MỤC TIÊU CỦA TÔI, ĐỊNH MỆNH CỦA TÔI

Không phải Lăng Họa chưa từng nghe những lời ngọt ngào, cũng không phải chưa từng nghe thứ gọi là lời tỏ tình chân thực nhất.

Nhưng những điều này, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày trong cuộc đời, được nghe từ chính miệng Cù Khê Ngưng.

Trước kia, chính miệng anh từng nói với cô, cá mập chỉ thích uống máu. Anh vẫn chỉ luôn lợi dụng cô mà thôi, trong lòng anh không có thứ tình cảm nào khác ngoài lợi dụng. Cô cũng từng suy nghĩ sẽ cảm hóa anh, nhưng cô hiểu thiên tính của cá mập. Thế nên cô chấp nhận, cũng lựa chọn rời xa.

Có lẽ vì chưa từng ôm quá nhiều hy vọng, thậm chí là sau khi đã quyết định sẽ đến với anh, kể cả khi được anh chăm sóc và thương yêu vô bờ bến, mỗi ngày ở bên nhau, anh cũng không thể hiện điều gì. Cô nghĩ, có lẽ anh là một người không giỏi biểu đạt như vậy, vậy thì cứ thế đi, ai bảo cô chọn anh cơ chứ.

Nhưng, anh đã làm một chuyện vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cô.

Sau khi Cù Khê Ngưng nói xong câu đó, anh cứ thế quỳ dưới đất, nhìn cô cười mà như không cười. Nếu lúc này có ai đó quen anh tới đây, họ nhất định sẽ nghi ngờ phải chăng mắt mình bị hoa.

"Xin lỗi đã quấy rầy thời gian đóng phim thần tượng của hai người."

Đúng vào lúc này, một chất giọng quen thuộc vừa uể oải lại dễ nghe vang lên ngoài cửa. Họ cùng quay đầu lại, liền nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn nhét súng vào trong túi của mình, ôm cánh tay nói với họ: "Chỗ này sạch sẽ cả rồi, nên rút thôi."

"Được." Cù Khê Ngưng gật đầu, rồi bế cô lên.

"Em đi được." Cô nói ngay: "Em không bị thương."

Nhưng anh làm như không nghe thấy cứ thế ôm chặt lấy cô, sải bước tiến về hành lang.

Mạnh Phương Ngôn thong thả đi theo sau Cù Khê Ngưng, vừa nhanh chóng ra hiệu cho mấy người bên ngoài, cố gắng nói với Lăng Họa: "Đừng để Tịnh gia biết anh khiến em chịu khổ nhé."

Lăng Họa níu lấy cổ Cù Khê Ngưng, rồi nhìn Mạnh Phương Ngôn: "Hai anh đã sớm biết sẽ có màn này?"

"Chí ít thì từng tập dượt chuyện này." Mạnh Phương Ngôn chỉ vào Cù Khê Ngưng: "Trước khi từ nước A trở về đây, cậu ấy đã túm lấy anh, bàn bạc toàn bộ kế hoạch. Thế nên ba hôm trước anh đã tới thành phố T, chỉ là không để em biết mà thôi. Anh vốn nghĩ đã tới nước này rồi chắc cũng không thèm sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu đâu, không ngờ họ vẫn ra tay, hơn nữa còn cử một cô gái tới."

"Em nhìn thấy Tiểu Địch, cũng vô thức buông lỏng cảnh giác, dẫu sao thì em vẫn nghĩ một cô gái như cô ta không thể làm ra chuyện gì đáng sợ." Cô khẽ thở dài, nghĩ tới biểu cảm tuyệt vọng tưởng chết của Tiểu Địch, trong lòng vẫn không dễ chịu gì.

Tiểu Địch còn rất trẻ, còn có thể có tương lai rộng mở, nhưng cô ta lại yêu nhầm người.

"Chưa nghe câu độc ác nhất là lòng dạ đàn bà à? Cù Khê Ngưng ra tay biết nặng nhẹ, cô ta không chết, chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng e rằng nửa đời sau phải sống trong tù rồi." Mạnh Phương Ngôn vừa dặn đội y tế vào cấp cứu cho Tiểu Địch, vừa nói.

Ba người đi ra khỏi tòa nhà, cô mới phát hiện thì ra họ đang ở trong một công xưởng khá kín đáo ở ngoại ô thành phố T. Bây giờ bên ngoài ồn ào toàn người là người. Ngoài đội đặc vụ còn có đội y tế và một lượng lớn các phóng viên.

"Anh thả em xuống đi." Nhìn thấy nhiều phóng viên có vẻ đều nhắm vào Cù Khê Ngưng, cô vẫn giãy giụa, nhảy xuống đất.

"Đợi anh một lát." Cù Khê Ngưng liếc nhìn cô, rồi đi qua nói chuyện với đội trưởng đội đặc vụ đang cung kính chờ đợi.

Mạnh Phương Ngôn đứng bên lúc này ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.

Cô cùng Mạnh Phương Ngôn đi qua một bên. Cuối cùng, cô vẫn phải cốc đầu Mạnh Phương Ngôn: "Vì sao anh không ngăn anh ấy lại?"

"Anh ngăn cản rồi đó chứ." Mạnh Phương Ngôn nhìn cô với vẻ khổ sở dâng trào: "Anh tưởng em đến thành phố T, còn theo cậu ấy thực hiện nhiều kế hoạch như vậy là vì điều gì? Đều là để hôm nay vừa có thể bảo đảm cậu ấy đắc cử thuận lợi, lại vừa bảo vệ được an toàn của em. Hơn nữa em cũng biết là trình độ của anh và cậu ấy là ngang ngửa nhau. Nếu cậu ấy đã giao tấm lưng của mình cho anh, anh nhất định sẽ không phụ tin tưởng, dẫu sao thì con dao của cậu ấy và Tịnh gia đều lơ lửng trên cổ anh rồi. Cậu ấy cũng là bạn bè chí cốt của anh, anh buộc phải cố gắng hết sức."

Phải, thật ra ban nãy khi nhận được tín hiệu của Mạnh Phương Ngôn, hòn đá tảng trong lòng cô đã rơi xuống. Cô biết rõ Mạnh Phương Ngôn có thể cứu cô ra ngoài an toàn, hoàn toàn không ảnh hưởng tới Cù Khê Ngưng ở buổi diễn thuyết.

"Nhưng chính vào lúc bọn anh nhận được tin em bị bắt cóc, cậu ấy đã làm trái mọi kế hoạch sẵn có của mình. Đúng là quái đản mà, nếu đã không làm kế hoạch thì còn lên kế hoạch làm gì?"

Mạnh Phương Ngôn thở dài, dường như cảm thấy nuối tiếc, nhưng vẫn ấm lòng: "Nhưng anh quen biết cậu ấy nhiều năm chưa bao giờ thấy dáng vẻ đó của cậu ấy, đến cả giọng nói ở đầu bộ đàm cũng run lên. Anh khuyên thế nào cũng không nghe, cứ thế phóng xe lao thẳng tới đây, mười con trâu cũng không kéo lại được, như ma điên ấy."

"Ông trời ơi, đó là buổi phát biểu mà hàng triệu người, hàng tỷ người đang chờ đợi đấy, anh ấy cứ chạy đi như vậy..."

Cô nghe được Mạnh Phương Ngôn nói những lời này, trong lòng lại càng nổi sóng.

"Tiểu Hoa à." Mạnh Phương Ngôn nhìn sâu vào mắt cô, bỗng nhiên bật cười. Anh ấy giơ tay vỗ vai cô, nghiêng đầu nói: "Nói thế nào nhỉ, chúc mừng em đã hàng phục được người đàn ông phức tạp nhất, cứng đầu nhất, đáng sợ nhất thế giới."

Lăng Họa nghe một loạt các tính từ mà phải phì cười, nhưng chóp mũi lại bất giác cay xè.

"Anh biết em không dễ dàng gì." Mạnh Phương Ngôn huýt sáo: "Lúc trước khi tên đó còn khốn nạn, anh chứng kiến hết. Anh đã nghĩ: Cù Khê Ngưng, cậu được lắm, rồi sẽ có một ngày cậu bị vả mặt, cậu đợi đó mà xem."

Cô ôm bụng cười, vừa cười nước mắt vừa chảy xuống.

Mạnh Phương Ngôn nói chuyện với cô một lúc rồi đưa tổ đội của mình và đám người của GKang về Cục đặc vụ. Bên kia, Cù Khê Ngưng có vẻ cũng đã bàn giao xong công việc tiếp theo, một lần nữa trở lại bên cạnh cô.

"Chúng ta về nhà." Anh nắm lấy tay cô.

Hai người họ cùng đi về phía trước. Mới đi được vài bước, đám phóng viên đợi sẵn ở phía trước đã ùn ùn kéo tới, bao vây họ chính diện, không còn đường lùi.

Trong lòng Lăng Họa không tránh khỏi có chút căng thẳng, nhưng nhìn thấy Cù Khê Ngưng đứng bên quá điềm tĩnh, không hề né tránh.

"Phó Chủ tịch." Người phóng viên đi đầu nhìn cô, dò hỏi: "Xin hỏi, anh đã từ bỏ lần tranh cử này, đúng không?"

"Đúng vậy." Anh nói.

"Có tin đồn, vì chiếc ghế Chủ tịch, ngài GKang đã sử dụng thủ đoạn tiêu cực để gây nhiễu loạn tranh cử. Tổ điều tra đặc biệt sẽ lập án điều tra anh ta, có đúng không?" Một phóng viên khác hỏi.

Anh không nói gì.

"Phó Chủ tịch, có tin tức cho rằng anh từ bỏ cuộc tranh cử và việc Chủ tịch trước mắt đang bị đình chỉ điều tra, thế nên lần tranh cử này coi như trì hoãn, một năm sau sẽ tiến hành lại, có thật như vậy không?"

"Phó Chủ tịch, vậy trước khi cuộc tranh cử một năm sau được tổ chức lại, lẽ nào nước D sẽ vận hành trong tình trạng vô tổ chức ư?"

"Phó Chủ tịch, tham khảo trong lịch sử, nếu Chủ tịch bị cách chức, Phó Chủ tịch sẽ trực tiếp lên điều hành, có thể anh sẽ không cần tái tranh cử, anh nghĩ thế nào ạ?"

"Phó Chủ tịch..."

Có rất nhiều tiếng ồn ào và ánh đèn flash... tất cả bao vây lấy họ. Bàn tay cô được anh nắm chặt, dường như có thể cảm nhận được những mạch đập vững vàng và đầy sức sống từ anh.

"Những vấn đề mà mọi người đặt ra, vài ngày nữa sẽ có câu trả lời rõ ràng, nhưng không phải là bây giờ." Một lúc lâu sau, anh mới bình thản đáp lại một câu.

"Phó Chủ tịch, vậy xin hỏi quan hệ giữa anh và cô gái đứng bên cạnh là gì? Cô ấy là phụ tá cũ của anh sao? Nghe nói anh từ bỏ tranh cử chính là vì cô ấy, là như vậy sao?" Lúc này, một nữ phóng viên bên cạnh bỗng nhiên đặt một câu hỏi sắc sảo như vậy.

Trong giây lát, mọi tầm mắt, mọi ánh đèn và tiêu điểm đều tập trung cả vào cô. Lăng Họa đối diện với tất cả, khẽ thở hắt ra, nhưng không né tránh.

"Phải."

Nhưng chính vào lúc cô cho rằng Cù Khê Ngưng sẽ vẫn né tránh mọi câu hỏi như ban nãy, thì anh lại lên tiếng, đưa ra một đáp án hoàn toàn khác.

Tất cả mọi người, bao gồm cả cô, đều quay sang nhìn anh.

"Đúng là tôi từ bỏ cuộc tranh cử vì cô ấy. Bởi vì nếu tôi chiến thắng, tôi hy vọng cô ấy bình an cùng tôi chia sẻ khoảnh khắc này." Anh đối diện với tất cả mọi ống kính, chậm rãi nói: "Cô ấy không ở bên cạnh tôi, tôi không thể một mình đi hết đoạn đường này."

Đây là một phát ngôn mang tính bùng nổ.

Các phóng viên nghe xong lời của Cù Khê Ngưng, lập tức phấn khích rủ rỉ với nhau. Phải biết, có thể moi được một số chuyện đời tư cá nhân từ một nhân vật cấp cao rất ít nói cười trong Berker Palace quả thật còn khó hơn lên trời. Hình tượng của anh trước mặt công chúng lúc nào cũng là không gần gũi mọi người. Nhưng ai ngờ được anh lại nói là những lời này?

"Ngoài ra, trả lời câu hỏi ban đầu của mọi người, cô ấy đúng là phụ tá cũ của tôi. Nhưng sau này, cô ấy sẽ cùng tôi bước vào Berker Palace, bước đi trên bất kỳ con đường nào trên thế giới này."

Sau khi nói xong câu này, Cù Khê Ngưng dường như bật cười, sau đó bèn kéo cô, xuyên qua đám phóng viên đông như kiến, đi về phía đỗ xe trước mặt.

Các phóng viên sau lưng phát ra những tiếng xì xào, reo hò. Họ muốn tiếp tục đuổi theo tìm kiếm nhiều thông tin hơn nhưng đã bị Mục Tịnh và các vệ sỹ kịp thời xuất hiện chặn đứng tại chỗ.

Sau khi lên xe, trái tim cô vẫn đập thình thịch dữ dội. Anh cúi xuống thắt dây an toàn cho cô, mỉm cười hôn lên trán cô.

"Có phải bây giờ em xấu lắm không?" Cô nhìn anh: "Ban nãy phỏng vấn, lát nữa có lẽ nhân dân khắp nơi sẽ nhìn thấy phải không?"

Sau khi bị người ta bắt cóc, cô vẫn cố gắng hết sức để giãy giụa, thế nên bây giờ có lẽ là mặt mũi lem luốc lắm.

"Không xấu." Anh nhướng mày: "Đẹp lắm."

Cô lườm anh nhưng vẫn bật cười.

Cù Khê Ngưng nhanh chóng lái xe đi, đi chưa được bao lâu, anh bỗng nhiên dừng lại ở một góc phố không người.

Sau đó anh dẫn cô xuống xe, kéo cô đi về phía chiếc ghế đá khá vắng vẻ.

"Chẳng phải đang về nhà ư?" Sau khi ngồi xuống ghế đá, cô nghi hoặc nhướng mày, nhìn anh.

"Đợi chút đã." Anh nói.

Mệt mỏi cả ngày trời, bây giờ mặt trời đã dần dần ngả về Tây, cả thành phố như được bao bọc bởi một quầng sáng mềm mại như nhung. Cô ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng, trong lòng thầm nghĩ: Từ khi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc tranh cử, dường như đã lâu lắm rồi họ không được ngồi xuống một cách bình yên thế này, tỉ mỉ ngắm nhìn thành phố nơi họ đã bắt đầu tiến dần về phía nhau.

Mọi câu chuyện đều bắt đầu từ đây.

"Cù Khê Ngưng."

"Ừ?"

"Tiếp theo đây sẽ thật sự vận hành không tổ chức trong một năm sau đó lại tổ chức tranh cử sao?"

"Vẫn chưa biết."

"Vậy sau khi GKang bị cách chức, anh sẽ thật sự lên thay?"

"Cũng không rõ."

Cô bực dọc nói: "Lại còn giấu giếm em? Vậy anh biết chuyện gì?"

"Anh biết?" Anh quay đầu nhìn về phía cô, cười cười: "Anh chỉ biết bây giờ có một tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành."

Hơi thở của Lăng Họa như ngừng lại giây lát, chỉ thấy anh rút một chiếc hộp nhỏ xíu bằng gấm từ trong người ra.

Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, người đàn ông đã từng khiến cô ngưỡng vọng, mong chờ, cũng yêu sâu sắc bất ngờ đứng dậy khỏi ghế, đối diện với cô, sau đó nghiêm túc quỳ xuống theo đúng tiêu chuẩn.

"Lăng Họa."

Cù Khê Ngưng nhìn cô chăm chú, nói rành mạch từng từ từng chữ: "Làm vợ anh nhé, được không?"

Mọi âm thanh bên tai, mọi suy nghĩ trong đầu đều như bị ấn nút "Stop" trong giây lát. Cô nhìn anh trân trân, nhìn cả chiếc nhẫn kim cương trong tay anh, cảm giác trái tim mình như ngừng đập.

"Em biết là nguyện vọng duy nhất của anh bao năm qua chính là bước lên đỉnh cao quyền lực. Anh ích kỷ, thiếu kiên nhẫn, máu lạnh, đặt lợi ích lên trên hết, coi mọi người như những quân cờ, bao gồm cả em trong đó. Sự tổn thương anh dành cho em, thậm chí có thể khiến em không tha thứ cho anh cả đời. Nhưng anh lại là kẻ mặt dày vô sỉ, cho dù vậy, anh vẫn muốn ép em tha thứ cho anh, chiếm em làm của riêng trước, để em ở lại bên anh, rồi anh từ từ bù đắp."

"Anh đừng nên nói nữa." Cô bụm miệng cười, lắc đầu: "Thật không dễ nghe chút nào."

"Anh và Mạnh Phương Ngôn không giống nhau. Cậu ấy vì bất đắc dĩ mới nói với Chúc Tịnh rằng mình không yêu cô ấy, nhưng vẫn luôn dùng cả tính mạng để bảo vệ cô ấy. Còn anh, từ đầu tới cuối chỉ mang chủ nghĩa vị kỷ. Tới tận giây phút này, tới khoảnh khắc cuối cùng, anh mới bàng hoàng nhận ra, trên đời này, vẫn còn một thứ khác quan trọng với anh hơn quyền lực."

Trong ngữ khí của anh có dịu dàng, có bình thản: "Anh tin tưởng rằng Mạnh Phương Ngôn có thể bảo vệ em, nhưng anh vẫn không thể lên sân khấu phát biểu khi chưa biết em đã bình an hay chưa. Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, giống như trái tim bị khoét một lỗ, máu cứ thế chảy ra ngoài, không thể cầm lại được. Bao nhiêu lý trí, lý tính, lạnh lùng... đều biến mất hết. Nếu không tận mắt nhìn thấy em, anh không thể làm được gì cả."

"Tiểu Họa, anh không thể tưởng tượng được, nếu không có em, cuộc đời sau này của anh sẽ ra sao."

Sau khi mặt trời xuống núi thì cả đèn cầy cũng không thể thay thế.

Cô nhìn anh, ban nãy cố kìm nước mắt, tích lại trong khóe mặt, chỉ cần hơi cử động là nó sẽ trào ra.

"Thế nên, anh có thể cầu xin em không. Sau này mỗi buổi hoàng hôn, bình minh đều phải ở bên cạnh anh. Anh muốn cho em thấy cả mặt yếu đuối bất lực của mình và cả sự kiên cường dũng cảm của mình. Chỉ cần em ở bên anh, anh mới có thể đi tiếp. Anh không sợ chờ đợi, một năm, hai năm... Chỉ cần em còn bên anh, anh sẽ nỗ lực giành lại vị trí đó."

"Phải hai năm mới giành lại được hả? Lâu vậy sao?" Cô trêu chọc anh: "Có thể em sẽ thấy hơi lâu đó."

"Vậy thì anh cứ ở đây trong hai năm, chuyên tâm làm một người bố tốt là được." Anh cười: "Dù sao thì, đối với anh mà nói, đó đã không còn là chuyện quan trọng nhất rồi."

Nói rồi, anh lấy chiếc nhẫn kim cương ra. Nhìn lại, cô mới ngỡ ngàng nhận ra nó lại cùng cặp với vòng tay và dây chuyền anh từng tặng cho cô.

"Tiểu Họa." Anh nói với cô bằng chất giọng dịu dàng nhất cô từng nghe: "Vị trí phu nhân ngài Phó Chủ tịch trước mắt vẫn trống, em có hứng thú không?"

"Làm phu nhân Phó Chủ tịch có lợi lộc gì?"

"Để anh nghĩ xem nào."

Anh thật sự nghiêng đầu suy nghĩ: "Có lẽ là cả đời có người hầu hạ, không sợ không có chỗ ở, không sợ không có người chia sẻ công việc, không sợ về nhà chưa có cơm ngon canh ngọt, không sợ ngày lễ không ai tặng hoa, không sợ con gái không có bố, không sợ sau này già đi không có ai cùng xuống mồ?"

"Ừm... nghe ra cũng ổn đấy, không biết thực tế có lợi không."

"Hay là cứ ký hợp đồng trước đi rồi tính?"

"Có thể hủy hợp đồng không?"

"Được chứ." Anh cười, nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón áp út bàn tay trái của cô: "Tới lúc đó anh sẽ mang một bản hợp đồng khác hay hơn cho em đọc."

Anh là một nhà vua mà ai ai cũng nể sợ và căm ghét, du ngoạn trong trò chơi quyền lực, không cầm dao nhưng cả người dính máu.

Nhưng một bậc đế vương có vĩ đại đến đâu cũng có điểm yếu và bộ giáp của mình. Cuối cùng anh cũng gặp được một người, người ấy sẽ trở thành chiếc khiên kiên cường của anh và cũng trở thành hạt cát bé bỏng mềm mại trong trái tim anh.

Thanh kiếm sắc bén nhất trên đời thì cũng có một bao kiếm phù hợp để gìn giữ.

Trên đời này chỉ có cô, có thể cùng anh sánh vai tiến bước, cho tới điểm tận cùng của sinh mệnh...

[Hết chính văn]

Bình luận

Truyện đang đọc