MƯU ĐOẠT HẠNH PHÚC 2


Cô ngã ngục xuống dưới sàn của nhà vệ sinh.

Đôi chân cô ngụy xuống đất cô khóc nức nở mà tự trách bản thân của mình.

Cô cảm nhận được sự đau đớn khi bị mọi người sỉ nhục và chán ghé với những lời lẽ cay độc kia.
Cô lúc này bậc cười nói: "Tại sao mình lại phải trở nên yếu đuối với những lời nói đó của họ chứ? Thật ra mày cũng chẳng làm gì sai cả! Tất cả chỉ là hiểu lầm mà tôi! Sao mày lại khóc cơ chứ?
Cứ mặc kệ bọn họ đi có đáng để mày phải khóc không? Với lại mày cũng có thể giải thích nhưng tại sao mày lại không làm vậy chứ? Có phải mày rất ngốc đúng không? Ngốc đến nỗi mà mày không thể làm chủ được bản thân mình.


Còn bây giờ thì nếu có ai còn dám ăn nói như vậy với mày thì.
Mày sẽ dậy cho họ một bài học mặc kệ cho bọn họ là ai đi chăng nữa!"
Cô cố gắng an ủi bản thân của mình và quyết định mạnh mẽ để chống lại những lời ác ý của họ.

Bởi vì cô sợ cha của mình khi biết chuyện này sẽ rất là lo lắng cho cô huống hồ gì ông cũng đang bị bệnh nặng thế kia.

Cứ thế cô buớc ra khỏi nhà vệ sinh mà gặp lại những người phụ nữ lúc nãy.
Bọn họ đang ở bên ngoài để chờ cô mà mĩa mai bởi vì bọn họ đã nhận được một số tiền từ Lý Nhã và bọn họ phải giúp cô ta trong việc này.

"Ồ xem ai đây? Có phải là con hồ ly tinh chuyên đi dựt chồng cũ người khác không?"
"Ừm không ngờ chúng ta lại xuôi xẻo đến mức mà phải gặp lại ả ai hai lần đến như vậy! Đúng thật là oan gia ngõ hẹp mà đi đến đâu cũng phía gặp."
"Có khi chúng ta sẽ còn gặp lần sau khi cô ta cướp chồng cũ của người khác nữa chứ!"
Sở Nhi trợn mắt dữ tợn nhìn bọn họ cô ghiếng răng tay nắm chặt lại ánh mắt đầy phẫn nộ nói:
"Nếu mấy người biết điều thì câm miệng lại.

Tốt nhất đừng môi móc chuyện của tôi còn không thì!".

.


Bình luận

Truyện đang đọc