MỴ KHUYNH THIÊN HẠ

Nên tới thế nào đều phải tới, cho dù trong nội tâm Tô Vận Hàm không hy vọng ngày này đến sớm như vậy.

Ngày độ thiên lôi kiếp, Tô Vận Hàm như thường ngày sau khi hạ triều chạy tới Khôn Ninh cung. Hồ Linh Tiêu phá thiên hoang không buồn ngủ nướng trong chăn, phát hiện Tô Vận Hàm đến rồi, nàng lấy ra một bộ bạch sam từ trong y quỹ ra để phục thị Tô Vận Hàm đổi đồ. Đợi giúp nàng chỉnh vấn tóc xong, Hồ Linh Tiêu như chim nhỏ nép vào người mà y ôi vào lòng ngực Tô Vận Hàm, nhuyễn nhuyễn nói: "Ngốc tử, chúng ta phải xuất phát rồi đó!"

"Ta biết." Tô Vận Hàm đưa tay vuốn ve bụng bắt đầu có dấu hiệu nhô ra của Hồ Linh Tiêu. Nơi đó, linh khí đã từng hội tụ thành thai nhi từ từ thành hình trong bụng Hồ Linh Tiêu. Tuy không có cách nào cảm giác rõ được hoạt động của thai nhi, nhưng Tô Vận Hàm vẫn cảm giác được tiểu sinh mệnh kia an tĩnh ngốc trong thai mẫu. Này là một dạng nữ thai giữa nàng cùng Hồ Linh Tiêu, bản thể của nó có thể là con tuyết lang cao quý, hoặc có thể là con bạch hồ thông minh kiều mị. Bất kể này cái bản thể nào, Tô Vận Hàm xin thề, nàng đều sẽ đem tốt nhất của mình cho nó, toàn tâm toàn ý đi ái hộ nó, yêu thương nó.

"Nhìn bộ dạng ngươi cau mày như vậy, chúng ta bất quá là đi độ kiếp, chứ không phải xuống địa phủ." Hồ Linh Tiêu che miệng cười lên ha ha, nàng vươn ngón tay giúp Tô Vận Hàm miết mi tâm nhíu chặt ra, nói: "Không sao đâu ngốc tử, người ta cùng hài tử đều sẽ bình bình an an qua thôi!"

"Ta chỉ lo rằng, hiện giờ nàng hoài có mang, vạn nhất..." Tô Vận Hàm không dám nghĩ thêm nữa, nàng dùng sức lắc đầu phủ định ý nghĩ đó, ôm cả Hồ Linh Tiêu vào ngực: "Chúng ta đi thôi, nên tới chung quy đều phải tới, coi như ta nghĩ trốn, cũng không có chỗ để trốn đâu." Dù sao cũng là thiên đế hạ ngự chỉ, há lại để một tiểu yêu như nàng có thể nghịch chuyển thay đổi được chứ?!

Nói xuất phát liền xuất phát, đang lúc Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm đi tới Thượng cổ thần đài mà thiên tướng nói tới, bầu trời tinh lãng một mảng khiến Tô Vận Hàm hơi có chút không tìm ra manh mối. Hôm nay là ngày độ thiên kiếp mà? Sao các nàng đã tới án theo đúng kỳ hạn rồi, lại không thấy thiên thần thi (làm) lôi chứ?! Nhìn nhìn trời kia, tinh như vậy lại xanh như vậy, căn bản cũng không giống kiểu sẽ có lôi điện giáng xuống. Đây, đây đến cùng là chuyện gì chứ?! Tô Vận Hàm gãi gãi sau gáy, nói: "Linh Tiêu, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ chúng ta nhầm canh giờ rồi?"

"Sao vậy được, có lẽ chúng ta tới sớm cũng không nói được." Tiếng nói của Hồ Linh Tiêu vừa ra, bầu trời vốn tinh lãng lập tức trở lên ô vân dày đặc. Có chớp tán loạn quanh đỉnh Thượng cổ thần đài, pha thêm tiếng lôi oành oành oành, từ xa tới gần. Có tiếng nói từ trong ô vân truyền tới, thanh âm kia cũng không phải của hai vị thiên thần từng đến truyền chỉ, mà là giọng nữ nhân khô cằn: "Phụng ý chỉ thiên đế, đặc biệt tới để hành thiên lôi kiếp!!!"

Một đạo chớp oanh nhiên pha thêm tiếng lôi hạ xuống, thẳng đánh toạt một vết nứt mặt đất trước mặt Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu. Ngửa đầu nhìn nữ nhân bí ẩn bên trong ô vân, Tô Vận Hàm thiết cái kết giới trên người Hồ Linh Tiêu, sau đó đánh mười hai phần tinh lực tới nghênh tiếp tẩy lễ thiên lôi kiếp.

Vốn cho rằng thiên lôi kiếp thì thiên lôi sẽ cùng lúc đánh lên người Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu, bất thiên bất ỷ (không thiên vị). Kết quả, sau khi Tô Vận Hàm vì bảo toàn cho Hồ Linh Tiêu cùng thai nhi trong bụng nàng mà thiết kết giới xong, toàn bộ lôi điện đều đánh trên người Tô Vận Hàm. Ngàn năm đạo hạnh, sau khi Tô Vận Hàm nuốt lấy nội đan của Lang Sơ chính là nắm giữ gần hai ngàn năm đạo hạnh của tuyết lang yêu. Cũng may nàng nắm giữ hai ngàn năm đạo hạnh, mới không bởi thiên lôi liên tục nện lên người nàng mà đánh nàng tới hồn phi phách tán.

"Ngốc tử!" Đứng trong kết giới Tô Vận Hàm thiết, thần kinh của Hồ Linh Tiêu theo từng đạo thiên lôi nện xuống mà căng thẳng. Mắt thấy Tô Vận Hàm đã bị đập hiện ra nguyên hình chạy trốn tứ xứ trên Thượng cổ thần đài, nhưng không có một đạo lôi điện nào hạ trên người Hồ Linh Tiêu. Chẳng lẽ lão nữ nhân hành thiên lôi kiếp đã lầm rồi? Cho rằng chỉ có mình Tô Vận Hàm độ kiếp?! Nhưng cũng không đúng nha, sao mỗi lôi của bà đều đập chuẩn như vậy, hơn nữa... có vẻ hiện tại phần kia của Hồ Linh Tiêu đều trúng theo?!

"Ngốc tử! Ngươi không sao chứ? Còn có thể chịu được chứ?" Nhìn Tô Vận Hàm hiện ra nguyên hình tuyết lang da lông đã bị lôi điện đánh thành tiêu sắc bán hắc, Hồ Linh Tiêu hai tay phủ lên bụng nhô ra hận không thể lập tức xông tới bên cạnh nàng bảo hộ nàng. Cũng bởi cái ý nghĩ hận không thể này, sau một đạo thiên lôi đánh trúng Tô Vận Hàm, Hồ Linh Tiêu thật lại không để ý thai nhi đang hoài mà chạy ra khỏi kết giới, nhắm mắt lại ôm lấy Tô Vận Hàm toàn bộ da lông đều bị nện dựng lên, cùng đợi một cái thiên lôi kế tiếp giáng xuống.

Oành oành oành, oành oành oành.

Có thanh âm thiên lôi ấp ủ ở giữa không mà tới, tiếng vang lớn như vậy, khiến Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu nhận định cái thiên lôi này là thiên lôi uy lực mạnh nhất trong tất cả. Kết quả, lúc nó sắp hạ xuống, lại hoá thành vô số thiên lôi thật nhỏ đánh lên người Hồ Linh Tiêu. Ngoài mang đến chút cảm giác đâm nhói, căn bản cũng không có thương tổn gì là uy hiếp!!!

Kháo! Tô Vận Hàm rất hiếm khi chửi thô bạo trong lòng một lần! Đây gọi là gì! Đây gọi là thiên vị quá thể mà!!! Tuy nàng hy vọng Hồ Linh Tiêu cùng thai nhi trong bụng nàng có thể bình an vô sự, nhưng không cần thiên vị rõ ràng như vậy được không?! Dựa vào gì nện nàng tới lộ nguyên hình, kết quả lúc bổ tới Hồ Linh Tiêu lại thành tiểu thiên lôi đơn giản cả thương tổn cũng không thành?! Đây quả thực! Đây quả thực... chính là khi phụ yêu!!!

"Tuân ý chỉ thiên đế, Hồ Linh Tiêu Tô Vận Hàm đã qua thiên lôi kiếp, lệnh tức khắc quy vị." Giữa không trung lại truyền đến thanh âm nữ nhân khô cằn, theo thanh âm nữ tử vang lên, ô vân giữa không trung cũng thuận theo tiêu tan. Nhìn thái dương lại xuất hiện chói mắt, Tô Vận Hàm lảo đảo được Hồ Linh Tiêu nâng dậy, ngừng đến nửa ngày mới có khí lực khôi phục hình người.

Y sam bạch sắc thành hôi hắc sắc dơ bẩn bẩn, Tô Vận Hàm liền như chui ra từ đống than ra vậy, tóc rối loạn loạn không nói, mặt cũng thành nhan sắc hắc than: "Linh Tiêu, nàng không sao chứ? Có cảm giác không ổn chỗ nào không?!" Tô Vận Hàm quan tâm nói, tuy nàng bị dằn vặt người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng chỉ cần Hồ Linh Tiêu không có chuyện gì, nàng chịu khổ nhiều hơn cũng không quan trọng.

"Ha ha... ngốc tử... ngươi thật buồn cười!" Nhìn hình tượng Tô Vận Hàm như chui ra từ trong xóm bần dân, Hồ Linh Tiêu thực nhịn không được cười thành tiếng. Nàng không biết từ nơi nào biến ra một ti quyên giúp Tô Vận Hàm lau chùi sạch sẽ, lại giúp nàng chỉnh chỉnh lại đầu tóc, mang vấn tóc lại cho nàng xong, nói: "Ngốc tử, chúng ta nên vào Nam Thiên môn rồi đó! Vào Nam Thiên môn, chúng ta sẽ không còn là yêu nữa rồi! Lẽ nào ngươi không cảm thấy yêu khí trong cốt không còn sao? Tuy lôi kiếp này làm khổ ngươi, nhưng có thể khiến ngươi thoát thai hoán cốt. Ngay cả ta vừa nãy tiếp mấy cái tiểu thiên lôi, đã đủ loại hết yêu khí của ta rồi!"

"Chỉ cần nàng không bị gì là được rồi, kiếp này cũng coi như qua rồi!" Tô Vận Hàm thở một hơi thật dài, còn không nói, trải qua không biết bao nhiêu thiên lôi tẩy lễ đếm không nổi, nàng thật cảm thấy đại não thanh tỉnh rất nhiều,thậm chí cảm thấy thân thể nhẹ phiêu phiêu càng thêm hợp lại cùng nội đan trong cơ thể. Hôn hôn trán Hồ Linh Tiêu, khẩn trương trên mặt Tô Vận Hàm rốt cuộc lộ ra ý cười: "Đi thôi! Chúng ta đây liền đi thiên đình!"

Theo Hồ Linh Tiêu gật đầu đáp ứng, Tô Vận Hàm nắm tay nàng đi tới trước Nam Thiên môn tiên khí phiêu miểu (~ lúc ẩn lúc hiện). Vượt qua Nam Thiên môn, các nàng kiền chân chính thành tiên rồi. Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu liếc nhau một cái ngầm hiểu, đang định cùng bước chân vào Nam Thiên môn, một ảnh tử hồng sắc đột nhiên vọt đến trước mặt các nàng, chặn đường đi: "Xú nha đầu! Tới đây làm gì!!! Mau mau cút về cho lão nương!"

Bình luận

Truyện đang đọc