MƯU THIÊN HẠ


Hậu điện là tẩm điện của Hoàng đế.

Bên trái là nơi làm việc hàng ngày của Hoàng đế, Ngự Thư phòng gì đó đều ở đây.
Tổ tôn hai người một đường đi đến Ngự Thư phòng, ngoài cửa cũng có thị vệ canh gác.
Thái giám có phẩm cấp khác nhau nên chia thành nội và ngoại.
Tầng tầng thông báo.
Cuối cùng, tổ tôn hai người đứng trước bức tường bên ngoài Ngự Thư phòng chờ.
Mười lăm phút sau, Hoàng đế tuyên triệu.
Vừa vào Ngự Thư phòng, Tô Nam Thừa lập tức quỳ xuống: “Vi thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thần tham kiến bệ hạ.” Với cấp bậc của Thành Khang Hậu, ngày thường không cần hành đại lễ.
“Đứng lên đi.” Long Đế xua tay: “Tiểu tử này bị thương phải không? Thưởng toạ.

Ái khanh cũng ngồi đi.”
“Vi thần không dám……” Tô Nam Thừa vội nói.
“Ngồi đi, dù gì ngươi cũng đã cứu trẫm một mạng mà.” Long Đế cười ha ha.
“Vi thần đáng chết, mong bệ hạ đừng nghĩ như vậy.

Vi thần không muốn long thể của bệ hạ phải chịu chút tổn thương nào cả.

Không dám nói đến cứu mạng gì đó, lời này của bệ hạ, vi thần có chết muôn lần cũng không dám nhận.” Tô Nam Thừa lại quỳ xuống, dập đầu.

Long Đế cười rộ lên: “Tiểu tử này thành thật quá.

Thôi ngươi đứng lên đi, trẫm không nói nữa là được.”
Thành Khang Hậu lúc này mới nói: “Đa tạ bệ hạ, tôn nhi tuổi còn nhỏ, nói chuyện chưa thấu đáo, nhưng điều đó là chuyện nên làm.

Bệ hạ quá lời rồi……”
Lời này của ông ta còn mang theo cảm giác nhẹ nhõm.
Long Đế lại xua tay: “Được được được, bỏ đi.

Trẫm không nhắc tới nữa là được.

Có điều, tiểu tử này lanh lợi, trẫm thấy hắn là người khá có ích.”
“Thế này đi, trước điều đi Công bộ.

Sau này thì làm Cấp Sự Trung.

Cũng có thể thường xuyên tiến cung.” Long Đế nói.
“Bệ hạ, hiện giờ ấu tử mới cửu phẩm thôi……”
“Thôi, ý trẫm đã định.” Long Đế xua tay: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Thành Khang Hậu đành phải tạ ơn.
Tô Nam Thừa quỳ xuống lần thứ hai: “Vi thần khấu tạ long ân của bệ hạ.”
“Được rồi.

Đứng lên đi.

Trẫm thích ngươi, sau này thường xuyên tiến cung tới bồi trẫm đi.

Ngươi đúng là hài tử có phúc.” Long Đế cười ha ha: “Được rồi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi.

Ngươi về dưỡng thương trước đi, dưỡng tốt rồi thì đến Công bộ báo danh.

Đến lúc đó nhớ tiến cung.”
“Vâng, vi thần tuân chỉ.”
Sau khi cả hai cha con ra ngoài, họ cũng không nói chuyện gì thêm.
Được thái giám dẫn cả đường, đi đến nơi rất xa, Thành Khang Hậu mới thở phào nhẹ nhõm: “Biểu hiện không tệ đâu.”
“Đa tạ tổ phụ.”
“Biết Cấp Sự Trung có nghĩa là gì không?”

“Vâng, không cần biết là chức quan gì, nhưng được kiến giá thường xuyên.

Đây là chuyện tốt khó cầu.

Tuy nhiên làm Cấp Sự Trung của Công bộ, hẳn sẽ không khiến người khác quá ghen tỵ.” Tô Nam Thừa nói.
Tuy rằng hiện giờ triều đường hỗn loạn, nhưng người không có công danh như hắn lại lên chức quá nhanh chắc chắn sẽ bị người khác ghi thù.

Có điều, tốt xấu gì cũng là Hoàng đế tự mình nói.
Phía sau còn có Hầu phủ uy danh hiển hách để dựa vào mà, không cần sợ.
“Hiểu là tốt rồi, ngươi phải khiêm tốn và giữ bình tĩnh, hòa đồng với mọi người.

Không được tự cao tự đại.

Ngươi mới làm quan một năm, đã từ cửu phẩm thành thất phẩm, tốc độ này, nhiều người cả đời chẳng thể đạt được.

Ngươi phải nhớ kỹ.” Thành Khang Hậu nói.
“Vâng.

Tôn nhi ghi nhớ lời dạy bảo của tổ phụ.”
Hai chân trước vừa đặt chân vào phủ, chân sau đồ ban thưởng đã đưa tới.
Lão Hoàng đế thành thật quá.
Không lừa hắn.
Cho vàng thật bạc thật, lăng la tơ lụa.
Tô Nam Thừa tạ ơn xong, lập tức đưa cho đại thái giám tới ban thưởng một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
Lại nhét thêm hai mươi lượng nén bạc cho những người đưa thưởng đến.
Dỗ dành thái giám mặt mày hớn hở.

Hôm sau, có người đưa công văn điều nhiệm đến phủ.
Tô Nam Thừa cầm công văn, tiến thẳng đến Đông cung.
Tuy công văn đã tới, nhưng hắn chưa nhậm chức ở Công bộ, nên hiện giờ hắn vẫn được xem là người của Tả Xuân phường.
Lúc Tô Nam Thừa thấy Thái tử, ước chừng hắn đã đứng chờ trong gió hơn một canh giờ.
Rõ ràng Thái tử cố ý, Tô Nam Thừa trong lòng hiểu rõ.
Cuối cùng cũng được Thái tử tiếp kiến, Tô Nam Thừa lập tức quỳ xuống không chút do dự.
Hệt như đi viếng mồ mả.
“Nam Thừa đừng khách khí như thế, hôm nay ngươi được thăng quan là chuyện tốt.

Đến Công bộ rồi thì làm việc cho tốt.” Thái Tử cười xua tay.
“Vi thần nguyện ý cống hiến sức lực cho Thái tử điện hạ.

Cho dù không còn ở Tả Xuân phường đi nữa thì thần vẫn nguyện ý làm đầy tớ của Thái tử điện hạ như trước.” Tô Nam Thừa nói.
Nghe lời này, Thái tử cũng bất động thanh sắc: “Được thường xuyên hầu hạ trước mặt phụ hoàng, là chuyện cực kỳ tốt.

Cô chỉ là Thái tử thôi.”
“Trước kia vi thần là người của Thái tử điện hạ, về sau cũng vậy.” Tô Nam Thừa nói.
“Được rồi, khó được người hoài niệm tình cũ như Nam Thừa ngươi.

Đứng lên đi.” Thái Tử cười.


Bình luận

Truyện đang đọc