MƯỜI NĂM ĐỊCH THỦ, MỘT PHÚT CHIẾM HỮU

Thứ năm lúc 9 giờ 40 phút tối, Nhiếp Vân Thâm đến sân bay quốc tế Z thị. Khi tiến vào bãi đỗ xe có tới hai lối đi, một cái là cứ nửa giờ tính phí một lần, một cái là trực tiếp tính giá nửa ngày luôn. Hơn 9 giờ là chuyến bay đã ra khỏi trạm rồi. Trước lối đi đó có một hàng dài xe đứng xếp hàng, Nhiếp Vân Thâm thò đầu liếc mắt một cái, lười xếp hàng chờ, tay lái thuần thục chuyển đến lối vào thứ hai.
Đỗ tốt xe Grand Cherokee rồi Nhiếp Vân Thâm mới vui sướng cất chìa khóa vào túi áo, huýt sáo vượt qua dòng người đông đúc kia, khi đi đến lối ra cho hành khách thì vừa đúng 10 giờ. Hắn nâng cổ tay xem đồng hồ mà nghiến răng, hơi cân nhắc một chút, nghĩ xem lát nữa nhìn thấy Thư Ngạn thì bày ra dạng biểu tình gì mới được.
Giống tối hôm gặp Phong Hạo, dùng sức ôm một tí, sau đó đấm thật mạnh vài cái vào lưng đối phương rồi cười ha ha, hay vẫn nên bình tĩnh lạnh lùng mà gật đầu, chỉ nói một chữ: “Đi.”
Hình như cái nào cũng không hợp.
Tâm trí Nhiếp Vân Thâm bay bổng mấy tầng mây luôn rồi. Phòng khách sạn đã đặt, bao và thuốc bôi trơn cũng chuẩn bị —— hay vẫn dùng chỗ cũ, nhưng lần trước ở khách sạn kia đã làm hắn bị ám ảnh tâm lý, có thể là phong thuỷ không tốt.
Đêm nay…… Hừ hừ.
Khóe miệng Nhiếp Vân Thâm lộ ra một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Hắn cứ xấu xa như vậy mà nhìn dòng người không dứt đi ra từ bên trong, mới nhìn được mười mấy phút đã hết sạch kiên nhẫn rồi, lấy điện thoại ra gọi cho tên Thư Ngạn kia.
Nhưng mà không gọi được, âm thanh nhắc nhở vang lên rồi tự động ngắt liên lạc.
Trong lòng Nhiếp Vân Thâm tràn ngập dự cảm không tốt, mở phần mềm quản lý chuyến bay để tra lịch trình, mới phát hiện máy bay của Thư Ngạn biểu thị vẫn đang trên đường đi.
Tốt, vậy tiếp tục đợi thêm một chút đi.
Nhiếp Vân Thâm ngồi xuống quán cà phê ngoài lối ra, gọi đồ uống, bắt đầu lướt Weibo xem trạng thái bạn bè và tin tức kinh tế tài chính.
Bất tri bất giác, cà phê đã uống xong, pin điện thoại cũng báo nguy mà Thư Ngạn vẫn chưa thấy đâu. Hắn nổi giận thật rồi.
Này mẹ nó đã 11 giờ rưỡi!
Mở điện thoại gọi thêm một lần nữa, vẫn ngắt máy. Mở phần mềm tra động thái ra, lúc này chuyến bay biểu thị lại là: đến trễ!
Nhiếp Vân Thâm nhìn chằm chằm hai chữ kia, sắc mặt âm trầm. Không biết nguyên nhân mình chờ đợi có phải lo lắng hay không nữa. Hắn có loại xúc động muốn đứng lên “bỏ của chạy lấy người” lắm, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy những người đi đường thưa thớt trong đại sảnh, không hiểu sao mà sinh ra cảm giác không đành lòng.
Trước đó quên hỏi Thư Ngạn có người đi theo không rồi. Nhưng mình đã hứa muốn tới đón, hắn nghĩ y sẽ không thông báo với người khác nữa đâu.
Nhiếp Vân Thâm bực bội bứt tóc, cuối cùng đứng phắt dậy mà đi về phía bãi đỗ xe.
Hắn ngồi vào trong xe, lấy sạc dự phòng ra sạc pin điện thoại. Vừa sạc vừa nghĩ, đây mẹ nó cũng coi như là đã cho đủ thành ý rồi, họ Thư mà còn dám làm bộ làm tịch thì đừng trách lão tử không khách khí!
Nhiếp Vân Thâm mở radio giết thời gian, ánh đèn của bãi đỗ xe lờ mờ chiếu qua cửa kính, radio đêm khuya phát ra những giai điệu mềm mại dịu dàng. Thời gian nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác mí mắt Nhiếp Vân Thâm đã bắt đầu đánh nhau loạn hết cả lên. Hắn nghĩ thầm: trước tiên dưỡng thần một lát đã rồi khép mắt lại.
Đến tận khi hắn nghe được tiếng gõ cửa kính mà mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đồng hồ trên xe đã hiển thị là 3h40 phút.
Thư Ngạn đứng ngoài cửa xe, mặt mày khó nén vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười mỉm vẫn có lực sát thương lớn khủng khiếp.
Nhiếp Vân Thâm ngây ngốc nhìn y, ý thức vẫn đang trong trạng thái hỗn độn, mãi đến lúc Thư Ngạn mở cốp xe ra thì hắn hồi thần lại, giúp Thư Ngạn đặt hành lý vào rồi dùng sức xoa nhẹ mặt mình.
Thư Ngạn ngồi trên ghế phụ, bắt đầu xin lỗi: “Sau khi chuyến bay cất cánh có xảy ra tai nạn, phải đi vòng vèo. Tôi phải đổi máy bay khác rồi lập tức bay về. Loạn quá nên chưa có thời gian mở điện thoại.”
Nhiếp Vân Thâm không nói nên lời, chắc chắn trong đống tin tức trên đầu bảng tin điện thoại cũng có nhắc tới chuyện này…… Nhưng hắn không rối rắm cái này thêm nữa, ngáp một cái mà khởi động xe rời đi
Đầu óc hắn lúc này hơi trì độn, xe ra khỏi gara rồi mới nhớ tới: “Làm sao cậu biết tôi ở bãi đỗ xe?”
“Cậu nói sẽ tới nên tôi bảo trợ lý đi taxi về, vừa vào gara đã thấy xe cậu.”
Haha, là vừa vào đã thấy sao, 4h sáng ở bãi đỗ xe thì nào mẹ nó còn xe khác chứ!
Nhiếp Vân Thâm cười lạnh, nhưng vừa nghĩ đến biểu tình như thế thì không tốt, đành lười biếng nhếch môi.
Thư Ngạn nhìn ra hắn đang mệt mỏi, săn sóc hỏi: “Muốn tôi lái xe thay không?”
Nhiếp Vân Thâm lắc đầu: “Không cần.” Lúc này hắn đã phục hồi tinh thần, quay đầu liếc mắt nhìn Thư Ngạn một cái, “Sợ tôi đâm vào mương à?”
“Không sợ.” Thư Ngạn nhìn hắn, “Nếu đâm vào mương thì hai ta sẽ cùng sống cùng chết.”
Nhiếp Vân Thâm phá lệ không tranh cãi với y, tập trung lái xe.
Một đường từ sân bay về nội thành gần như hai người không nói gì thêm, bởi vì họ thật sự đã rất mệt rồi.
Chờ đến lúc bước vào căn phòng khách sạn có ánh đèn tối mờ và không khí ám muội thì ngoài cửa sổ đã hiện lên những tia nắng mặt trời nhạt màu.
Nhiếp Vân Thâm lười biếng ném chìa khóa xe, cởi áo khoác xuống rồi treo lên giá.
Hoàn toàn không xem Thư Ngạn là người ngoài.
Hắn nhét cái gối dưới đầu mình, nói năng không rõ: “Trước tiên ngủ đã, chờ lão tử tỉnh lại lão tử sẽ làm ngươi. —— đừng nghịch bất kì cái gì.”
Gần như là đồng thời với lúc nói xong, Nhiếp Vân Thâm đã chìm vào mộng đẹp. Thư Ngạn rửa mặt xong rồi kéo hắn vào trong lòng ngực, hắn cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
7h rưỡi sáng, đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên nhưng bị Nhiếp Vân Thâm tắt cái bụp.
Thậm chí hắn còn không thèm mở mắt mà vươn một cánh tay ra từ trong chăn, tàn nhẫn bóp chết cái đồng hồ báo thức quấy nhiễu giấc ngủ của hắn, sau đó thoải mái tiếp tục mơ màng.
Nhưng chỉ mười phút sau thôi hắn lại bị tiếng chuông điện thoại liên tiếp vang lên, bám riết không buông, ồn ào đến mức không thể ngủ nổi nữa.
Nhiếp Vân Thâm vô cùng tức giận ấn nghe, trợ lý ở đầu bên kia kêu ầm lên: “Nhiếp tổng, xảy ra chuyện rồi! Lạc Thiên Dân bị bắt!”
“Ai?” Đầu óc Nhiếp Vân Thâm vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Lạc Thiên Dân – ông chủ của kế hoạch khoa học kỹ thuật lớn! Đêm qua đã bị cảnh sát mang đi, nói là nghi ngờ có liên quan đến hoạt động chuyển giao tài sản và rửa tiền……”
“Cái gì!?” Nhiếp Vân Thâm lập tức bật dậy, mở lớn đôi mắt mới nãy còn dính ghèn, “Cậu biết tin này từ chỗ nào?”
“Nửa đêm hôm qua bắt được người ở bến cảng Vân Hồ, chắc là lén xuất cảnh, hiện tại tin tức trên mạng đã che trời lấp đất rồi. Kế hoạch khoa học kỹ thuật lớn kia cho vay 3 trăm triệu mà ngày mai lại đến kỳ hạn……”
“Đệt!” Nhiếp Vân Thâm xốc chăn lên, nhảy xuống sàn, vừa mặc quần áo vừa sắp xếp rõ ràng cho trợ lý, “Lập tức thông báo với bộ phận kinh doanh, bộ bảo hiểm và bộ tư pháp là 9 giờ bắt đầu họp. Chuẩn bị tất cả các tài liệu cho vay và BCA, đánh giá giá trị của tài sản thế chấp, báo cáo ước tính và phân loại năm cấp mới nhất phải gửi đến điện thoại của tôi trong vòng nửa tiếng. Kết hợp tất cả các khoản vay ngân hàng và chi tiết tài sản của vĩ mô, bảo Bộ Tư pháp đi đầu trong việc chuẩn bị thu giữ tài sản. Tôi sẽ đến ngay lập tức!”
“Nhưng mà công ty đánh giá còn chưa đi làm……”
“Vậy nên tôi mới cho cậu nửa tiếng.”
Giọng điệu của Nhiếp Vân Thâm chân thật đáng tin, xong xuôi mới vào phòng tắm rửa mặt, lúc ra cửa vô cùng phiền toái nhìn thoáng qua người trên giường.
Thư Ngạn đã sớm tỉnh lại lúc hắn tiếp điện thoại, nhưng khi hắn tiến vào phòng tắm thì lại suýt ngủ quên lần nữa. Đôi mắt y mới chỉ ngủ hai giờ nên thật sự không mở nổi, còn đâu hình tượng lạnh lùng bá đạo của tổng tài bình thường nữa. Hình ảnh này làm lòng Nhiếp Vân Thâm đang từ phiền toái trực tiếp chuyển sang bất mãn phẫn uất.
Nếu không phải tại cái việc thình lình xảy ra thì hắn vốn định ngủ bù buổi sáng, nhân tiện trộm nghỉ cùng Thư Ngạn ở khách sạn nửa ngày.
Nhưng mà…… thôi bỏ đi.
Nhiếp Vân Thâm xoay người rời khỏi. Hôm nay hắn còn một trận chiến ác liệt phải đánh nữa.
“Vân Thâm.” Thư Ngạn gọi hắn lại.
Nhiếp Vân Thâm bị cái xưng hô trầm thấp thân mật này làm run rẩy theo bản năng.
Thư Ngạn nói tiếp: “Gọi taxi đi, giữ thể lực. Tan tầm tôi đi đón cậu.”
Tay hắn nắm then cửa kéo ra, đáp một tiếng: “Ừ.”
Đây cũng không phải là nghe lời Thư Ngạn, mà là trạng thái của hắn bây giờ thật sự không thích hợp lái xe, cho nên hắn mới gọi xe.
—— Nhiếp Vân Thâm nghĩ thầm trong lòng như thế. Sau đó đúng lúc trong đầu xuất hiện hai bé con nhất trí cùng nhau trợn trắng mắt.
Tâm tình hắn đang cực kỳ tệ, không thèm chờ hai em bé mở miệng nói chuyện đã trực tiếp tát chúng, khiến chúng phải nằm sấp xuống.
Trong khoảng thời gian 20 phút , Nhiếp Vân Thâm giành giật từng giây trên xe taxi mà ngủ, vừa xuống xe đã nhận được báo cáo đánh giá nói bằng miệng và phân loại năm cấp. Hắn nhanh chóng xem qua một lần, trong lòng hơi chùng xuống. Từ khi hắn bước một chân vào cửa lớn của ngân hàng thì hắn đã đánh thức toàn bộ tinh thần, chuẩn bị chiến đấu với trận phong ba bão táp ùa tới.
Cả ngày Nhiếp Vân Thâm không có thời gian sờ điện thoại nữa, cơm trưa cũng là ăn qua loa với nhóm anh em và Đỗ Thành trong phòng họp, thứ tiến vào cổ họng nhiều nhất là một tách rồi lại một tách cà phê. Dạ dày cháy bỏng như bị thiêu đốt, tư duy và logic náo loạn hết cả lên, rõ ràng đã tới cực hạn rồi.
Vội vàng bận rộn đến 7h tối mới tạm ổn, khi hắn đứng dậy đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tay chống mặt bàn dùng sức nhắm mắt lại.
Đỗ Thành ngồi bên cạnh hắn, theo bản năng duỗi tay ra chuẩn bị dìu hắn một phen lại thấy sắc mặt của Nhiếp Vân Thâm không thích hợp lắm. Tuy rằng mọi người đang ngồi đây đều vội đến mức mặt như màu đất luôn, nhưng xuất phát từ nhiều năm quen biết, Đỗ Thành vẫn cảm thấy rất khác thường: “Không thoải mái?”
Nhiếp tổng hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, trợn mắt xách notebook lên rồi đi ra ngoài.
Thể lực của hắn tiêu hao quá nhiều, rất muốn nôn, trở lại văn phòng mình nửa ngày rồi mới cầm lấy điện thoại, nhìn WeChat của Thư Ngạn đã phát hơn hai, ba tin nhắn rồi. Y muốn hắn dành thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi, nhìn thoáng qua cũng không có chút sức lực hồi phục gì.
Mọi người trong nhóm vẫn đang nói chuyện với nhau, địa điểm vẫn là hắn quyết. Có lẽ là đêm nay, thứ Sáu hoặc cuối tuần. Trời Nam biển Bắc, mỗi nơi bay đến một chút.
Nhiếp Vân Thâm cực kì mệt mỏi mà chậm rãi thở dài, đập cửa ầm ầm. Đỗ Thành gõ cửa hai lần, thăm dò tiến vào gọi hắn: “Không còn sớm, trở về nghỉ ngơi một chút đi. Nhiệm vụ đã phân rõ, còn những việc khác để người phía dưới làm.”
Nhiếp Vân Thâm gật gật đầu, cầm lấy điện thoại mà hốt hoảng đi ra ngoài, khi vào thang máy cũng không nhớ phải nhắn lại tin gì cho Thư Ngạn. Kết quả là khi mới đi ra từ tầng chót thì đã nhìn thấy Thư Ngạn đang chờ hắn trên đường lớn rồi.
Có lẽ hắn đã cười một chút, cũng có lẽ là không có, dù sao không thể nào tỉnh lại trên xe Thư Ngạn được. Y cúi người thắt dây an toàn cho hắn, đặt đồ lên ghế phụ mà nói: “Ngủ một lát đi.”
Một giây đồng hồ sau Nhiếp Vân Thâm đã chìm vào mộng đẹp rồi.
Hắn không hề nhận thức mà ngủ hơn một tiếng liền, sau đó bỗng nhiên lại tỉnh, mở to mắt, phát ngốc luôn.
Trên người Thư Ngạn có một cái áo khoác, Nhiếp Vân Thâm giãy giụa ngồi dậy, mơ hồ cho rằng mình còn ở dưới lầu công ty cơ đấy. Hẳn nhìn đám xe bên ngoài, thế mà chúng đã tụ hội với nhau và nằm trong một góc gara, nhưng yên tĩnh lắm.
Thư Ngạn tự chơi di động, nhìn thấy hắn tỉnh thì vô cùng tự nhiên mà cúi người xuống, cởi dây an toàn cho hắn.
…… Sau đó lại dùng tư thế này mà chạm vào môi dưới của hắn, êm dịu như chuồn chuồn lướt nước.
Thái độ thuần thục tự nhiên này làm Nhiếp Vân Thâm cảm thấy chắc chắn mình ngủ đến mức hồ đồ rồi.
Hắn cười một tiếng, đẩy Thư Ngạn ra mà dùng giọng nói hơi khẩn trương hỏi: “Mấy giờ rồi?”
9 giờ.
Vậy nên cho dù Thư Ngạn đã đến và đang chào hỏi mọi người thì vẫn nói hai người bọn họ sẽ tới trễ. Thời điểm Nhiếp Vân Thâm đẩy cửa phòng ra, đã được nghênh đón bằng âm thanh huýt sáo hò hét ồn ào. Ly rượu trực tiếp chạm vào chóp mũi, 10-20 người bình thường áo mũ chỉnh tề, tuổi tác không lớn nay đều sôi nổi bắt lấy Nhiếp Vân Thâm mà kêu: Phạt rượu! 3 ly, 13 ly, 30 ly ——
===============================
Tối hôm qua viết mỗi một chút, buổi sáng sẽ bổ sung thêm.
Em bé Nhiếp: Mẹ ơi, cậu cố ý lăn lộn tôi????
Đào: Ừ, bởi vì mấy ngày nay mẹ trong trạng thái này.

Bình luận

Truyện đang đọc