MƯU KHANH

(Phiên ngoại 2)

Xin chào mọi người, ta tên là Tạ Chử, mười một tuổi, là nhị hoàng tử - Kỳ vương của Yến quốc.

Trước mắt ta đang bị đại ca cùng a tỷ túm đến giúp xử lý chính vụ.

Các ngươi hỏi ta tại sao một hoàng tử mười một tuổi lại giúp xử lý chính vụ?

Đừng hỏi, chính là phụ mẫu ta đã vứt lại bỏ chạy mất rồi.

Ngay cả a tỷ cũng phải nhờ cô cô hỗ trợ quản lý một hoàng cung lớn như vậy, ta có thể nỡ lòng nào để đại ca một mình đối mặt với tấu chương chồng chất như núi?

Phải, ta nỡ.

Nhưng đại ca cũng không vui, lạnh mặt xách ta đến thư phòng cùng nhau xem tấu chương.

Tha cho ta đi, ta chỉ muốn làm một vương gia nhàn tản.

A tỷ nói tài năng của ta không thể bị lãng phí, lúc rảnh rỗi giúp xem sổ sách đi.

Cứu mạng!

Thỉnh thoảng, đại tẩu tương lai sẽ đến thăm đại ca, còn mang cho ta chút đồ ăn vặt ngoài cung.

Đại tẩu là người tốt!

Những giọt nước mắt xúc động chảy xuống từ khóe miệng của ta.

Đại tẩu tương lai Tần Tố là khuê mật của Diệp biểu tỷ, hai năm trước trong một yến tiệc thưởng hoa, đại ca nhìn thấy nàng liền có ý, xùy, nhất kiến chung tình, không lâu sau, Tần tỷ tỷ liền trở thành thái tử phi tương lai khâm định.

Không ít công tử tiếc hận đến đấm ngực dậm chân, chỉ hận không thể sớm tới cửa cầu hôn.

Dù sao Tần tỷ tỷ cũng là mỹ nhân số một số hai ở Nghiệp thành!

Tính tình Tần tỷ tỷ, nên nói là “tĩnh như xử nữ, động như thoát thố”, có thể cùng cô cô và a tỷ xem sổ sách, còn có thể mang theo nhi tử một tuổi của Dục biểu ca chạy khắp nơi.

*Tĩnh như xử nữ, động như thoát thố (静如处女, 动如脱兔): Khẽ khàng như xử nữ, đi lại nhẹ như thỏ chạy thoát thân. Miêu tả hoạt động hết sức nhẹ nhàng, lặng lẽ.

Từ lão thái thái tám mươi mấy tuổi đến hài tử đang học nói bi bô, gần như không có một người nào không thích nàng.

Cho nên, ngay cả đại ca của ta từ trước đến nay luôn thích lạnh mặt, nhìn thấy nàng cũng phải cười như tuyết tan.

Vì thế lưu truyền không ít thoại bản về đại ca và Tần tỷ tỷ, cái gì mà “Lãnh diện thái tử yêu ta”, “Băng sơn thái tử cùng tiểu kiều thê của hắn”.

A tỷ đọc rất vui vẻ, ta cũng lén lút đọc vài lần.

Được lắm, thoại bản kia viết đến mức ướt át, trong đó tiểu kiều thê của thái tử đều đã sinh ra mấy tiểu oa nhi, nhưng mà đại ca thân ái của ta vẫn còn đang trong giai đoạn lén nắm lấy tay Tần tỷ tỷ cũng có thể đỏ mặt.

Đại ca, huynh quá kém!

Ta hận không thể rèn sắt thành thép nhìn đại ca một cái.

Đại ca không hiểu sao lại liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó liền...

Phát hiện ra thoại bản kia ta để ở dưới tấu chương từ lời nói thuận miệng của a tỷ...

“Đại ca, huynh nghe ta ngụy biện, à không phải, giải thích.” Ta hoảng sợ lúng túng.

“Cái gì đây? Băng sơn thái tử và tiểu kiều thê của hắn?” Đại ca lật xem, khuôn mặt trắng ngọc trong nháy mắt liền nhiễm đỏ.

“Tạ Chử!” Đại ca đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta, “Thứ đệ xem là thứ đồ gì đó?”

“Đại ca bớt giận bớt giận.” Ta dè dặt khẽ vuốt ve cánh tay hắn, không chút do dự chụp mũ a tỷ, “Đây là sách a tỷ đ.ánh rơi, ta vừa rồi vì tò mò mới xem.”

“Đồ của A Tầm?” Sắc mặt đại ca thoáng hòa hoãn, nhưng vẫn không tốt lắm, “Lát nữa trả lại đồ cho A Tầm, để cho nàng bớt xem những thứ này.”

“A Hoài.” Tần tỷ tỷ xách hai cái túi giấy đi vào, nhìn thấy ta, liền cười với ta, “A Chử cũng ở đây.”

“Tố Tố.” Sắc mặt đại ca trong nháy mắt từ âm u chuyển thành quang đãng, cười giống như phụ hoàng nhìn thấy mẫu hậu.

“Mệt rồi phải không, ta mang theo chút đồ ăn vặt.” Tần tỷ tỷ đặt túi giấy ở trên bàn, vẫy tay với ta, “A Chử cũng đến nếm thử.”

“Được được.” Ta hết sức phấn khởi tiến đến.

“A Hoài đến nếm thử bánh nướng này... Đây là cái gì?” Tần tỷ tỷ tinh mắt nhìn thấy cuốn sách trong tay đại ca.

“Không có gì, không có gì.” Đại ca bối rối ném sách về phía ta, ném củ khoai lang nóng bỏng lên mặt ta, “Đó là đồ của A Chử.”

“Không phải ta...” Ta lấy cuốn sách ra khỏi mặt, xoa trán.

“Vậy hoảng cái gì?” Tần tỷ tỷ hồ nghi nhìn hắn một cái, cướp đi quyển sách kia từ trong tay ta, “Tiểu kiều thê của băng sơn thái tử?”

Khóe miệng Tần tỷ tỷ co giật, lật mấy trang, sắc mặt bắt đầu thay đổi.

Không ổn, toang rồi!

“Tạ Hoài!” Tần tỷ tỷ vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Tố Tố, nàng nghe ta giải thích! Thực sự không phải là ta!” Đại ca luống cuống.

“Không phải ngươi vậy vừa rồi ngươi hoảng cái gì!” Tần tỷ tỷ giận dữ nhìn đại ca.

“Không phải, nàng nghe ta nói...”

“Ta không nghe!”

...

Ai da, bánh nướng thật ngon!

(TOÀN VĂN HOÀN)

Bình luận

Truyện đang đọc