MƯU ĐOẠT PHƯỢNG ẤN


Cười xong, Tần Uyển mới phát hiện bản thân chẳng còn sức lực, suýt ngã quỵ xuống bãi máu.
Nàng đỡ mép giường, nhặt tấm da dưới đất lên, nghiêng ngả lảo đảo đến cạnh bạc, mở hộp vàng ra, bỏ vào.
Nàng vốn không định sau khi lấy đầu còn róc da hắn, chỉ định mang đầu hắn đi cúng bái trước linh vị của thân thích Tần gia là được.
Nhưng sau này nàng lại mất đi Đường Du.

Trước khi Đường Du lâm chung nàng đã hứa với gã sẽ báo thù.
Cho dù Đường Du nói không cần, nàng cũng nên cho gã một câu trả lời.
Bởi vậy, nàng muốn đem lớp da này đi tế bái thân thích Tần gia trước vì từ lớp da có thể mơ hồ nhìn ra diện mạo của Tề Hiên, bọn họ ở trên trời có linh thiêng nhìn thấy sẽ biết nàng đã báo thù cho họ.
Còn về bộ xương khô, nàng dùng dải lụa đỏ thẫm bao lại, định đưa tới trước bài vị của Đường Du.
Đường Du rất tin nàng, cho dù chỉ là một cái hộp sọ không nhìn ra bộ dáng, nghe được nàng nói đây là Tề Hiên, gã chắc chắn sẽ tin.
Xử lý hai món đồ thỏa đáng, một tay Tần Uyển cầm hộp vàng, một tay cầm bao đỏ lảo đảo ra ngoài.
Chúc thị ngồi ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, lại không tò mò nhiều.

Mắt thấy nàng bước ra, Chúc thị cũng không hỏi, chỉ là nhìn xiêm y của nàng đầy máu tươi, không khỏi cảm thán: "Sao lại để mình ghê tởm như vậy! Muội chỉ nói sẽ dính máu chứ không hề nói nghiêm trọng thế này!"
Nói tới đây Chúc thị đang định tăng giá, lại thấy cả người Tần Uyển mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Chúc thị vội chạy tới đỡ nàng, không dám nói mấy lời không đàng hoàng nữa: "Mau đi thay xiêm y rồi về nghỉ ngơi đi!"
"Ừ." Tần Uyển gật đầu, nhớ lại cảnh tượng khi nãy, toàn thân bỗng nhiên run rẩy.
Khi nãy chém từng đao trút oán hận, nàng thật sự rất thống khoái, nhưng bây giờ nhớ lại, nàng đột nhiên thấy sợ.
Nhưng cũng may đều kết thúc rồi, nàng cuối cùng cũng chấm dứt tất cả ân oán này.
Nàng ngồi dưới mặt đất hít thở sâu một lát, đỡ tay Chúc thị đứng lên, hai người ở đây thay xiêm y, thay từ áo ngoài đến trung y.
Vóc dáng các nàng vốn xấp xỉ nhau, lúc ra ngoài đều thay xiêm y của cung nữ, cung nhân đi theo là để giấu tai mắt người ta.
Thay xiêm y xong, Chúc thị cúi đầu nhìn làn váy dính đầy máu, rụt rè: "Ta phải đi tìm đạo sĩ trừ tà mới được..."
Tần Uyển khẽ cười, không nói gì cả, đẩy cửa ra ngoài.
Các cung nhân sớm đã lui ra khỏi viện theo lời nàng phân phó, mắt thấy các nàng bước ra mới vào nghênh đón.

Nhưng không đợi các nàng đến gần, Từ Tư Uyển lại ngã xuống, lúc này ngay cả Chúc thị cũng không đỡ được nàng, Hoa Thần và Trương Khánh vội chạy tới hỗ trợ.

Đến gần, mọi người mới chú ý tới máu trên người Chúc thị, sắc mặt trắng bệch.

Chúc thị làm như không phát hiện biểu cảm của họ, nói với Từ Tư Uyển: "Muội cũng là người trải qua sóng to gió lớn, sao lá gan lại nhỏ như vậy? Ta đã giúp muội giải quyết vấn đề khó, muội lại tự dọa bản thân thành thế này!"
Tần Uyển miễn cưỡng cười, được các cung nhân dìu đứng lên.

Chúc thị ngáp một cái, ra ngoài lên xe ngựa, phất tay: "Ta về nghỉ ngơi, muội bận đi."
"Tỷ tỷ đi thong thả..." Tần Uyển trầm giọng.
Hoa Thần nín thở nhìn theo Chúc thị, chờ xe ngựa chở nàng ấy rời khỏi mới lo sợ nghi hoặc hỏi Tần Uyển: "Nương tử, sao lại thế này? Trên người Chúc nương tử sao lại..."
Tần Uyển đờ đẫn lắc đầu: "Ta nhất thời do dự không biết nên đưa đầu của tên Tề Hiên này đến trước linh vị của trưởng bối Tần gia hay của Đường Du trước, Chúc tỷ tỷ thấy thế liền ra chủ ý...!Lột lớp da xuống, dọa ta sợ muốn chết."
Hoa Thần hít sâu một hơi, tưởng tượng đến cảnh đó vốn đã sợ hãi, lại vô tình nhìn mấy cái đầu treo lủng lẳng dưới mái hiên, nôn khan một trận.
"Đi thôi." Tần Uyển vốn cũng không định ở lại lâu, thấy Hoa Thần như thế liền vội ra ngoài.
Hoa Thần ngồi trên xe ngựa một lúc mới hoàn hồn, vỗ ngực thở dài: "Bình thường trông Chúc nương tử là mỹ nhân kiều mị, không ngờ cũng là nhân vật tàn nhẫn."
"Đúng vậy." Tần Uyển nỉ non, phân phó khởi hành.
Trương Khánh lập tức đánh xe, xe ngựa lộc cộc chạy ra khỏi hoàng thành.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng trước một cửa phủ cổ xưa.

Trên cửa không có bảng hiệu, màu sơn cũng đã loang lổ, là trạch phủ của Tần gia.
Sau khi biết thân thế của nàng Vệ Xuyên đã làm cho nàng rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm chế tác bài vị cho thân thích Tần gia, đặt ở trạch cũ.
Hơn hai mươi năm qua, nàng cuối cùng cũng có thể thắp cho họ nén nhang.
Trước mắt dùng chính sảnh của Tần gia làm từ đường, rất nhiều năm trước, nàng đã tận mắt thấy các vị thúc bá treo cổ ở đây.

Lâu hơn nữa, nàng cũng từng ở đây chơi đùa vô ưu vô lự, hoặc là lén nghe tổ phụ và khách khứa đàm tiếu.
Hiện tại trong sảnh không còn bàn ghế, 127 linh vị được xếp ngay ngắn, rất có khí thế.
Nàng đặt cái hộp vàng lên bàn thờ, cung kính lạy ba lạy.
Mùi máu vẫn còn trên tay nàng hòa với hương đàn thanh nhã cùng nhau tản ra khiến tiếng lòng nàng cũng không còn căng chặt.
Nàng lại nghĩ: Đều kết thúc rồi.
Nàng nhìn những tấm linh vị, thầm cầu nguyện: Nguyện chư vị trưởng bối sớm đăng cực lạc.

Nàng quỳ ở đó rất lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Dường như tất cả ký ức năm ba tuổi đột nhiên trở nên rõ ràng, nàng hồi tưởng từng việc, vui vẻ mỉm cười.
Quỳ đến khi nhang tàn, nàng mới hoàn hồn, phát hiện thời gian đã trôi qua rất lâu, lúc này mới rời khỏi Tần phủ, đến tòa nhà của Đường Du.
Tòa nhà này Đường Du không được ở dù chỉ một ngày, hiện tại lại là linh đường.
Nàng ghé qua thư phòng chọn cho gã vài cuốn sách, sau đó đi tìm rượu rồi xách theo vải trùm màu đỏ đến trước bài vị của gã.
Bộ xương khô cũng được nàng đặt lên bàn thờ, nàng quỳ trên đệm hương bồ, vừa rót rượu vừa đốt sách.
Tửu lượng của nàng vốn không tốt, rượu mạnh vào miệng lập tức khiến mắt nàng cay xè.
"Đường Du, ta báo thù cho ngươi rồi, ngươi thấy chưa?"
Lửa trong thau đồng bùng cháy, những trang sách chậm rãi hóa thành tro tàn.
Nàng vừa nghẹn ngào vừa cười: "Ta đã báo thù cho Tần gia và Đường gia, tên hôn quân kia...!Đầu lâu của tên hôn quân kia ta mang đến cho ngươi.

Nhưng sao ngươi lại không còn nữa..."
Nàng không kìm nén được, đột nhiên tê tâm phế liệt khóc lên.
Thời điểm Tần gia mãn môn sao trảm, tuy trong lòng có oán hận mãnh liệt nhưng lại vì tuổi còn nhỏ mà không nghĩ nhiều.
Nhưng khi Đường Du chết, nàng thật sự cảm thấy bất lực.
Qua lâu như vậy, nàng vốn tưởng sự bất lực ấy đã phai đi, bây giờ nó lại đột nhiên ập tới lan khắp người.
Nàng chợt phát hiện đau thương này mãi mãi không có cách nào phai nhạt.

Nàng thậm chí không thể chấp nhận sự thật gã đã qua đời, thỉnh thoảng còn ảo tưởng khoảnh khắc nào đó gã sẽ quay lại bên cạnh nàng.
Nàng khóc đến mơ màng, tự chuốc say đến hồ đồ.

Cơ thể vốn đã sức cùng lực kiệt đã không thể chống cự nữa, nàng dựa vào bàn thờ, cứ thế mà hôn mê.
Trong giấc mơ, nàng mơ thấy Tần gia, cũng mơ thấy Đường Du.


Nàng mơ thấy cái đêm của rất nhiều năm trước, Đường Du ôm nàng đang lo lắng hãi hùng vào lòng, ôm thật chặt.
Bình minh hôm sau, tân đế vừa đánh vào kinh thành lần đầu giục ngựa xuất cung, phóng thẳng đến trước tòa viện có treo bảng hiệu "Đường trạch".
Mỹ nhân còn đang ngủ ở chính sảnh, các cung nhân không dám tùy tiện vào quấy rầy, luống cuống đứng ngoài cửa.

Thấy thánh giá tới, mọi người nín thở quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Vệ Xuyên bước vào, ngước mắt nhìn linh vị, dâng nén hương, mới tới bế Tần Uyển lên.
Tần Uyển không còn ý thức, nhất thời không nhìn ra là đã thiếp đi hay ngất xỉu.

Y thở dài, bế nàng ra ngoài, hoạn quan bên cạnh vội nghênh đón, chần chờ mãi, vẫn cẩn thận khuyên: "Bệ hạ, Tần nương tử thế nào, nếu sắc lập làm hậu không khỏi sẽ bị nghị luận."
Vệ Xuyên liếc nhìn gã, sắc mặt đạm nhiên: "Hậu vị không phải thứ trói buộc nàng ấy, những lời này sau này không được nói nữa."
Hoạn quan liền rụt cổ.
Vệ Xuyên sải bước về phía xe ngựa, đưa nàng vào xe, lệnh Hoa Thần cẩn thận hầu hạ.
Hồi cung, Tần Uyển vẫn chưa tỉnh.
Không biết có phải mệt mỏi tích cóp bao năm cùng trút ra hay không, nàng ngủ một giấc này tận ba ngày, khi tỉnh lại thì nghe nói Vệ Xuyên đã đăng cơ, sửa quốc hiệu thành "Thịnh".
Tần Uyển không có phản ứng gì, mọi việc đều trong dự kiến, chẳng có gì lạ.
Hoa Thần vừa đút nàng uống thuốc vừa nói: "Khác quý phi được phong Khác Nghi phu nhân, bệ hạ chọn một tòa viện rất tốt trong hoàng thành cho nàng ấy, ngay cả Giai Duyệt công chúa cũng tán thưởng không thôi.

Chúc nương tử...!Tạm thời còn ở trong cung, nói là phải chờ người tỉnh lại mới có thể yên tâm rời đi.

Đa số các phi tần còn lại đều đã xuất cung, bệ hạ không làm khó họ, cho họ tìm người khác kết hôn."
Tần Uyển gật đầu, ấn huyệt thái dương, hỏi: "Tư Yên đâu?"
"Đã về nhà rồi.

Nô tỳ đã đưa công chúa qua đó theo phân phó của người, Tứ tiểu thư khóc một trận, bình tĩnh lại thì nói công chúa mệnh tốt, tương lai có hai mẫu thân thương nó, chờ thế cục yên ổn hơn sẽ dẫn công chúa tiến cung thăm người."
"Ai nói ta muốn ở lại trong cung? Bệ hạ nói?"
"Bệ hạ không nói gì cả." Hoa Thần lắc đầu, "Bệ hạ nói nếu người không gật đầu, ngài ấy không thể ép người ở lại, còn bảo nô tỳ chuyển lời với người, người muốn về Từ gia hay tìm một chỗ ở khác trong kinh thành đều được, tất cả đều nghe theo ý người."
Tần Uyển mỉm cười: "Y là quân tử."
"Đúng vậy." Hoa Thần than thở, "Hay là...!Nương nương suy nghĩ lại đi? Dù gì bệ hạ cũng không thúc giục, người từ từ ra quyết định cũng được."
Tần Uyển im lặng không trả lời Hoa Thần.
Đến ba ngày sau khi tiễn Chúc thị xuất cung, Chúc thị cũng nhắc tới việc này, nàng ấy nói thẳng: "Ta thấy tân đế là người đáng tin, hay là muội đồng ý đi.


Dù sao nếu có phiền toái ngài ấy cũng sẽ che chở muội."
Tần Uyển chỉ đành nói: "Để muội nghĩ lại đã."
"Nếu muội không định đồng ý, mấy ngày trước giết phế đế còn bảo ta làm thủ thuật che mắt làm gì? Đừng lừa mình dối người nữa, ta thấy muội có vẻ cũng thích ngài ấy."
"Ta đúng là thích ngài ấy." Tần Uyển thản nhiên thừa nhận, "Nhưng thủ thuật che mắt kia thật sự không phải để lừa ngài ấy."
Chẳng qua là nàng sống trong cung quá lâu, đã quen với việc che che giấu giấu.
Huống chi dù không ở trong cung, vở kịch này cũng phải diễn.

Người đời luôn chê trách nữ tử tàn nhẫn, cho dù trên lưng nàng gánh bao nhiêu thù hận thì một khi chuyện này truyền ra, nàng sẽ bị bàn tán nghị luân.
Cho nên nếu đã muốn ở lại kinh thành, nàng đương nhiên phải tìm người chắn thay mình.

Chúc thị đã muốn đến Giang Nam, việc này có thể giao cho nàng ấy, dù sao sau này nàng ấy cũng mai danh ẩn tích, sẽ không còn ai chú ý nàng ấy từng làm gì.
Dưới ánh ban mai, hai người đứng trước cửa cung, trầm mặc rất lâu.

Chúc thị đột nhiên bật cười, nắm tay Từ Tư Uyển, nói: "Ta phải đi rồi, muội phải bảo trọng.

Chúng ta một ngày quen biết cả đời là tỷ muội, sau này nếu có chỗ cần đến ta, muội cứ viết thư là được.

Đương nhiên, không có thư càng tốt, như thế ta sẽ biết muội đang bình an."
Tần Uyển cũng bật cười, gật đầu: "Muội nhớ rồi, tỷ tỷ đi thong thả."
"Sức khỏe muội còn yếu, về đi." Chúc thị vừa nói vừa lên xe ngựa.
Xa phu cho xe ngựa rời đi, phía sau có mười chiếc xe ngựa khác đi theo, tất cả dùng để chở tài vật.
Tần Uyển đã nhờ đến tiêu cục mà mình quen biết, có tiêu sư như hung thần ác sát bảo vệ hạ bên, sẽ không ai dám trêu chọc.
Cửa cung mở ra, Từ Tư Uyển đứng trước cửa nhìn bọn họ, cho đến khi không còn nhìn thấy mới xoay người định trở về.
Trương Khánh dìu nàng, chần chờ giây lát, nhẹ giọng nói: "Chúc nương tử biết quá nhiều chuyện của người, người không sợ nàng ấy nói ra sao? Theo hạ nô thấy, chi bằng nhổ cỏ tận gốc..."
"Ta tin tỷ ấy.

Huống hồ tỷ ấy cũng không cần phải hại ta." Tần Uyển quay đầu nhìn cửa cung, thở dài, "Tha cho nàng ấy, cũng là tha cho chính bản thân ta."
Tất cả thật sự kết thúc rồi.
[Hết chính văn].


Bình luận

Truyện đang đọc