MỸ NHÂN MÙ

1.

Đương lúc trên đường hồi kinh, xe ngựa ta dùng gặp chút trục trặc nhỏ.

Thời điểm bấy giờ vào đầu tháng ba, hoa đào nở rộ hai bên đường, từng phiến hoa rơi xuống tung bay phấp phới trong làn gió.

Ngồi trên xe ngựa có chút buồn chán, ta ngẫm nghĩ liền xách váy tiến vào rừng đào bên đường đi dạo ngắm hoa.

Ngay khi ta vừa định ngồi xổm dưới một gốc cây chuẩn bị xả lũ, đột nhiên từ sau lưng xuất hiện một nam tử rơi từ trên cây xuống

Người này mặc quan phục xanh, ngực áo điểm thêu một con cò, đoán chừng chức quan lục phẩm. Mặt hắn tái nhợt, tay gắt gao nắm chặt cần cổ đang chảy m á o của mình, một ít còn bắn lên mặt ta.

Chất lỏng ấm áp trượt trên gò má làm ta có chút đần độn.

Một giây sau, một đạo thân ảnh khác cũng từ phía sau cây xuất hiện, tay cầm trường kiếm chân giẫm lên lưng cái người vẫn đang chảy m á o cổ kia.

“Được c h ế t dưới đao của bổn vương chính là phúc khí của ngươi.”

Hắn hừ lạnh một tiếng, bình tĩnh cắm trường kiếm vào lồng ngực người kia, phong thái hết sức ưu nhã không giống như đang gi ết người.

Ta nhìn chằm chằm trường bào màu vàng trên người hắn, đồng tử chấn động.

Con mẹ nó, là Thái Tử!

Thôi xong.

Gi ết người bịt miệng a!

Ta cứng đờ tại chỗ, tim đập thình thịch, đầu óc xoay chuyển cả nửa ngày bỗng nhiên nảy ra một ý.

Ta đưa tay chạm vào mặt mình.

“Ơ trời đang mưa sao? Lưu Ly ơi, trời mưa rồi này, mau đỡ ta về. Lưu Ly … ~”

Ta vừa run cầm cập vừa hét lớn, lấy tay chống vào thân cây đứng dậy, sau đó tiếp tục duỗi tay về phía trước sờ soạng lung tung.

Thái tử nhíu mày nghi hoặc nhìn ta chằm chằm.

“Tiểu thư, tốt quá …”

Lưu Ly cao hứng xách váy chạy đùng đùng về phía ta.

“Chúng ta vận khí tốt, gặp được Lục phu nhân đi ngang qua, ngài ấy nói sẽ đưa chúng ta trở về.”

Thái tử nghe thấy có người đến lập tức ẩn mình về sau cây.

Ta cứng ngắc cầm lấy tay Lưu Ly, móng tay đâm nhẹ vào da thịt nàng.

“A, tiểu thư người làm sao vậy? Trên mặt người sao lại có m áo, người bị thương sao?”

Ta dừng bước, giả vờ do dự nói: “M á u gì? Không phải trời vừa mưa sao?”

Ta vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt với Lưu Ly, miệng liên tục làm khẩu hình nhắc nhở nàng.

“Ta bị mù, ta bị mù …”

Lưu Ly vô cùng thông minh, trong nháy mắt đã hiểu được, liền nhẹ giọng nói.

“Không sao đâu tiểu thư, nô tì đỡ ngài ra xe ngựa trước.”

Sau đó nàng ta còn cố ý nói to hơn.

“Tiểu thư, vừa rồi Lục phu nhân có nói ngài ấy quen biết một vị danh y có thể chữa bệnh mắt, tiểu thư sẽ có cơ hội khỏi bệnh ạ.”

Ta trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, lẳng lặng giơ ngón cái.

Làm tốt lắm!

2.

Sau khi lên xe ngựa, ta nhỏ giọng đem tình huống vừa rồi nói rõ ràng với Lưu Ly, nàng ta nghe xong liền hít sâu một hơi.

“Thái tử Tiêu Nguyên sao ạ?”

Thái tử Tiêu Nguyên vốn cũng không giỏi giang như các hoàng tử khác, nhưng trước khi nhận được phong hào Thái tử, hắn từng dẫn quân bình định biên cảnh khiến hoàng đế thay đổi cái nhìn và cực kỳ yêu thích hắn. Mấy năm qua hoàng đế lâm bệnh nặng, hạ chỉ yêu cầu hắn hồi kinh, sau đó không lâu lại hạ tiếp thánh chỉ lập hắn làm Thái tử.

Tiêu Nguyên hắn vốn là Thất hoàng tử, trước hắn còn có 6 vị huynh trưởng. Đương nhiên đối với những người luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau cho ngôi vị Thái tử này, chuyện hắn được sắc phong khiến bọn họ vô cùng không phục.

Nhưng mà đó cũng là chuyện của hoàng thất, phụ thân ta chỉ là quan ngũ phẩm, nếu dính vào các cuộc đấu tranh mưu quyền của các vị ở trên cao kia e rằng sẽ ch ế t lúc nào không hay.

Ta và Lưu Ly đều biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vì thế trên đường về chúng ta liên tục nhỏ giọng bàn bạc biện pháp đối phó.

Từ nhỏ ta đã yếu ớt thường xuyên đau ốm bệnh tật, vì vậy cứ đến khoảng thời gian này sẽ lại đến trang viên ở ngoại ô để ngâm suối nước nóng. Mặc dù ở đó cũng không ấm áp hơn kinh thành là bao, nhưng ít nhất ta cũng không bị giày vò vì chút bệnh vặt ấy nữa.

Nhân tiện, ta cảm thấy cứ lấy đây làm cớ, nói rằng ta đột nhiên bị mù sau khi đến trang viên dưỡng bệnh.

Để Thái tử không nghi ngờ mà tìm hiểu chuyện này, Lưu Ly còn cho người quay trở lại trang viên đem quản gia và người hầu ra bắt họ học thuộc khẩu cung cho tốt, thậm chí nàng còn cho người giả danh đại phu, bắt ông ta phải đọc hết các y thư về bệnh mắt.

Vừa về đến nhà, mẫu thân không nghi ngờ chuyện ta giả mù, ôm ta khóc rống.

“Dao nhi, con yên tâm, nương nhất định sẽ tìm đại phu tốt nhất chữa bệnh cho con.”

Sau khi dỗ dành xong cha mẹ, ta trở về phòng mệt mõi dựa vào khung cửa.

Bộ y phục dính máu kia cũng đã được ta thay ra ngay sau khi lên xe ngựa, nhưng nghĩ đến m á u nhớp nháp ta lại có chút không thoải mái, liền cho Lưu Ly đem nước tắm vào phòng tự mình tắm rửa.

Thùng tắm không đặt trong phòng ngủ hay phía sau tấm bình phong mà đặt cạnh cửa sổ, bên ngoài cửa sổ treo vài gốc cây mộc lan, hương thơm hòa quyện theo khe hở cửa sổ chui vào.

Ta hít một hơi thật sâu thả lỏng toàn thân, đưa tay cởi thắt lưng cùng áo khoát bên ngoài.

Đương lúc ta vẫn đang cởi y phục, đột nhiên bên ngoài cửa sổ một hắc y nhân xuất hiện, hắn rất nhanh nhảy vào từ cửa sổ.

Thôi xong, Thái tử hắn đây là muốn gi ế t người bịt miệng sao?

Sau khi chắc chắn ta sẽ không la lên, Thái tử khoanh tay đứng dựa vào tường nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó nhướng mày nhếch môi cười nhạt, bộ dáng đang xem kịch vui.

Ta cứng đờ tại chỗ không dám động.

Thái tử hắn đây là đang muốn làm gì? Xem ta có đang thật sự mù rồi hay không sao?

Ta có chút hoảng nha.

3.

Bây giờ đến cái mạng nhỏ này còn không biết có giữ được không, ta cũng chẳng thèm quan tâm đến danh tiết nữa.

Sau một giây do dự, ta dứt khoát tiếp tục cởi bỏ y phục, còn tiện tay hất thẳng về phía Thái tử, vừa vặn ngăn trở tầm mắt hắn.

Ta giả vờ mò mẫm bước vào thùng tắm, cả người ngâm trong nước ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút và mờ mịt. Sau đó ta xoay lưng về phía Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

Thái tử hắn sờ cằm nghiền ngẫm chốc lát, đột nhiên rút con dao găm từ trong tay áo ra dùng tay xoay xoay hai vòng.

Ch ế t tiệt, cái tên Tiêu Nguyên này, ngay cả người mù cũng không tha!

Ta đã như vậy mà hắn còn hạ thủ được, lương tâm không cắn rứt sao?

Trong lòng ta vừa tức giận vừa hoảng sợ thành một nhóm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thờ ơ như không có việc gì.

Bên cạnh thùng tắm có bày một cái ghế dựa, lưng ghế dựa đang vắt vẻo bộ y phục ta vừa hất đi ban nãy. Thái tử thản nhiên ngồi lên ghế dựa, bắt chéo chân, duỗi tay chạm vào mặt nước.

Con dao găm vuốt ve đi dọc theo từ gò má đến cổ ta, cứ như hắn đang cân nhắc xem nên đâm vào đâu mới tốt.

Nhìn ánh sáng lóe lên từ con dao trước mặt, ta hoảng sợ đến mức bật khóc.

Ta chớp mắt hai cái, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống nước tạo nên gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Thái tử nhíu mày, tay vẫn gắt gao nắm chặt con dao găm.

Ta vội đưa tay ôm mặt, thở dài não nề dựa vào vách thùng tắm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Tiêu Nguyên … nghe nói chàng phải đính hôn.”

Thái tử:?

“Ta biết ta không có tư cách thích chàng, chàng là Thái tử mà cha ta chỉ là quan ngũ phẩm, vốn cũng chẳng môn đăng hộ đối. Nhưng ta vẫn hi vọng xa vời được gả cho chàng, mà hiện tại hai mắt ta xem như đã mù, sợ rằng sau này ngay cả hi vọng nhìn thấy chàng ta còn không thể.”

“Chàng mặc lễ phục tân lang nhất định sẽ rất đẹp.”

“Ôi, Tiêu Nguyên của ta, ô ô ô ~”

Ta tự lẩm bẩm nói với chính mình, khóc lóc ỉ ôi một hồi khiến đuôi mắt đỏ hoe, đem bốn chữ “nhu nhược đáng thương” diễn đạt đến cực điểm, trong lòng còn âm thầm vỗ tay cho diễn xuất của chính mình.

Thái tử há hốc mồm một lúc, chợt thu tay lại ngơ ngác nhìn ta.

Đối mặt với một cô nương bị mù, còn thầm mến ngươi, ngươi con mẹ nó còn có thể xuống tay được sao? Ngươi mà có thể ta liền phục.

Ta càng khóc đáng thương hơn.

“Ba năm trước tình cờ nhìn thấy chàng mặc giáp dẫn binh hồi kinh, ta vừa nhìn liền yêu, không sao quên được chàng.”

Ta dừng lại một chút, lấy nước dưới thùng tắm vốc lên mặt, sau đó tiếp tục nhíu mày thở dài đầy bi thương.

“Tiêu Nguyên ơi, nếu ta mà biết chàng là Thái tử thì sao ta lại dám mơ tưởng tới chàng chứ?”

Toàn thân Thái tử đột nhiên cứng đờ, con dao găm trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

4.

Ta giả vờ quay đầu lại.

“Ai đang ở đó? Lưu Ly?"

“Tiểu thư, nô tì ở đây.”

Lưu Ly đang ở bên ngoài, nghe ta gọi một tiếng liền đáp lời ngay.

Thái tử thấy có người sắp tiến vào liền lập tức nhặt dao găm lên, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Một luồng gió lạnh tức khắc tràn vào phòng, ta thả lỏng tinh thần, cả người trượt vào trong nước.

Trong đầu ta đem tình huống vừa rồi nhớ lại một lần, sau đó vỗ vỗ ngực tự cho mình một ngón tay cái: Thẩm Dao Dao, ngươi thật thông minh nha.

Cũng may vừa rồi ta phản ứng nhanh, hoàn toàn không để lộ chút sơ hở nào, hi vọng Tiêu Nguyên đừng suốt ngày nhìn chằm chằm ta, cứ coi ta như cái rắm mà buông tha đi thôi.

Ngày hôm sau cha ta hạ triều trở về, lúc này ta mới nhận ra ta suy nghĩ cũng quá đơn giản.

“Dao Dao, Lục đại nhân có chuyện muốn hỏi con, con về phòng thay y phục chuẩn bị một chút đi.”

Nương ta lo lắng.

“Lão gia, thân thể Dao Dao không tốt, gần đây lại gặp chút kinh hách, sao có thể để nữ nhi ra ngoài được chứ. Lão gia ngài từ chối giúp nữ nhi chúng ta đi.”

Cha ta trừng mắt, nặng nề đặt chén trà trên tay xuống.

“Nữ nhân như ngươi thì biết cái gì? Hôm qua Bùi ngự sử bị thích khách chặn gi ết ở rừng đào ngoài thành không cho vào kinh, thánh thượng tức giận liền hạ chỉ dù có lật trời cũng phải tìm ra thủ phạm. Lục Vân Cảnh yêu cầu ta đưa nữ nhi đến tra hỏi chút chuyện đã là khách khí, nếu không đồng ý, hắn có lẽ sẽ phái quan binh tới bắt đi, như vậy còn không mất mặt hơn sao.”

Sau khi thi th ể Bùi ngự sử được phát hiện, tấu chương buộc tội Tam hoàng tử mà hắn viết trước khi c h ế t cũng vừa vặn trình lên ngự tiền. Tấu chương đưa ra rõ ràng chi tiết những tội danh của Tam hoàng tử cùng 10 vị đại thần, Tam hoàng tử khi ấy hoảng sợ đến mức mặt tái mét, hắn quỳ xuống đất cầu xin tha, còn nói là Bùi ngự sử vu oan cho hắn.

Mọi người đều không tin.

“Hừ, nếu ngươi thật sự bị oan thì vì sao còn phái người ám sát hắn?”

Bùi ngự sử cũng đã phải bỏ cái mạng của mình, điều này chứng minh tấu chương kia là thật. Tam hoàng tử hết đường chối cãi, cùng ngày bị hoàng đế hạ lệnh áp giải vào địa lao.

Gia tộc mẫu thân Tam hoàng tử rất có thế lực, mà thái tử Tiêu Nguyên chính là người cạnh tranh trực tiếp nhất với hắn.

Biến cố này vừa xảy ra, nhà mẹ đẻ của Tam hoàng tử cũng lập tức bắt đầu hành động, lấy danh nghĩa điều tra sự thật mời Lục Vân Cảnh - Lục Thiếu Khanh điều tra rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc