màu xám mà cậu hay dùng làm quần ngủ.

Cậu gạt vài sợi tóc che trước mắt, quyết định sắp xếp thời gian để cắt bớt tóc mái.

Ghế sofa có ba chỗ ngồi, Lâm Ỷ dựa đầu vào tay vịn bên kia, nhích tới nhích lui tìm tư thế thoải mái để xem phim.

Chu Việt liếc qua rồi bật phim, không hề quan tâm cô đã chuẩn bị xong chưa.

Lúc này Lâm Ỷ mới ôm gối ngồi yên không nhúc nhích.

Phim vừa chiếu được mười phút, Lâm Ỷ phát hiện Chu Việt cũng ôm một cái gối ôm, người hơi co lại. Hai phút trôi qua, cô quay đầu hỏi Chu Việt với giọng điệu chắc chắn: “Hình như hơi lạnh?”

Chu Việt cười tủm tỉm: “Cậu cũng biết lạnh à.”

Lâm Ỷ oán thầm: Lạnh mà cậu còn ngồi.

Cô nhắc Chu Việt dừng phim để cô vào phòng lấy chăn bông trên giường ra cho cậu.

Chu Việt buông gối ôm xuống, khoác chăn mỏng lên, sau đó tiếp tục chiếu phim.

Lâm Ỷ tình nguyện đắp chăn bông trong phòng điều hòa, chứ nhất quyết không muốn tăng nhiệt độ lên. Chăn mỏng đắp trên người Chu Việt khá rộng, một góc rơi xuống ôm kín phần chân đang đặt trên ghế sofa của cô, mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu.

Hai người nói chuyện câu được câu không.

Lâm Ỷ: “Dáng người nữ chính đẹp quá!”

Chu Việt không để ý tới cô.

Lâm Ỷ: “Có phải vừa rồi có gì lướt qua  không?”

Chu Việt: “Có bóng người.”

Da đầu Lâm Ỷ bắt đầu tê dại, cô dịch người về phía Chu Việt: “Lạnh ghê, chia chăn cho tôi với.”

Chu Việt quay mặt sang, lại gần Lâm Ỷ rồi quấn cô cùng vào chăn bông.

Hai người ngồi sát đến mức hai vai kề lên nhau, chân dường như cũng va vào nhau, chăn mỏng quấn quanh người.

Lâm Ỷ lùi lại nên tạo ra khe hở giữa chăn, khiến khí lạnh điều hòa tràn vào.

Thấy cô run lên, Chu Việt vội kéo cô vào: “Đừng nhúc nhích.”

Bộ phim chuẩn bị bước vào cao trào đầu tiên, Lâm Ỷ ngoan ngoãn nghe lời, tuy nhiên mắt thì xem phim nhưng lòng lại nghĩ đến việc khác.

Lâm Ỷ: “Hành động này của nam chính khá giống cậu hôm nay.” Nhân vật chính hất tóc lên.

“Cậu đến xem à?”

Chu Việt nghiêng đầu, động tác này giúp cậu nhìn rõ mặt của Lâm Ỷ, khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu có thể ngửi thấy mùi sữa tắm tương tự mình tỏa ra từ người đối phương.

Cậu nhanh chóng quay đầu: “Tại sao tôi không thấy cậu nhỉ?”

Lâm Ỷ liếc nhìn: “Trời nóng, đã vậy còn nhiều người, cậu muốn nhìn thấy tôi, chắc chắn lúc ấy tôi phải bị ngất và bị cáng cấp cứu khiêng đi.”

Cậu cười nhẹ, bắt đầu bóp chân Lâm Ỷ, ai dè lại bị Lâm Ỷ đấm cho một cái.

Phòng khách mờ tối, chỉ thấy ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy phát ra từ màn hình, liên tục biến đổi màu sắc, âm lượng được điều chỉnh ở mức thích hợp, âm thanh kịch tính truyền tới từ bên trong, báo hiệu hình ảnh kế tiếp chuẩn bị xuất hiện.

“Bịch——” Một hồi âm thanh méo mó đột nhiên vang lên, hình ảnh chợt thay đổi.

Lâm Ỷ bị dọa đến mức mắt khẽ dao động, sợ hãi kêu lên vài tiếng ngắn ngủi.

Jump Scare [*] là một kỹ xảo thường được sử dụng trong phim kinh dị, adrenalin [*] nhanh chóng tăng vọt, trái tim treo lơ lửng giữa trời là một trong những cảm giác Lâm Ỷ thích nhất.

[*] Jump Scare: Kỹ xảo hù dọa bất ngờ.

[*] Adrenalin: Là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có chức năng phục vụ các chất trung gian đồng thời truyền tải lượng xung thần kinh đến các cơ quan khác nhau.

Cô dần ổn định lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Dọa chết tôi.”

Tiếp đó bình tĩnh liếc qua Chu Việt và thấy cậu vẫn ngồi yên như cũ, vẻ mặt không hề thay đổi, chẳng khác gì đang xem phim tài liệu.

Một nhóm xem phim, sợ nhất là tất cả thành viên đều nhát gan, điều đó sẽ đẩy bầu không khí kinh dị tăng lên gấp bội. Dáng vẻ này của Chu Việt rõ ràng có thể khiến Lâm Ỷ an tâm hơn nhiều.

Lâm Ỷ: “Ê, bộ phim này hay quá!”

Chu Việt: “Cũng tạm.” Tiết tấu vừa phải, nhạc phim kì quái, tình tiết ly kì, làm những người nghiền ngẫm vô cùng sợ hãi.

Phim từ từ tiến vào cao trào cuối cùng, hai người vô thức tiến lại gần nhau, không rõ là vì Chu Việt lạnh nên đến gần cô, hay là vì cô sợ nên đến gần Chu Việt.

Lâm Ỷ có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của cậu, khả năng là cậu đã bị cảm nhẹ.

Mái tóc bay tán loạn của cô dường như đang bị Chu Việt hững hờ đùa giỡn.

Cô tiện tay kéo tóc về, nhẹ nhàng nhắc nhở Chu Việt nhìn vào màn hình, sau đó kéo chăn lên người cậu.

Chu Việt “Ừ” bằng giọng mũi, vươn tay cầm tay Lâm Ỷ: “Cho tôi mượn một lúc để sưởi ấm.”

Tay Chu Việt hơi lạnh, Lâm Ỷ không giãy dụa, mặc cậu xoa nắn.

Nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, Lâm Ỷ sẽ lập tức nói tiếp, như kiểu nói nhiều sẽ không sợ nữa. Chu Việt biết rõ nên Lâm Ỷ hỏi gì cậu cũng đáp lại.

Không lâu sau, tay Chu Việt cũng ấm lên.

Cuối phim, ống kính hướng lên bầu trời, rồi lại chỉ xuống vực sâu, thể hiện khoảng thời gian ngắn ngủi của ánh sáng, sau đó là bóng đêm vô tận. Danh sách diễn viên chuyên nghiệp chuyển động trên màn hình, Chu Việt rút tay lại, đứng dậy bật đèn.

Đèn lớn trong phòng khách sáng tới mức có thể soi rõ mọi ngóc ngách, Lâm Ỷ khó chịu híp mắt lại, tháo kính ra dụi mắt.

Sau khi ăn tối, họ nghỉ ngơi một lúc cho xuôi cơm rồi tìm phim xem, thoáng cái cũng đã 10 giờ. Chu Việt hơi chóng mặt, chạy 5000m khiến cậu kiệt sức, cộng thêm đêm  bị cảm lạnh nên cậu đã buồn ngủ từ lâu.

“Tôi đi ngủ trước, cậu tự chơi một mình nhé.”

Lâm Ỷ cắn rứt hỏi: “Có muốn ăn gì đó hay uống thuốc không?” Dù sao cô cũng là người mở điều hòa ở nhiệt độ thấp, đã vậy còn rủ rê Chu Việt xem phim.

Chu Việt trong lòng biết rõ: “Không cẩn đâu, ngủ một giấc là khỏe.”

****

Sau khi xem phim xong, Lâm Ỷ xem chương trình tạp kỹ vui nhộn, gần 12 giờ mới tắt đèn nằm lên giường. Lúc này, cô không khỏi không nhớ đến điềm báo trong phim, sắp xếp lại logic.

Cô quấn chặt mình, chỉ để lộ một cái đầu ra ngoài, dép lê được xếp đàng hoàng đối diện giường, tất cả gương trong phòng đều bị che kín, rèm cửa cũng bị kéo chặt, không lộ bất kì một khe hở nào.

Cô nhớ tới câu nói mang ý khác mà nữ chính nói với nam chính ở phần mở đầu bộ phim.

Cô cũng nhớ đến cuốn nhật ký với những hình ảnh cận cảnh không thể giải thích nằm trong phòng nhân vật nữ chính.

Cô còn nghĩ tới cảnh ngã xuống vực sâu mà ống kính quay đến.

Điều quan trọng nhất là cô không muốn nhớ tới những thứ này, cô chỉ muốn đại não nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, nhưng đầu óc không cho phép cô làm như thế.

Lâm Ỷ đổ mồ hôi lạnh, không thể thả lỏng cơ thể, cô luôn cảm thấy đằng sau rèm cửa hình như có thứ gì đó, luôn cảm thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, cảm giác có người đang gọi tên cô…

Cô đột nhiên bật dậy, vội vàng mở đèn, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian. Thấy là 11:59, cô mới yên tâm bước xuống giường, nhặt chăn bông và bước sang phòng Chu Việt.

Lâm Ỷ vứt chăn mỏng xuống mặt đất, nhẹ nhàng gọi Chu Việt.

Trong chăn không có bất kì phản ứng gì khiến Lâm Ỷ càng lo lắng hơn. Cô nửa ngồi nửa quỳ ở mép giường, từ từ kéo một góc chăn lên. Bởi vì không đeo kính nên cô phải dí mặt lại gần, mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Chu Việt, sự lo lắng trong lòng mới dần buông xuống.

Tốt quá, chính là Chu Việt, không phải thứ nào khác.

Lâm Ỷ sợ cậu bị cảm, ngủ như vậy sẽ bị khó thở, cô vội kéo chăn xuống đắp lên cổ cậu, giúp cậu để lộ đầu ra.

Trong lúc mơ ngủ, Chu Việt vẫn ý thức được điều gì đó, mơ màng mở mắt thì thấy một bóng đen trên đỉnh đầu, cậu bị dọa tới mức tỉnh cả ngủ.

“Cái gì vậy ——” Thứ gì thế này?!

“Là ——” tôi.

“Bịch!” Lâm Ỷ bị Chu Việt đẩy ngã xuống đất, may mà có chăn của Lâm Ỷ lót dưới.

Chu Việt bật đèn ngủ lên: “Cậu làm gì thế?” Sau đó cũng hiểu ra, “Sợ không ngủ được?”

Lâm Ỷ hiếm khi thẹn thùng như hôm nay, một là vì xông vào phòng của con trai giữa đêm, hai là trước đó đã từng khoác lác là mình không sợ.

Cô lúng túng liếm môi, chỉ vào chăn mỏng dưới mông: “Tôi sang xếp chăn để nằm dưới đất…”

Chu Việt nhảy từ trên giường xuống, kéo Lâm Ỷ lên, đúng như dự liệu, cô lại mặc áo sát nách. Sau một lúc kinh hãi, hai mắt cậu lại mơ màng, cậu đẩy Lâm Ỷ, nói: “Cậu lên giường nằm đi, tôi nằm dưới đất.”

Lâm Ỷ vốn không đứng vững ngã thẳng xuống giường.

“Không được, cậu đang bị cảm…” Lâm Ỷ tự cảm thấy mình rất biết yêu thương người khác, không tranh thủ lúc cháy nhà để đi hôi của, cũng không cướp mất giường ấm của Chu Việt vào lúc cậu vừa mệt vừa bị cảm.

Chu Việt càng không muốn cô nằm dưới đất ngay trong căn nhà cùa cô.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co vài giây, cuối cùng Lâm Ỷ đành phải dịch người vào trong để đủ chỗ cho một người nữa, hất cằm về phía Chu Việt với hàm ý rõ ràng.

Chu Việt: “…”

Cô thật sự không coi cậu là con trai?

Bình luận

Truyện đang đọc