MỸ NHÂN BẠI HOẠI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-Qua ải này sẽ là ải cuối...

Trương Lập Á nói, nhưng họ phải làm sao để qua khi ngọn lửa đang bao bọc cánh cổng này lại cháy một cách dữ dội thế kia..?

Bộp_

Một vật gì đó rơi ra khỏi túi áo của Hoàng Tử San, Trương Lập Á liếc mắt nhìn, đây là...

-Thủy Long Ngọc? San nhi, nàng còn giữ nó sao?

-Có... San nhi có giữ! Nhiều lắm, San nhi thấy đẹp!!

-Hay quá ta có thể mượn sức nước bảo vệ lấy chúng ta, San nhi... lần này một lần nữa phải nhờ vào nàng nhưng lần này không giống lần trước, sơ suất một chút là chúng ta sẽ đi chầu trời đó!

-Chầu trời là gì?

-Haizzz nàng không cần biết, bên kia có một vũng nước mưa đọng lại, lượng nước chắc đủ để bao phủ chúng ta. Nàng hãy điều khiển nó bao bọc lấy tất cả chúng ta, được không ??

-Ân...

Hoàng Tử San lại nhắm mắt, lát sau dòng nước kia quả thật đã bao phủ lấy toàn bộ mọi người. Họ nép vào nhau rồi chậm rãi bước đi rất cẩn thận. Cho đến khi họ thành công bước qua được cánh cửa kia.


Cũng may không có sơ suất gì, việc bây giờ là phải cải trang sao cho giống người ở nơi đây!

Trương Lập Á nhìn xung quanh, ở quỷ quốc được bao phủ bởi một tầng ánh trăng quái dị.... Trăng???

Bụp_ quả như mọi người suy nghĩ, Trần Ngọc Hà lại biếng trở về hình dạng người. Trương Lập Á bèn cởϊ áσ khoác đưa cho Trần Ngọc Hà khoác tạm sau đó họ bày mưu đi ăn cắp một số y phục ở đây! Cũng may y phục ở đây giống như người Ba Tư vậy, họ che kính mặt và trùm đầu cho nên cũng đỡ bị nhìn thấy mặt mũi hơn.

-Nàng đẹp quá, San nhi...

Hoàng Tử San trong một bộ y phục màu lụa trắng mỏng manh làm lộ ra vóc dáng mê người của nàng. Trương Lập Á vừa sửng sốt cũng vừa lo lắng người dân ở nơi đây sẽ bị nàng cướp đi hồn phách mất nên cô lúc nào cũng bắt nàng phải trùm khăn lên đầu. Cô cứ giữ nàng y như giữ một viên ngọc quý vậy, mà cũng phải thôi... ở nơi này nàng chính là viên ngọc quý nhất của cô mà


-Sao nàng lại nhận lấy món quà đó?

Trần Ngọc Hà đi bên cạnh Dương Ngọc Lan, vừa đi vừa làu bàu trong miệng. Dương Ngọc Lan đột nhiên dừng bước quay đầu hỏi

-Ta nhận hay không liên quan gì tới nàng? Ta là gì của nàng? Nàng là gì của ta? Người có tư cách ghen với ta chỉ có thể là Lý Hòa, tướng công tương lai của ta! Xin nàng... đừng phiền ta nữa!!

-Tại sao ta lại không được ghen? Chúng ta đã... Đã từng....

-Đã từng ?? Từng gì cơ chứ? Mọi chuyện ta đều không nhớ nữa!

-Nàng...

-Đủ rồi Hà Hà, bây giờ không phải là lúc tranh cãi! Cẩn thận động tĩnh!

Dương Ngọc Lan rút mạnh tay ra khỏi tay Trần Ngọc Hà, nàng tức giận nói

-Trương cô nương, lần sau có nói chuyện cũng đừng động tay như vậy!

-Ta...

Trần Ngọc Hà khổ sở đứng nhìn theo bóng lưng nàng. Nàng ta nói phải... mình là gì đối với nàng cơ chứ? Ngay cả một tiếng "yêu" mình còn không có đủ dũng cảm để nói với nàng.


-Theo như ta nghe ngóng được vừa hay vào ngày mai, quỷ vương lại tổ chức tiệc rượu. Hắn sẽ tìm khắp quỷ quốc này vô số mỹ nữ để về hiến vũ cho hắn. Ngặt một nỗi người dân nơi đây đều có sừng ở trên đầu và da họ cũng rất đỏ. Ngày mai chúng ta phải tìm mọi cách để dịch dung sao cho giống với người ở đây, nếu không sẽ phiền phức lớn đó!!... Nói về vũ đạo và sắc đẹp thì San nhi và Anh nhi đủ sức hấp dẫn hắn... nên ngày mai, hai nàng sẽ múa chính! Đợi khi hắn lơ là chúng ta sẽ nhanh chóng kiếm cho ra Hỏa thiên thạch, sau đó âm thầm bỏ trốn khỏi nơi này!

-Gì chứ, ta thấy ta đây mới là người đẹp nhất trong số các ngươi. Tại sao ta không được múa chính?

Mạnh Hùng Dũng hỏi. Trương Lập Á ôm mặt lắc đầu

-Rồi rồi ông là đẹp nhất, điều quan trọng là sau khi quỷ vương thấy ông rồi không đem ông ra phanh thây trăm mảnh là được! Cho nên ngày mai bằng mọi giá ông không được lộ mặt ra!!! Tôi sẽ để ông ở lại bảo bệ hai nàng ấy... còn tôi, Ngọc Lan tỷ và Hà Hà sẽ chia nhau đi tìm Hỏa thiên thạch, quyết định vậy đi!
-Nhưng ta đẹp mà sao ta phải che mặt!

-Ây da cũng vì ông đẹp quá mức cho phép đó, đẹp xúc phạm à không xúc sắc luôn đó nên phải che, lỡ ông đẹp hơn quỷ vương hắn tức lên hắn gϊếŧ luôn ông thì sao?

-Ờ cũng phải ha!!

-Được rồi cứ vậy đi!!

Đối lập với tiên giới ở quỷ quốc này thì ban ngày cũng như ban đêm, trên cao luôn có một mặt trăng rất bự hiển thị. Mặt trăng đỏ như máu còn rất to, cả quỷ quốc này cũng chìm trong một màu đỏ rực như ánh chiều tà. Sỡ dĩ quỷ vương ở đây thù ghét con người bởi vì năm mươi năm trước.... hắn đã bị bại dưới tay của đế vương Kim quốc lại còn bị chặt mất một sừng nên bao nhiêu năm qua hắn rất có thành kiến với con người. Nếu như ai dám nhìn chằn chằm vào hắn quá lâu đều sẽ bị hắn xé xác hay quăng vào chảo dầu, chết trong đau đớn không thôi, nên Trương Lập Á luôn hết sức căn dặn Hoàng Tử San khi múa hay khi nói chuyện cũng không được nhìn chằm chằm vào hắn!!!
.

.

.

.

.

-Lan nhi...

Trần Ngọc Hà đi đến gần Dương Ngọc Lan đang đứng nhìn mặt trăng trên cao. Ở quỷ quốc không có khách điếm nên bọn họ lại phải cắm liều ở trong rừng. Dương Ngọc Lan càng tới ngày lấy đủ năm viên đá nàng càng không yên tựa như có nột đại họa gì đó sắp xảy ra. Liệu nàng sẽ lấy được cả năm viên đá cho chủ nhân chứ? Liệu cả đám người Trương Lập Á sẽ tha thứ cho nàng chứ??? Ở bên họ lâu ngày, họ cứ như là gia đình của nàng vậy nên nàng thật sự không muốn phản bội họ, nhưng đó là thứ mà chủ nhân cần và chủ nhân còn hơn cả tánh mạng nàng. Nên nàng đành phải xin lỗi mọi người vậy!! Chỉ là Hà Hà...

-Trương cô nương!

-Nàng đừng gọi ta xa lạ như vậy, xin nàng!! Ta...

Trần Ngọc Hà ôm lấy thân hình mềm mại của Dương Ngọc Lan vào lòng. So với công chúa hay Mộc Quế Anh thì thân hình nàng có phần đầy đặn hơn cho nên Trần Ngọc Hà nhất thời cảm thấy thật ấm áp. Cô thì thầm
-Ta tên thiệt là Trần Ngọc Hà chứ không phải Vu Khống cũng không phải họ Trương!

-Thật ra ta đã biết từ lâu!

-Nàng biết?

-Ta hay nghe tiểu Á gọi nàng loáng thoáng bằng cái tên Hà Hà... Với lại không ai lại mang một cái tên buồn cười như nàng!

-Ha.. Thì ra nàng đã biết, ta thật ngu ngốc, vốn dĩ nàng lại thông minh như vậy... Nàng là đợi chính miệng ta nói ra?

-Phải! Ta chờ nàng, chờ rất khổ sở. Chờ một ngày nàng có thể thành thật nói ra những điều giấu kín ở trong lòng nhưng có lẽ ta sắp không chờ được nữa. Chúng ta hãy xem như có duyên không phận! Nàng không hề yêu ta là ta đơn phương tình nguyện. Là ta ngu ngốc mới hiểu sai ý nàng!! Là ta... Tự mình đa tình!

-Không, không phải...!! Ta cũng có ý với nàng nhưng ta lại không dám nói yêu nàng. Chữ yêu nó nặng lắm... Ta không chắc có thể nắm tay nàng đi được bao lâu, ta không chắc có thể cho nàng hạnh phúc mà nàng mong muốn hay không, vì vậy...
Trần Ngọc Hà rất muốn nói hết tâm tình mình. Cô có cảm giác như qua đêm nay cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại Dương Ngọc Lan nữa, không bao giờ!!

Dương Ngọc Lan mỉm cười, nàng gỡ tay Trần Ngọc Hà ra, quay lại nói...

-Ta có một yêu cầu cuối cùng, nàng sẽ làm vì ta chứ?

-Được, chuyện gì cũng được nhưng đừng nói là cuối cùng có được không? Ta rất sợ!!

Dương Ngọc Lan cười buồn, nàng đưa tay sờ lên khuôn mặt hoàn mỹ của Trần Ngọc Hà rồi nói

-Hôn ta đi, dù chỉ là cái hôn xuất phát từ tình bạn! Hãy hôn ta một lần sau cùng!! Ưʍ...

Trần Ngọc Hà ôm lấy Dương Ngọc Lan siết chặt trong vòng tay, cô nghiêng đầu để nụ hôn với nàng càng thêm sâu. Có lẽ nụ hôn này vĩnh viễn sẽ khắc mãi trong tâm trí cô!

-Ư... Đủ rồi, Hà Hà...

Dương Ngọc Lan đẩy Trần Ngọc Hà ra, nàng không muốn hôn cành lâu lại càng thêm vương vấn. Nàng nói
-Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng rất nhiều!!

-Lan nhi...

Dương Ngọc Lan bỏ đi rồi mà Trần Ngọc Hà vẫn còn đứng ngẩn ở đó nhìn theo bóng lưng nàng. Cô có cảm giác Dương Ngọc Lan ngày càng quái lạ, quái lạ đến mức cô cũng không thể hiểu được nàng ấy thất sự đang nghĩ gì. Nàng vừa như rất gần lại hình như rất xa cô. Cô không thể nào có thể nắm bắt được nàng!

.

.

.

.

.

-Hít thở điều nào rồi sẽ ổn thôi... Phụt haha

Trương Lập Á như muốn thổ huyết khi nhìn thấy Mạnh Hùng Dũng. Cả người hắn toàn là cơ bắp lại còn lắm lông thế mà lại đi bắt chước Hoàng Tử San và Mộc Quế Anh mặc những bộ đồ múa gợi cảm hết mức có thể như vậy. Nhưng mà bây giờ cô cũng không có tâm trí mà cười nữa rồi. Bên ngoài chỉ còn lại hai tháng nữa là đến kì trăng máu, cô phải gấp rút lấy cho được viên thiên thạch cuối cùng này!!!
.

.

.

-Nhìn kìa, tiểu Á...

Dương Ngọc Lan thì thầm bên tai Trương Lập Á khi cả ba người đang đóng giả tì nữ hầu hạ. Trương Lập Á cũng ngước mắt nhìn. Tên quỷ vương kia cũng đô con không thua gì Mạnh Hùng Dũng thậm chí còn có phần đô hơn... Da thịt hắn đỏ rực, trên đầu chỉ còn ngự trị một chiếc sừng mà thôi. Mắt hắn cũng đỏ hoe nhưng dung nhan thì không đến nổi xấu chỉ là có phần rất dữ tợn. Và trên ngực hắn hiện diện viên Hỏa thiên thạch đang phát sáng rực rỡ!!

Tiêu rồi, hắn đeo trên ngực như vậy thì làm sao mà lấy được trừ khi hắn phải u mê một trong số ba người họ... À không, bỏ qua Mạnh Hùng Dũng đi! Nếu như là Anh nhi chắc chắn nàng ấy đủ thông minh để lấy đi viên thiên thạch nhưng mà nếu hắn nhắm trúng San nhi thì thảm rồi!!

-Bắt đầu rồi...!

Hoàng tử San, Mộc Quế Anh cùng Mạnh Hùng Dũng đều lả lướt bước vào. Cả buổi tối dài đăng đẳng ngày hôm qua họ cũng đã có tập luyện với nhau. Tuy kỹ thuật của Mộc Quế Anh còn hơi cứng nhưng vẫn là tạm chấp nhận được. Trương Lập Á cố hết sức ra hiệu cho Mộc Quế Anh và Mạnh Hùng Dũng ý nói trên cổ tên quỷ vương kia đang đeo viên thiên thạch và tức nhiên họ cũng đủ thông minh để nhận ra. Cả hai cùng gật đầu tỏ ý đã biết!!
Vũ điệu diễn ra rất suôn sẻ nhìn sắc mặt qủy vương cũng thật sự rất hài lòng. Hắn liên tục khen hay cho đến khi... Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến chiếc khăn che mặt của Mạnh Hùng Dũng đột nhiên rơi xuống đất. Trương Lập Á thầm than... " Thảm rồi "

Đang chuẩn bị để ứng phó lại thì tên quỷ vương kia bèn bật cười ha hả, hắn đứng dậy bước đến chỗ của Mạnh Hùng Dũng rồi lôm lấy eo hắn ta

-Mỹ nhân, nàng đúng là mỹ nhân có một không hai mà ta đang tìm kiếm hahahaha... Sao ta lại không biết ở vương quốc ta lại có một mỹ nhân thế này!!?

-Cái gì??

Cả Trương Lập Á, Dương Ngọc Lan cùng Trần Ngọc Hà đồng thanh hỏi. Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, Trương Lập Á nói

-Con chim non... Gu của cái tên này cũng lạ quá nhỉ? Mà mặc kệ đi chúng ta chỉ còn biết trông cậy vào Mạnh Hùng Dũng mà thôi. Hy vọng hắn có thể chuốc say được tên quỷ vương ấy rồi thành công lấy được viên thiên thạch kia...
-A... Ta... Cứ từ từ thôi, ta sợ!

Mạnh Hùng Dũng ẻo lả nói trông rất đáng thương càng khiến tên quỷ vương cười lên dữ dội hơn

-Hahaha mỹ nhân đừng sợ, có ta ở đây nàng sợ gì!

-Có ngươi thì ông đây mới sợ đó, đồ xấu xí...!

-Hả nàng nói gì?

-À...ta nói do quỷ vương đây quá mức anh dũng và uy nghi nên mới khiến ta sợ!

-Hahaha ta hứa sẽ nhẹ nhàng với mỹ nhân mà... Mau, theo ta vào phòng!

Mạnh Hùng Dũng như muốn khóc một dòng sông đưa mắt nhìn lại Trương Lập Á. Trương Lập Á ra dấu hãy cố giúp cô, cô sẽ mang ơn hắn suốt đời còn hẹn một canh giờ sau sẽ gặp nhau ở cổng đại điện!

.

.

.

.

Thời gian cứ thế trôi qua, cả nhóm vô cùng hồi hộp mà đứng chờ Mạnh Hùng Dũng. Đã hơn một canh giờ rồi vẫn chưa thấy hắn, có phải hắn đã bị phát hiện rồi hay không? Trương Lập Á đi qua đi lại nói
-Nếu chờ thêm một chút nữa mà vẫn không thấy Mạnh Hùng Dũng, chúng ta buộc phải đi tìm!

-Nhưng như vậy có quá mạo hiểm không?

Mộc Quế Anh hỏi, Trương Lập Á trả lời

-Mạo hiểm cũng phải cứu hắn. Ai trong số chúng ta đều không thể thiếu, chúng ta dù sao cũng đã từng cùng nhau trải qua vô vàn nguy hiểm. Mạnh Hùng Dũng cũng đã từng cứu ta và San nhi một mạng, ta không thể ngó lơ. Lát nữa nàng hãy bảo vệ San nhi cùng mọi người ra khỏi nơi đây, ta sẽ đi cứu hắn !!!

-Không... ta sẽ đi cùng nàng!

-Anh nhi, ta sẽ không sao đâu, bảo vệ công chúa mới là trên hết!

-Nhưng mà...

-Nàng đã hứa nhớ không? Nàng đã hứa sẽ mãi bảo vệ công chúa! Nàng không thể thất hứa được!

-Nhưng mà...

-Nhưng cái gì? Bất cứ ai trong các ngươi cũng không thể ra khỏi nơi đây!!!

Trương Lập Á giật mình khi thấy tay Mạnh Hùng Dũng đang bị trói lại, hắn buồn bã đưa mắt nhìn cả nhóm, nói
-Xin lỗi, đang lúc ta tính lấy đi viên thiên thạch, thì hắn đã tỉnh dậy!

-CÁC NGƯƠI QUẢ NHIÊN CẢ GAN, DÁM ĐƯA MỘT NAM NHÂN ĐẾN LỪA TA? CŨNG MAY SAU LẦN TA BỊ TÊN NAM NHÂN KIA LỪA THÌ TA ĐÃ CÓ LÒNG PHÒNG BỊ HƠN! HÔM NAY CÁC NGƯƠI AI CŨNG KHÔNG THOÁT ĐƯỢC. VẠT DẦU SÔI ĐANG CHỜ TẤT CẢ CÁC NGƯƠI!

Mạnh Hùng Dũng không biết từ khi nào đã tự mở trói. Hắn chụp lấy sợi dây chuyền trên ngực quỷ vương rồi ném cho Trương Lập Á, sau đó hét lên

-Mau đi đi, đừng bận tâm tới ta... Chạy đi!!

-Không...

-MAU ĐI ĐI!!!

Tên quỷ vương kia thập phần tức giận, hắn tóm lấy cổ Mạnh Hùng Dũng nhấc lên cao

-Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ xé xác ngươi đầu tiên!

Phập_

Một con dao nhỏ từ đâu bay đến cắm phập vào tay tên quỷ vương khiến hắn rống lên mà buông Mạnh Hùng Dũng ra. Giây sau lại một tiếng nổ lớn vang lên chấn động cả một đại điện. Khi tên quỷ vương có thể mở mắt ra cũng là lúc bọn người của Trương Lập Á đã chạy đi mất.
Họ tức tốc chạy chối chết, không dám ngoái đầu nhìn lại. Tên quỷ vương kia đang cuỡi một con quái thú thật to mà đuổi theo phía sau

-CÁC NGƯƠI SẼ PHẢI CHẾT!

-Không ổn rồi..!!

Trương Lập Á hét lớn, bọn họ chạy bộ còn hắn thì cưỡi quái thú làm sao mà chạy thoát được, đành phải làm liều thôi

-San nhi mau điều khiển nước, chắc chắn quanh đây có nước hãy bao bọc chúng ta lại. Mọi người mau chạy sát vào nhau!!

San nhi cứ bình tĩnh mà điều khiển nước!! Hà Hà... khi tao đếm đến ba mày hãy quẹt lửa thảy vào các viên Hỏa ngọc long còn lại này... San nhi, nhanh...

-Ân...

Hoàng tử San nhắm mắt lại lát sau có một dòng nước bao bọc lấy tất cả mọi người.

-Nhanh!

-Tao đang cố đây, chạy với sức gió thế này khó quẹt quá!

-Không kịp nữa rồi, nhanh lên!

Khi con quái thú kia sắp đuổi kịp Trần Ngọc Hà thì cô liền tạo ra một đốm lửa nhỏ rồi quăng vào những viên Hỏa long ngọc đang được Trương Lập Á thảy về phía sau kia, rất may chúng đã đụng phải nhau
Đùng_

Một tiếng nổ thật lớn vang lên cùng với lúc Mạnh Hùng Dũng đã niệm được chú mở cửa. Cả nhóm được dòng nước bảo vệ liền nhanh chóng bị cuốn ra ngoài...

-Khôngggggg

Tên quý vương kia thét lên nhưng ngay khi hắn vừa đặt chân ra khỏi cổng. Thần long canh giữ quỷ giới đã bắt đầu xuất hiện khiến hắn phải sợ hãi mà lùi về sau...

-CÁC NGƯƠI CỨ CHỜ ĐÓ!!

-Ta chờ nè lêu lêu... Ngon thì ra đây!

Mạnh Hùng Dũng đứng lên lắc lắc mông rồi làm mặt quỷ với hắn, Trương Lập Á đau đầu nói

-Đủ rồi! Ông đâu còn nhỏ!

Tiểu tử, ngươi cũng thật có nghĩa khí, ban nãy khi ta nghe được những lời ngươi nói ta đã rất cảm động.... từ khi sinh ra tới bây giờ chưa ai thật sự xem ta là bằng hữu cả

Mạnh Hùng Dũng lau đi nước mắt ôm lấy Trương Lập Á, cô ghét bỏ nói

-Buông ra đi, gớm chết được! Ờ thì ông cũng nghĩa khí thôi... không thân không thiết ông lại hết lòng giúp đỡ chúng tôi như vậy. Tôi và San nhi phải cảm ơn ông mới đúng !!
-Có qua có lại thôi haha!

-Á Á...

Hoàng tử San la lên, nàng đang bị một người lạ mặt bắt giữ lấy... Trương lập Á hốt hoảng nói

-Ngươi là ai??... sao lại bắt Nàng?? Mau thả nàng ra

-Công chúa...

Mộc Quế Anh cũng lao đến nhưng sau một hồi giao đấu nàng cũng nhanh chóng bị một đám lớn thị vệ đánh bại... nàng cũng lập tức bị bắt giữ lấy.... Trương lập Á hét lên

-Ngươi thật sự muốn gì???

Tên kia cười lên đầy khoái trá, hắn nói

-Ta chỉ muốn đưa nương tử của ta đi thôi!

-Ngươi nói gì vậy??... Nương tử của ngươi là ai, mau bỏ bàn tay dơ bẩn ra khỏi nàng!!

-Haha... Ta là Nhị hoàng tử của Hỏa quốc, ngay từ khi các ngươi bước vào Hỏa quốc ta đã cho người âm thầm đi theo điều tra cuối cùng cũng bắt được nàng.... Nương tử của ta, tam công chúa của Kim Quốc_ Hoàng tử San!!!

Bình luận

Truyện đang đọc