MỸ THỰC GIANG HỒ


"Xin chào cô Vương, tôi là Chu Kiến Quân."
"Ông chủ Chu phải không? Có chuyện gì thế?" Vương Giai Kỳ biết rõ con cá này đã cắn câu.
"Lần trước chúng ta có bàn về việc mua rau củ.

Cháu không đến mua mọi người mua hết rồi.

Lần trước cháu bảo ta để lại một ít mà đúng không? Vậy bao giờ cháu tới lấy được?"
Vương Giai Kỳ nghe xong liền biết Chu Kiến Quân đang nói phét.
"Nghe nói ông định bán rau cho đại siêu thị nhưng họ không lấy vì không có giấy kiểm định." Vương Giai Kỳ hờ hững nói.
"Nhất định là có người tung tin chơi xấu ta, đồ của tôi bán không quá chạy.

Cô Vương đã không muốn mua đồ của tôi thì tôi đành để lại cho người khác." Chu Kiến Quân kích động la hét.
"Vậy sao? Sao cháu lại nghe nói ông chủ Chu đây còn định mang nguyên liệu đi bán cho các nhà hàng khác nhưng họ đều đã có nhà cung cấp, về sau phải bày ra bán ở sạp."
Nguyên liệu của Chu Kiến Quân đều khá tốt nhưng không phải ai cũng có hệ thống đánh giá như Vương Giai Kỳ.

Hầu hết những quán ăn khác đều không thể phân biệt được cấp độ của đồ ăn.

Hơn nữa Chu Kiến Quân keo kiệt như vậy khẳng định sẽ không chiết khấu một đồng nào.
"Vậy mà cô Vương đây lại tin lời người khác chứ không chịu tin ta."
Lần trước Vương Giai Kỳ mua nguyên liệu ở chỗ Chu Kiến Quân thì đã cho người theo dõi xem ông ấy định làm gì.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Vương Giai Kỳ, Chu Kiến Quân thấy Vương Giai Kỳ muốn mua nguyên liệu của mình bèn nghĩ có thể bán cho các nhà hàng với giá cao.

Dù sao Vương Giai Kỳ cũng chỉ mở quán bán Ma Lạt Thang, giá cả nhất định không cao.
"Sao ông chủ Chu không nói thật đi?" Vương Giai Kỳ nắm thóp Chu Kiến Quân nói.
"Cháu nói đồ của ta không ai mua, chứng cứ đâu.

Đây không phải là muốn ép giá sao? Được thôi, vậy cô Vương ra giá đi." Chu Kiến Quân bị Vương Giai Kỳ ép đành phải xuống nước.
"Không cần ưu đãi, chỉ cần ông chủ Chu dẫn cháu đến tham quan trang trại là được rồi." Vương Giai Kỳ muốn biết lí do tại sao chỉ có rau củ của Chu Kiến Quân là đạt chất lượng sơ cấp.

Nếu có thể biết được cách trồng thì có thể phân tích tìm ra nguyên liệu nấu ăn trung cấp.

"Cái này.." Chu Kiến Quân do dự.

Ông không rõ là Vương Giai Kỳ thật sự muốn mua rau hay chỉ muốn học trộm phương pháp trồng rau.
"Nếu ông chủ Chu không đồng ý thì vụ làm ăn này chúng ta không cần bàn nữa." Vương Giai Kỳ làm bộ tiếc nuối nói.
"Khoan đã.

Vậy lúc nào đến xem?" Chu Kiến Quân sợ mất mối làm ăn bèn đồng ý.
"Vậy mười giờ ngày mai được không?" Vương Giai Kỳ trong lòng sớm đã có dự tính bèn nói.
"Được chứ.

Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau tại nhà ga tàu hỏa."
"Không thể đi xe buýt sao?" Vương Giai Kỳ ngờ vực hỏi.
"Ta trồng rau ở quê."
"Chốt như vậy đi.

Ngày mai gặp." Vậy là Chu Kiến Quân không phải người Lương Khê, rau củ sơ cấp kia được trồng ở quê của ông ấy.
Sau đó Vương Giai Kỳ gọi điện cho Phó Hiểu Mai báo nghỉ một ngày.

Phó Hiểu Mai cau mày đồng ý.

Ngày mai Vương Giai Kỳ không tới, quán họ sẽ không thể bán xiên ăn vặt nhưng ai bảo Vương Giai Kỳ là bà chủ chứ.
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​
Vương Giai Kỳ cùng Chu Kiến Quân về quê của ông ấy.

Thôn Thu Thủy Ngạn ở sát chân núi, chỉ có một con đường nhỏ dẫn thẳng tới thôn.

Hai người họ đi ô tô đến gần thôn thì phải đổi xe máy hoặc xe ba gác mới có thể đi vào trong thôn.
Ở thời điểm giao thông phát triển như này vẫn có một ngôi làng khép kín như vậy nhưng phong cảnh hai bên đường thật sự khá đẹp.

Cây cối ven đường sinh trưởng tự nhiên, tiếng chim rừng thánh thót, xa xa còn thấy những bông hoa nhỏ màu trắng không biết tên.
Vương Giai Kỳ cảm giác mình đã ra khỏi thành phố, không khí trong lành khiến cô ấy tận hưởng được bầu không khí tự nhiên này.
"Vậy đến nhà ta ăn cơm trước hay ra trang trại trước?" Chu Kiến Quân hỏi.

"Vậy chúng ta đến trang trại trước đi." Vương Giai Kỳ lấy lại tinh thần nói.
"Được rồi, ta với cháu đi xem nơi trồng rau trước."
Nói xong Chu Kiến Quân dẫn Vương Giai Kỳ tới khu ruộng cạnh chân núi.
"Ba mẫu đất này đều là của ta, chuyên trồng cà rốt, củ cải, khoai tây, rau cải." Chu Kiến Quân chỉ vào mấy miếng đất giải thích cho Vương Giai Kỳ.
"Vậy mấy mảnh đất bên cạnh thì sao?" Lần trước Chu Kiến Quân không chỉ bán những thứ này, Vương Giai Kỳ còn mua xà lách, rau mùi, cà chua với mấy loại rau khác.
"Mấy mảnh kia là của người trong thôn giao cho ta đi bán hộ." Chu Kiến Quân đại khái đoán được sự lo lắng của Vương Giai Kỳ bèn giải thích.
"Nguyên liệu này trông rất tươi ngon." Vương Giai Kỳ thấy chỗ rau này đều rất tươi.

Mặc dù bên trên lá có lỗ sâu ăn nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự phát triển của cây.
"Ta nghe nói trên thành phố rất thích ăn rau hữu cơ nên không hề phun thuốc trừ sâu, cũng không dùng phân bón hóa học." Nói đến đây Chu Kiến Quân vô cùng kích động.
"Vậy còn vấn đề về sản lượng? Với cả những cây này có vẻ cũng đã được bón phân."
"Phân bón này đều do ta điều chế.

Cách điều chế thật sự không thể nói." Chu Kiến Quân nói xong nhìn qua Vương Giai Kỳ đứng cạnh không hề bất mãn.
"Cái này cháu cũng không muốn biết." Vương Giai Kỳ bây giờ cũng đã rõ phương pháp Chu Kiến Quân trồng ra nguyên liệu sơ cấp, đất và khí hậu tốt, không sử dụng thuốc trừ sâu và sử dụng phân bón hữu cơ tự làm.
Thôn Thu Thủy Ngạn này đúng là nơi thích hợp để trồng ra nguyên liệu sơ cấp.

Cho dù có hiểu rõ thì Vương Giai Kỳ cũng không thể sản xuất ra loại nguyên liệu này.

Rau của cửa hàng Ma Lạt Thang xem ra đành phải nhờ vào Chu Kiến Quân rồi.
Vương Giai Kỳ trong lòng nghĩ vậy nhưng không hề biểu hiện ra ngoài.

Chu Kiến Quân thấy Vương Giai Kỳ không nói gì thì liền thấy thấp thỏm trong lòng.
"Vậy cháu có muốn về nhà ta ăn cơm không, cũng gần mười một giờ rồi." Chu Kiến Quân muốn lấy lòng Vương Giai Kỳ nhưng lại không muốn tốn tiền, chỉ có cách mời cô một bữa cơm.
"Được thôi." Vương Giai Kỳ đồng ý ý kiến của Chu Kiến Quân.

"
- - -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --​
Vương Giai Kỳ thấy Chu Kiến Quân đem một chiếc bàn tròn ra phòng khách.


Con dâu của lão Chu từ phòng bếp mang ra khâu nhục cải muối, vợ ông mang ra Tam Tiên chính gốc, sau đó lại mang lên món thịt kho mì căn, cá chép hấp, thịt cừu chín, canh bí sườn bí đao, đều là những món ăn nông thôn.
Vương Giai Kỳ nếm thử đồ ăn, hương vị nông thôn không quá đặc biệt.

Ăn đồ ăn mình nấu quen rồi nên Vương Giai Kỳ thấy những món ăn này khá bình thường.
" Cô Vương, những nguyên liệu này của ta đều sạch.

Ta còn nợ bà con mấy mẫu đất.

Bà con trong thôn vì tin tưởng ta mới giao cho ta đem đi bán.

Hiện tại không bán được, ta cũng không biết ăn nói với bọn họ như nào.

"Thấy Vương Giai Kỳ không biểu hiện gì, Chu Kiến Quân chơi bài thương cảm, chua xót nói.
Vương Giai Kỳ buông đũa, nhìn Chu Kiến Quân nói.
" Ông chủ Chu, cháu sẽ bỏ qua việc chú lừa cháu.

Toàn bộ nguyên liệu này cháu lấy hết, chú báo giá đi.

"Vương Giai Kỳ thấy thời cơ thích hợp liền mua toàn bộ nguyên liệu.
Chu Kiến Quân không dám không đồng ý, thương lượng giá với Vương Giai Kỳ xong thì lấy giấy viết hợp đồng.
Vương Giai Kỳ đúng là phải nhìn Chu Kiến Quân bằng con mắt khác, không ngờ ông ấy còn viết cả hợp đồng mua bán.

Đọc hợp đồng không thấy có vấn đề gì, Vương Giai Kỳ liền kí tên.
Chu Kiến Quân vừa ký được hợp đồng thì cười toe toét.

Lúc này con dâu của Chu Kiến Quân lại mang thêm đồ ăn.
Vương Giai Kỳ nhìn đ ĩa bánh củ cải trên bàn thì thấy rất quái dị.
" Ta thấy mọi người đều ăn đồ ngọt sau bữa cơm.

Vợ ta chỉ làm bánh củ cải nên lấy bánh củ cải thay thế đồ ngọt.

"Chu Kiến Quân giải thích.
Vương Giai Kỳ được Chu Kiến Quân mời ăn cơm, không thể không nể mặt chủ nhà, cầm miếng bánh củ cải lên.
Vừa mới cho vào miệng, Vương Giai Kỳ liền cảm thấy bánh củ cải này có chút khác biệt.
Vỏ của bánh củ cải vụn là chuyện bình thường, thậm chí ở vài nơi có xuất hiện vết cháy đen.

Nhưng củ cải bên trong rất thơm, mặn ngọt vừa miệng.


Sợi củ cải trong nhân được trộn với bột mì rồi đem đi chiên ngập dầu nhưng không hề giòn mà lại rất mềm và dẻo.

Sợi của cải thậm chí còn nếm ra được vị ngọt.

Với vị giác của Vương Giai Kỳ, vị ngọt này lại càng nổi bật.
Cũng đã lâu lắm rồi cô mới được ăn món bánh củ cải ngon như vậy.

Nhớ năm đó, đồ ăn ngon không có nhiều như bây giờ, cô thích nhất là món bánh củ cải được bán trước cổng trường tiểu học.
Vào mùa đông lạnh giá, một chiếc bánh củ cải chỉ mất 50 xu.

Vương Giai Kỳ thấy cô bán bánh cho những chiếc bánh vào chảo dầu chiên liên tục.

Ngọn lửa của bếp than tỏa đều dưới đáy chảo, bánh củ cải trong chảo vang lên tiếng" xèo ".
Sợi củ cải kết hợp với tôm khô thơm ngon đọng lại trong miệng, nghĩ lại cũng thấy không gì sánh bằng với chiếc bánh củ cải ăn vào mùa đông.

Lần cuối cùng cô ăn bánh củ cải là mười năm trước, giờ nghĩ lại lại có cảm giác khó tả.
" Ông Chu, củ cải này ở đâu vậy? "Bánh củ cải này không giống với những món ăn kia, có vẻ là do sự khác biệt về nguyên liệu.
" Những món khác đều do vợ ta lên thị trấn mua.

Bánh củ cải này là đột xuất nên lấy củ cải trong nhà làm.

"
" Có phải là củ cải do chú trồng không? "Vương Giai Kỳ hỏi.
" Đúng vậy.

"
Quả nhiên món này ngon như vậy là do sử dụng nguyên liệu tốt.
" Nguyên liệu sơ cấp thôi đã khiến món ăn trở nên khác biệt như vậy.

Lần này mua hết nguyên liệu của Chu Kiến Quân quả là đúng đắn.

Nguyên liệu sau này của "Hảo Vị Đạo" đều dùng của Chu Kiến Quân.

Sau này nếu có mở thêm chi nhánh, nguyên liệu này sẽ làm Ma Lạt Thang của mình được nâng thêm một bậc."Vương Giai Kỳ suy tư trong lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc