NAM CHÍNH CẶN BÃ CHIẾM HỮU


Editor: Endy.
“Phí Hiên, anh làm cái gì vậy…” An Sênh bị ấn ngã ra sau, đẩy vai Phí Hiên, muốn ngồi dậy.
Nhưng Phí Hiên cứng rắn chen vào ghế phó lái, còn dùng chân kéo cửa xe.

Chân An Sênh bị anh đè nặng, căn bản không động đậy được, bả vai cũng bị anh ấn chặt, chỉ có thể dở khóc dở cười nhìn anh tiến lại gần, đem cô bao phủ trên ghế ngồi.
“Sênh Sênh~” tay Phí Hiên đặt bên tai An Sênh, chóp mũi cọ vào chóp mũi cô, thanh âm nhẹ nhàng gọi tên cô.
Hô hấp An Sênh có chút không thông, nhìn Phí Hiên gần trong gang tấc, phí công nói, “Cửa hàng không có ai trông, chúng ta phải nhanh chóng đi…”
“Đợi một chút cũng không trễ…” ánh mắt Phí Hiên loè loè, làm An Sênh không khỏi run sợ.
Cảm giác này thực kỳ dị, Phí Hiên luôn mang đến cho cô cảm giác ôn hoà, nhưng giờ phút này, cô cảm giác mình như một loài động vật nhỏ bị mãnh thú nhìn chằm chằm, cái bụng mềm mại bị móng vuốt bén nhọn đè lại.

Cô trừ bị động nằm chờ răng nanh gắm vào thân thể, căn bản cái gì cũng không làm được.
Nhưng An Sênh không cảm thấy kỳ quái.

Bản tính Phí Hiên mang tính công kích, mạnh mẽ, cho dù anh có làm nũng, thì nam chính vẫn là nam chính.
An Sênh rất thích anh như vậy, đặt tay trên vai Phí Hiên, từ từ di chuyển đến mặt anh.
“Phí Hiên…” An Sênh nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Hả?” Phí Hiên chạm chóp mũi cô, An Sênh biết anh muốn làm gì, nhưng tựa hồ anh cũng không sốt ruột, chỉ là dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ chóp mũi của cô, đến gò má, cằm.
Hô hấp của anh phả trên mặt và cổ An Sênh, làm cô cảm thấy ngứa lợi hại.

Cô muốn né tránh nhưng Phí Hiên không cho.

Đây cũng quá mệt nhọc.
An Sênh có chút không chịu được, bóp chặt cằm Phí Hiên, có chút không kiên nhẫn thúc giục anh, “Một lát nữa trời sẽ tối, anh đến cùng…ưm…”
Môi Phí Hiên cuối cùng cũng áp lên môi cô, mang theo ngọn lửa nóng rực.
Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng lúc này cùng các lần trước khác nhau rất lớn.
An Sênh chưa từng cẩn thận cảm nhận qua, rốt cuộc nụ hôn của Phí Hiên mang mùi vị gì.

Lúc trước, chỉ có Phí Hiên đơn phương hôn cô, An Sênh ngoại trừ cảm thấy hít thở không thông, còn lại chính là cảm thấy Phí Hiên muốn ăn cô.
Nhưng bây giờ, lần đầu tiên cô cảm nhận nụ hôn của anh, chính là một ngọn lửa triền miên.

Phí Hiên sờ soạng tóc cô, ngón tay đặt sau gáy niết nhẹ, đều làm cho cô cảm thấy tê dại, tim đập thình thịch.
An Sênh không tự chủ được vươn tay ra, gắt gao ôm chặt eo Phí Hiên, hơi ngửa đầu, đón ý hùa theo anh.
Đợi đến khi môi hai người tách ra, trong mắt An Sênh đều là hơi nước.
Anh không lập tức lui ra, mà vẫn duy trì tư thế này, nhẹ nhàng hôn hôn, chờ cô hồi thần.
Hô hấp An Sênh đều là mùi vị thuộc về Phí Hiên, trên môi như có con kiến bò qua.

Đợi đến khi cô buông eo anh, nheo mắt nhìn về phía Phí Hiên, anh mới dừng hôn, chống tay lui về sau từng chút một, dùng chóp mũi cọ qua cọ lại trên mũi cô.
Phí Hiên hỏi cô, “Cảm giác thế nào?”
An Sênh liếm liếm môi, không đáp lại, nằm trên lưng ghế dựa, nhìn Phí Hiên chống tay, đè trên người cô.

Một hồi lâu, cô mới nhẹ nhàng nở nụ cười, đưa tay sờ khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Anh…thật cay.”

Phí Hiên là cố tình hỏi.

Con gái, hoặc là ngượng ngùng gật gật đầu, hoặc là cầm nắm tay nhỏ đánh vào ngực anh.

Nhưng không nghĩ đến, An Sênh lại cho một lời nhận xét như vậy.
Anh sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được bật cười, ôm cổ An Sênh, một tay giữ eo cô, ôm cô ngồi trên đùi anh, sau đó nâng ghế dậy.
Hai người mặt đối mặt, Phí Hiên lại nhẹ nhàng dán lên môi cô, “Nóng sao? Nói anh nghe xem nào, em muốn như thế nào, anh có thể làm theo.”
Trán hai người chạm nhau, nghe vậy cô hôn nhẹ lên mặt anh, “Không cần thiết, anh như vậy rất tốt.”
“Thích không?” Phí Hiên hỏi lại.
“Anh ít hỏi những câu vô nghĩa lại.” An Sênh vỗ lên mặt Phí Hiên, “Nhanh chóng lái xe đi, còn phải tới chợ trông cửa hàng.

Anh nhờ người bên cạnh trông giúp, người ta cũng có quầy hàng của mình đó.”
“Nhờ hắn trông thì hắn phải trông, hắn chính là người làm công…”
Phí Hiên nhỏ giọng lầm bầm một câu, An Sênh chỉ cho rằng anh không hiểu tình huống, giải thích cho anh, “Quầy hàng cách vách là của anh ta, em mới là người làm công.”
Em không phải.
Phí Hiên ở trong lòng thầmphản bác, trên mặt cười tủm tỉm, ôm An Sênh không buông.

Anh còn chưa có ôm đủ.
Lúc trước, hai người cho dù có hành động thân mật, cũng đều là một mình Phí Hiên tình nguyện.


Đơn phương làm sao có thể so sánh với lương tình tương duyệt, Phí Hiên bây giờ chỉ muốn cùng An Sênh ở cùng một chỗ, một chút cũng không muốn ra chợ thuỷ sản bán cá.
Bất quá, dưới sự thúc giục của cô, anh không tình nguyện leo qua ghế tài xế, khởi động xe.
Đến quầy hàng cá, An Sênh nói lời cảm ơn với người đàn ông cách vách.

Người đàn ông đáp lời, ánh mắt lại có ý vô tình nhìn về phía Phí Hiên.
Phí Hiên chỉ nhìn hắn một chút, trong mắt chứa đầy cánh cáo, sau đó liền quay đầu đi thu thập thùng hàng, quay về bộ dạng lúc trước, phi thường ân cần.

Công việc dơ bẩn nặng nhọc đều là anh làm, còn bớt chút thời gian chạy đi mua trà sữa cho An Sênh uống.
Người đàn ônh cách vách trên mặt có chút co quắp một chút, khoát tay nói với An Sênh, “Không có gì, không có gì.”
An Sênh cầm ly trà sữa, ngồi ở ghế nhỏ, cảm gíac nhân sinh đã đạt tới đỉnh cao.
Phí Hiên quay lưng về phía cô bận rộn, ánh mắt cô vẫn dõi theo anh, không kiêng nể gì.
Phí Hiên thường thường sẽ quay đầu cùng cô đối diện, hai người liền nhìn nhau cười.

Hai mắt An Sênh lấp lánh, nâng ly trà sữa hút một ngụm, vị ngọt đến tận đáy lòng.
Hương vị tình yêu thật tốt nha.
Nhìn người mình thích lắc lư trước mắt, thật là tốt.
Nếu như không có hệ thống quấy rối, như vậy càng tốt hơn.
Bất quá, trải qua một đêm tôi luyện, trước mắt đột nhiên xuất hiện cái gì, An Sênh cũng bình tĩnh đón nhận.
Cô còn phát hiện ra một quy luật, chỉ cần cô cùng Phí Hiên tiếp xúc thân thể, hệ thống chắc chắc sẽ chạy đến gây chuyện, giống vô thì vô khắc cảnh cáo.
Nhưng thời gian dài như vậy cũng không có động đến cô, có thể thấy được hệ thống thật sự không thể động được cô.
An Sênh đại khái có thể xác định, hệ thống không thể động vào cô, hẳn là lần trước sau khi cô chết đi, chủ hệ thống tự tay sửa số mệnh cho cô.
Không cần phải chết nữa thật sự là quá tốt, nhưng là nhờ bạn của vợ của chồng trước mở ra bàn tay vàng giúp cô, làm cô mỗi khi nhớ tới liền cảm thấy ngượng ngùng.
Đến tối, người trong chợ đã giảm bớt, An Sênh cùng Phí Hiên chuẩn bị thu dọn đồ đạc.


An Sênh gửi cho bạn cùng phòng một tin nhắn.
Sênh Sênh không thôi: Lát nữa, Phí Hiên sẽ về cùng với chị.

Em nếu thấy không tiện, chị sẽ nói anh ấy chờ ở dưới lầu.
Mùa thu mùa thu: What? Hai người không phải sớm đã ở cùng một chỗ hay sao? Có cái gì mà không tiện chứ, vừa lúc em sẽ sang chỗ bạn trai.
An Sênh nhìn chằm chằm màn hình sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng dáng bận rộn cảu Phí Hiên, không khỏi cảm thán một tiếng.
Cô cùng Phí Hiên lúc trước rất giống một đôi sao…khoé miệng An Sênh nhếch lên.
Lúc này, người trong chợ thuỷ sản đều đang bận rộn thu dọn cửa hàng, người rất ít.

An Sênh đứng lên, vòng ra phía sau Phí Hiên, anh không chú ý, còn đang cong lưng thu dọn thùng hàng.
An Sênh vươn ra một ngón tay, đâm vào eo anh.
Phí Hiên khá mẫn cảm, vừa bị chọc liền quay đầu nhìn cô, nụ cười so với ly trà sữa lúc nãy còn muốn ngọt hơn.
Anh dùng hai ngón tay nắm lấy ngón tay nghịch ngợm của cô, khom lưng nghiêng đến gần bên tai cô, nhỏ giọng nói, “Đừng chọc ghẹo anh, nếu không anh sẽ hôn em ngay tại đây! Anh đã nhịn cả một buổi chiều.”
Tai An Sênh lập tức đỏ rực, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Phí Hiên buông lỏng ngón tay cô ra, cô lại đâm anh một cái, sau đó vội vàng chạy đến trước quầy hàng.
Phí Hiên không quay lại bắt người, đầu lưỡi cuộn bên má, nhìn chằm chằm cái gáy An Sênh mấy lần, không cùng cô so đo, tiếp tục bận rộn công việc trên tay.
An Sênh cũng lưu loát dọn hàng, hai người phối hợp rất nhanh đã thu dọn ổn thoả.

Tan chợ liền trở lại phòng thuê, bạn cùng phòng đã đi rồi.
An Sênh đi vào trong phòng, không đợi cô ngồi trên sofa nghỉ một chút, liền bị Phí Hiên đẩy vào phòng tắm.
-Hết chương 32.1-
Hello March.


Bình luận

Truyện đang đọc