MỸ NHÂN NGƯ

Sau khi Tiết Định Ngạc dọn nhà đến đây, cu cậu thích ứng rất nhanh.

Ở bên trong sân nhà Cận Sở có trồng rất nhiều hoa, Tiết Định Ngạc rất thích nằm ngửa bên cạnh cái chậu hoa, lật bụng lên nằm tắm nắng, có lúc có con bướm bay gần đấy, nó sẽ đợi cơ hội rồi hoạt bát mà bổ nhào vào con bướm đó.

Ngày mùng một tháng năm cũng đã qua, đã đến lúc tôi nên trở lại trường học rồi, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi vào văn phòng, đại khái là muốn nói cho tôi biết chuyện của ba mẹ.

Trong chuyến bay, máy bay xảy ra sự cố, vì vậy không có di ngôn, cũng không lưu lại hài cốt.

Tôi nghĩ tới mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, mẹ có gọi điện thoại cho tôi, lúc đó tôi không vui hỏi bọn họ cái gì mà lúc này không thể đi được. Tôi còn nhớ lúc đó bà dùng giọng điệu ôn nhu trách tôi.

Tôi hoảng hốt nghĩ, nhất định là bọn họ muốn tạo cho tôi một niềm vui bất ngờ, cho nên mới không nói trước cho tôi biết chuyện bọn họ sẽ quay trở về.

Giáo viên chủ nhiệm nói nếu như trong sinh hoạt tôi có khó khăn gì có thể tới tìm ông ấy, mong tôi có thể nén bi thương mà sống tiếp.

Cây hoa anh đào ngoài cửa sổ đã qua thời kỳ nở hoa cũng đã héo tàn, tôi khom lưng xuống chào ông ấy một tiếng, thấp giọng nói lời cảm ơn.

Tôi chậm rãi theo lối hành lang trở về, đi ngang qua phòng học đang giờ lên lớp cũng chỉ còn dư lại khắp cây anh đào màu xanh biếc. Trong lòng trống rỗng, lại bất ngờ mọi chuyện cũng không hề quá khó khăn như tôi tưởng.

Tôi nhớ cậu ấy nói cậu ấy rất thích cây anh đào, bởi vì nhìn chúng giống như những bông tuyết. Nhưng bây giờ tuyết đã tan hết rồi, không còn nữa.

Cũng giống như lượng nước trong cơ thể tôi vậy, đã bốc hơi hết rồi, cho nên nước mắt cũng không còn.

Tôi bước vào lớp học, cậu ấy giương mắt nhìn tôi, sau khi tôi ngồi xuống, cậu ấy nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay tôi.

Tay của cậu ấy vẫn luôn ấm áp như vậy. Cậu ấy hướng tôi nở nụ cười.

Cái mùa xuân này thật ngắn, giống như cơn gió ở bên ngoài phòng vậy, chỉ trong chớp mắt đã trôi qua rồi.

Tháng sáu đến rồi, cũng là lúc chúng tôi phải thi học kỳ, ngay trước giờ thi lớp phó học tập cố ý chạy đến nắm lấy tay Cận Sở, nói là muốn dính lấy vận may.

Thi xong chính là khoảng thời gian được nghỉ hè. Trong trí nhớ của tôi, nghỉ hè luôn luôn là phơi người dưới ánh nắng mặt trời, đến cả con đường cái làm bằng nhựa đường cũng bị phơi đến bốc khói, còn có tiếng ve kêu ồn ào, những que kem bốc lên hơi lạnh.

Nghỉ hè, ngày đầu tiên, tôi liền lôi kéo Cận Sở đến chợ bán sỉ mua một thùng kem lớn, mùi vị gì cũng có, nào là sữa bò, dâu tây, bạc hà, sô cô la, hương thảo,… đem tất cả nhồi nhét vào trong tủ lạnh.

Trên đường trở về chúng tôi phải đi qua một con đường, là một con hẻm rất hẻo lánh, an tĩnh, bên trong có một quán cà phê gia đình, lúc đi ngang qua ngoài quán tôi có thấy một tờ giấy ‘tuyển nhân viên’ được dán ở phía ngoài.

Cận Sở cũng nhìn chằm chằm vào tờ giấy ‘tuyển nhân viên’ đến mấy lần, tôi cười nói: “Ở địa phương hẻo lánh như thế này mà vẫn có người buôn bán, đúng là kỳ quái.”

Cận Sở thu lại tầm mắt, nhìn về phía tôi, không nói gì. Tôi giật mình, hỏi: “Cậu muốn nhận việc này?”

Cậu ấy nở nụ cười, gật gật đầu, sau đó dùng ngôn ngữ tay nói: Nhưng là mình không biết nói chuyện, thật tiếc.

“Không có chuyện gì, đi theo mình.” Tôi kéo cậu ấy đi vào, trong quán cà phê lúc này chỉ có hai, ba người đang ngồi, trong đó có một người mặc áo sơ mi trắng, là một nam nhân trẻ tuổi, tướng ngồi ngả ngớn nằm nhoài lên quầy nghịch điện thoại di động, thoạt nhìn so với chúng tôi cũng không lớn hơn được bao nhiêu.

Trên cửa quán cà phê có treo một cái chuông gió, mỗi khi có người đẩy cửa chuông gió sẽ đinh đinh đương đương vang lên, tôi kéo Cận Sở đi tới, nam nhân trẻ tuổi đang nằm nhoài trên bàn ngồi thẳng lên đánh giá chúng tôi.

“Hai cậu cần gì?” Anh ta hỏi.

“Các anh đang tuyển người phải không?” Tôi hướng anh ta lộ ra một nụ cười thật to, “Mua một tặng một nha.”

Ông chủ của quán cà phê họ Nguyên, tôi gọi anh ta là Nguyên ca.

Anh ta nhìn qua đánh giá hai người bọn tôi, thấy cũng không tệ liền đi ra ngoài đem giấy ‘tuyển nhân viên’ trở vô, sau đó tôi cũng nói rõ ràng tình huống của Cận Sở, anh ta khước từ đề nghị mua một tặng một, khăng khăng kiên trì phải phát đủ cho chúng tôi phần lương của hai người.

“Bởi vì Tiểu Cận lớn lên rất dễ nhìn nha.” Anh ta nói chuyện đương nhiên. “Là ‘Tú sắc khả xan’ đó, có hiểu hay không.”

Tôi chính là một cái thiếu niên chính trực, trong sáng, tôi biết đến cái gọi là ‘thực sắc tính dã’ cũng chỉ đến mức như vậy mà thôi.

Ngày hôm đó lúc về đến nhà, kem đã tan gần hết, nhét vào trong tủ lạnh, khoảng chừng một hồi đông lại, cuối cùng lại ra một đống hình thù kỳ quái ngoài ý muốn. Cận Sở có chút áy náy, tôi một bên phát thệ hình dáng như thế nào cũng sẽ không làm thay đổi mùi vị, một bên muốn cậu ấy cơm tối làm món sườn xào chua ngọt coi như là bồi thưowngf cho tôi.

Món sườn xào chua ngọt mà cậu ấy làm cực kì hợp khẩu vị của tôi, rõ ràng trù nghệ của tôi tốt hơn cậu ấy, nhưng cho dù làm thế nào cũng đều không học được, không thể làm gì khác hơn là cho là đó là tác dụng của một loại sức mạnh thần bí nào đó được thêm vào bên trong.

Buổi tối như ý nguyện tôi được ăn no căng bụng, ngủ ngon giấc.

Ngày thứ hai, Nguyên ca liền đem cả lực lượng thân thể hướng tôi phô bày cái gì gọi là ‘Tú sắc khả xan’.

Anh ấy phân cho Cận Sở đứng ở sau quầy, mỗi khi khách đến chỉ cần mỉm cười. Bởi vì cậu ấy không thể nói chuyện, cho nên phân tôi đến quầy thu tiền, Nguyên ca nấu xong cà phê, sẽ lại kêu Cận Sở đưa tới, thuận tiện tặng thêm một cái mỉm cười.

Bất ngời chính là hiệu quả dĩ nhiên lại tương đối khá, mỗi khi có một thiếu nữ nào đó đi nhầm vào quán cà phê, chỉ cần cậu ấy nở nụ cười, sau một ly cà phê thế tiến công liền bị đánh bại đến chóng mặt, không ít những nữ sinh trung học ở phụ cận bắt đầu kết bè kết lũ xuất hiện ở trong quán vây xem cậu ấy, cũng thuận tiến đến ăn vài miếng điểm tâm.

Quán cà phê thuận lợi từ nơi mà các lão trung niên đã về hưu tụ tập lại hoài niệm chuyển thành nơi tràn ngập màu hường phấn mà các thanh thiếu niên lựa chọn để tán tỉnh, nói chuyện yêu đương.

“Tiểu Cận gần đây cổ họng bị đau, không nói chuyện được.” Nguyên ca cứ như thế này giải thích với khách hàng, thái độ rất tùy ý, dĩ nhiên cũng không có ai đưa ra nghi vấn.

Mà Cận Sở lại đứng một bên, hướng khách hàng mỉm cười xin lỗi. Nụ cười tỏa nắng, làm cho người ta hoa mắt, mê mẩn.

Tôi nhìn cậu ấy, bỗng nhiên ý thức được, nụ cười của cậu ấy kỳ thực xưa nay chưa từng thay đổi. Mà cái thay đổi chính là những con người xung quanh, tất cả đã không còn giống như vậy.

“Đã biết cái gì gọi là ‘Tú sắc khả xan’ chưa? Thiếu nữ khả ái, tươi mới mới là sinh mệnh đích thực của thượng đế nha.” Nguyên ca nói như vậy, sau đó quay đầu hứng thú chỉ huy Cận Sở mài hạt cà phê, không chút do dự mà đem ‘sinh mệnh của thượng đế’ ném qua một bên.

Những lúc vắng khách, Nguyên ca sẽ tự tay dạy cậu ấy luộc cà phê, khuấy sữa, làm sao để món điểm tâm nhỏ có mùi vị ngọt ngào.

“Chờ Tiểu Cận xuất sư, ta liền được giải phóng rồi.” Trên nét mặt anh ấy tràn đầy mong đợi với tương lai, càng ra sức dạy dỗ.

Tôi đối với chuyện này biểu thị kháng nghị, tại sao cậu ấy được học pha cà phê, còn tôi cũng chỉ có thể quét tước vệ sinh, thu thập chén đĩa?

Nguyên ca mở hai tay ra: “Chung quy là phải có người làm mà, nếu không thì cậu tới pha cà phê đi, để Tiểu Cận đi làm lao động? Chỉ cần cậu nguyện ý, phần ta đương nhiên cũng không thành vấn đề.”

Tôi liền bị nghẹn cổ.

Cà phê cậu ấy pha phần lớn đều cho vào bụng tôi, từ lúc mới bắt đầu cực kì khó uống sau đến có chút khó uống, lại đến đem đi nhập khẩu cũng không tệ lắm, tổng thời gian cậu ấy bỏ ra gần một tháng. Nhưng cậu ấy học làm món tráng miệng rất nhanh, Nguyên ca ăn thử một miếng liền nói cậu ấy không lựa chọ đi đến cửa hàng bánh ngọt làm công đúng là một loại tổn thất.

Cậu ấy mỉm cười, lúm đồng tiền trên má nhợt nhạt hiện lên, sau đó quay người đổi một cái đĩa than mới vào máy phát nhạc.

Trong quán cà phê quanh năm đều quanh quẩn nhịp điệu âm nhạc êm dịu, du dương, có đôi khi sẽ là một khúc dương cầm trong trẻo, cũng có lúc sẽ là một bản tình ca với ngữ điệu chậm rãi, ưu thương. Tôi nói với Nguyên ca cái này không giống với phong cách của anh ấy, anh ấy cười to, sau đó nói cho tôi biết quả thật không phải là phong cách của anh ấy, đây đều là do người khác chọn.

Tôi hỏi anh ấy ‘người khác’ là ai, anh ấy giống như đang suy nghĩ gì đó, gõ gõ lên quầy, tiếp đó cười híp mắt sai tôi đi dọn bàn.

Không muốn trả lời thì thôi, còn sai tôi đi làm việc, người lớn ở thế giới này thật ác độc!

Đầu tháng bảy liên tiếp trút xuống mấy ngày mưa rào, những chỗ trũng trên con đường đều bị nước mưa lấp đầy. Nguyên ca gọi điện thoại tới nói cho phép chúng tôi được nghỉ phép mấy ngày, đợi tạnh mưa sẽ tiếp tục đi làm.

Tôi cảm ơn anh ấy, cúp điện thoại đi giúp Cận Sở dời chậu hoa trong sân vào nhà.

Mưa rất lớn, cả người bị nước mưa xối đến ướt đẫm, tóc của cậu ấy ướt nhẹp dính hết cả vào mặt, làm nổi bật lên gương mặt trắng nõn được nhiều người yêu thích, hai con mắt cũng bị ngâm trong hơi nước.

“Đi tắm đi.” Tôi đem khăn tắm kín đáo đưa cho cậu ấy, “Cẩn thận bị cảm mạo bây giờ.”

Cậu ấy kéo cánh tay của tôi lại, ngửa đầu nhìn tôi.

Là ý muốn nói “Cậu thì sao”

“Chờ cậu tắm xong mình sẽ đi tắm.” Tôi nói.

_____ Như vậy sẽ bị cảm mạo mất. Cậu ấy khoa tay múa chân nói.

Đường ống nước nóng ở phòng tắm trên lầu bị hỏng, vẫn chưa có sửa, quãng thời gian trước chúng tôi đều là ở dưới lầu thay phiên nhau tắm rửa, bởi vì không phải là không có thời gian, nên cũng không có gì bất tiện cả.

_____ Cùng tắm đi. Cậu ấy nói.

Tôi trì độn ý thức được điều này có ý vị gì, trong phòng tắm hơi nóng mịt mờ bốc lên, làm chật ních thu hẹp lại căn phòng.

Câu ấy đưa lưng về phía tôi cởi quần áo, có chút xấu hổ dùng vòi hoa sen dội nước nóng lên người.

Nói cậu ấy có chút thẹn thùng, là bới vì cậu ấy đỏ mặt. Tuy rằng cũng có thể là bởi vì quá nóng, mà… tôi càng thiên về một loại suy đoán khác.

Bây giờ rời đi vẫn còn kịp, tôi nghĩ như vậy.

Nhưng là tại sao lại phải rời đi? Các người không phải đều là con trai sao? Có cái gì phải xấu hổ? Một âm thanh khác đã nói như vậy.

Tôi cúi đầu cởi quần áo đã ướt đãm ra, đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp rơi xuống trên người, thoáng chốc cả người liền nổi da gà.

Cậu ấy không nói gì… Sau đó trong nháy mắt tôi chợt nhớ tới, vốn là cậu ấy đâu thể nói chuyện, cuối cùng vẫn là do tôi hay quên. Tiếng hít thở trầm thấp của cậu ấy, hẳn là đang ở bên cạnh tôi đi.

Tôi cũng không nói gì. Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy, cùng với tiếng hít thở của cả hai người.

Toàn bộ quá trình tắm rửa đều được hiểu ngầm mà trôi qua nhanh chóng, tôi không cẩn thận có đụng vào cậu ấy.

Thậm chí tôi có chút không dám nhìn cậu ấy, tôi không dám khiêu chiến sự nhẫn nại của chính mình. Mà cậu ấy …. cậu ấy cũng không có phản ứng lại, vẫn là một mực duy trì sự trầm mặc.

Sau khi tắm xong, cậu ấy trùm khăn tắm lên người, khoanh chân ngồi trước cái cây đặt trên sàn nhà bên cửa sổ, nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ, ngẩn người.

Tiết Định Ngạc “Meo” một tiếng, nhẹ nhàng nhảy vào trong lồng ngực của cậu ấy, nằm úp sấp.

Tôi ở bên cạnh họ ngồi xuống, cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi một chút, tậm mắt lại một lần nữa rơi vào cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn cơn mưa xa xôi mà mơ hồ ở bên ngoài.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa rơi vào trên bậc thang, nện vào mặt kính, bắn lên những hạt nước nhỏ vụn. Nhưng hạt nước nhỏ như pha lê chậm rãi trượt xuống, sau đó tại một điểm nào đó chúng sẽ gặp nhau, rồi tụ tập lại, lăn xuống. Vòng đi vòng lại, tuần hoàn mà hoạt động.

Tôi nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên trên vai có một chút nặng. Nghiên đầu nhìn, cậu ấy nhắm hai mắt dựa vào trên vai tôi, lông mi đen bóng mà dày đặc an tĩnh khép lại. Những cái lông dài mềm mại trên đuôi Tiết Định Ngạc nhẹ nhàng đảo qua gò má của tôi.

Tôi ngồi không nhúc nhích, hơi thở của cậu ấy từ từ trở nên ôn nhu mà lâu dài. Tôi nghĩ chắc hẳn là cậu ấy đang ngủ.

Tôi đưa tay ra, thận trọng sờ sờ tóc của cậu ấy.

Tiết Định Ngạc từ trên người cậu ấy nhảy xuống, không tiếng động trở về ổ mèo của mình.

Tôi ôm cậu ấy lên … thật sự rất nhẹ, lúc được ôm vào trong ngực cậu ấy cuộn mình thành một đoàn rất nhỏ… tôi đặt cậu ấy lên chiếc ghế sa lông mềm mại trải tấm thảm nhung đã bạc màu.

Tay chân cậu ấy có chút lạnh, thần sắc lúc ngủ giống như một đứa trẻ. Vô tri vô giác, hồ đồ mà ngây thơ.

Tôi cúi người, chân thành hôn một cái lên trán của cậu ấy.

Cậu ấy ngủ vừa giữa trưa, tôi ngồi bên cạnh bồi cậu ấy một hồi, lại nhớ tới lúc trước cậu ấy có đề cập qua với tôi có mấy quyển sách rất hay, nhất thời tôi quyết định đi tới thư phòng tìm sách để giết thời gian.

Thư phòng nhà cậu ấy có rất nhiều sách, ‘cổ kim nội ngoại’, thiên văn địa lý, tiểu thuyết chí quái (những tác phẩm kể những chuyện quái dị),dạng gì cũng có, trải qua vô cùng rộng khắp.

Tôi nghĩa cha mẹ cậu ấy nhất định là những con người có học thức cao.

Cậu ấy chưa từng nhắc đến cha mẹ mình với tôi, nhưng cũng không có cố ý cấm kỵ, trên tủ sách trong thư phòng có bày một tấm ảnh cả nhà họ chụp chung, khi đó cậu ấy vẫn còn là một đứa bé, được cha cậu ôm vào trong ngực, cười đến ngọt ngào, mềm mại. Nếu như cha mẹ cậu vẫn còn ở đây, bọn họ nhất định sẽ là một nhà vô cùng hạnh phúc, mỹ mãn.

Tôi từ bên trong tủ sách lấy ra một quyển, đặt lên bàn, dư quang liền chú ý tới trên bàn đã đặt một quyển ‘Thế Thuyết Tân Ngữ’, đã bị lật tới một nữa.

Tôi đi tới, nhìn thấy trên trang đã mở kia, bên trong có một câu nói đã được người đọc tô lên làm ký hiệu.

Câu nói kia là như vậy: “Thánh nhân vong tình. Điều khó buông bỏ nhất chính là tình ái; mỗi giây mỗi phút trôi qua trong tình yêu, cũng chỉ là đang đặt trong tay của chúng ta.”

Bài tên là ‘Thương tiếc bài thứ mười bảy’.

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ, chầm chậm nhận ra trong thân thể mình có một dòng cảm xúc đang rung động mạnh mẽ, chậm rãi bi thương thật lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc