NAM CHÍNH CÂU DẪN TA


Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, trong lòng dâng lên cảm xúc khác thường.
"Chàng muốn ta thủ tiết cho chàng sao?" Tạ Lâm Nghiễn cũng sửng sốt, hắn cụp mắt, duỗi tay phủ lên mu bàn tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Ý ta không phải vậy...!nếu ta chết thật, nàng muốn làm gì ta cũng không quản được."
Nói rồi, hắn nhặt quần áo bị ném xuống đất lên, nhẹ nhàng khoác lên vai Sở Nghiêu Nghiêu.

Sở Nghiêu Nghiêu bất giác siết chặt nắm đấm, bởi vì lời nói của Tạ Lâm Nghiễn, trong lòng nàng vô cùnv khó chịu, sao Tạ Lâm Nghiễn có thể chết? Dù thế nào Tạ Lâm Nghiễn cũng không nên chết! Hắn là nam chính của Lăng Thiên Ma Tôn! Sao hắn lại chết được?
Tạ Lâm Nghiễn không nói nữa, hắn ngồi ở mép giường, quay lưng với nàng, bắt đầu mặc từng món quần áo.
Sở Nghiêu Nghiêu cắn chặt răng, cuối cùng hỏi: "Nếu chàng chết, ta làm sao bây giờ?"
Động tác thắt đai lưng của Tạ Lâm Nghiễn hơi dừng, hắn quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, liền nghe nàng nói: "Nếu chàng chết, Phù Niệm Chi lại bắt ta thì sao?"
"Hắn bắt nàng là vì ta, nếu ta chết, hắn không có lý do gì bắt nàng nữa..." Hắn ngừng một lát, lại nói: "Huống hồ, hắn nhất định sẽ chết ở trong tay ta, cho nên điểm ấy nàng không cần lo lắng."
Hắn chậm rãi mặc quần áo xong, lại chỉ lại cho chỉnh tề.

Sở Nghiêu Nghiêu ngồi trên giường ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng rất không thoải mái, nàng cũng không nói rõ mình ở khó chịu cái gì.
"Chàng đang đuổi ta đi sao?"
"Không phải ta đang đuổi nàng đi." Tạ Lâm Nghiễn nói rất bình tĩnh: "Ta chỉ cho nàng quyền lựa chọn, nói không chừng rời khỏi ta đối với nàng mà nói là lựa chọn tốt hơn."
Sở Nghiêu Nghiêu nhào qua muốn ôm hắn, Tạ Lâm Nghiễn lại đứng dậy né tránh, hắn đứng ở bên giường nói: "Không cần vội trả lời cho ta, ta cho nàng ba ngày suy nghĩ, nghĩ xong thì nói tiếp."
Sở Nghiêu Nghiêu trừng Tạ Lâm Nghiễn, hốc mắt hơi phiếm hồng, quần áo từ bờ vai nàng trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết: "Ba ngày sau chàng đi rồi!"
Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên nhìn lướt qua vai nàng, hắn xoay người sang chỗ khác, đưa tay cột tóc bằng dây cột tóc, sau đó nói: "Trước khi nàng cho ra trả lời thuyết phục, ta sẽ không chạm vào nàng." Nói rồi, hắn liền đẩy cửa ra, đứng ngược sáng quay đầu lại, cuối cùng nói: "Bất kể nàng lựa chọn như thế nào, đều là chuyện của nàng, ta sẽ không ngăn cản nàng, càng sẽ không trách nàng."
Dứt lời, không đợi Sở Nghiêu Nghiêu trả lời, hắn đã đi ra ngoài.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn bóng dáng hắn rời đi, cả người đều ngây ngốc, thật lâu, nàng kéo quần áo nhanh chóng mặc vào, thậm chí không kịp chải đầu đã đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong viện trống rỗng không có ai.

Trời đã tối, chân trời như lửa cháy thiêu đốt mây, mặt trời đang từng chút hạ xuống đường chân trời.
Sở Nghiêu Nghiêu đi trong sân không có điểm đích, trông rất luống cuống.

Tạ Lâm Nghiễn vậy mà hỏi nàng có muốn rời đi không, hắn rốt cuộc có ý gì? Sở Nghiêu Nghiêu không rõ cảm giác của mình bây giờ là cảm giác gì, dườnv như có chút mất mát, trong lòng trống rỗng, như thế nào cũng ngăn không nổi.
Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nàng nhất định sẽ rời đi, nàng cũng không phải người của thế giới này...!Nhưng sao Tạ Lâm Nghiễn có thể chết? Hắn không thể chết...!Sở Nghiêu Nghiêu không tiếp thu được, không, phải nói, nàng hoàn toàn không thể tiếp thu.

Cho dù cuối cùng nàng sẽ rời đi, Tạ Lâm Nghiễn cũng nên sống thật tốt, tiếp tục làm Ma Tôn của hắn, oai phong một cõi.
Ba ngày cũng quá nhanh, nàng căn bản không thể suy nghĩ rõ ràng.

Nàng hiện tại không muốn nghĩ gì hết, nàng cũng không biết nên nghĩ như thế nào.

Nàng chỉ muốn gặp Tạ Lâm Nghiễn, để hắn trong tầm mắt của mình, xác định hắn sẽ không chết, hắn sẽ sống thật tốt.

Sao hắn có thể nói đến cái chết tùy tiện như vậy...
Sở Nghiêu Nghiêu càng nghĩ càng tức, Tạ Lâm Nghiễn thật sự quá đáng! Vừa ngủ với nàng đã bỏ mặc nàng một mình.
"Tạ Lâm Nghiễn!" Nàng gọi khàn họng, nhưng trong viện trống rỗng, không có ai để ý nàng.

Trên nóc nhà, thanh niên áo trắng ngồi trên ngói đen.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, mái hiên này xây bên cạnh cung điện, ngồi trên này, bên phải là sa mạc mênh mông vô bờ, bên trái là đình viện vừa giản dị vừa tinh xảo, một bức tường chắn ngang như chia hai phong cảnh thành hai thế giới.
Mặt trời xế chiều đã hoàn toàn chìm vào đường chân trời, bóng đêm càng lúc càng dày, sao càng lúc càng sáng, trên không treo một mặt trăng lớn, phảng phất như vươn tay lên là có thể chạm vào.

Tạ Lâm Nghiễn nhìn trong chốc lát, mới thu hồi ánh mắt, nhìn sang Trảm Uyên nằm ở bên cạnh hắn.
Trong viện, thiếu nữ còn đang du đãng khắp nơi không có mục tiêu, hiển nhiên là đang tìm hắn.

Hắn nhìn thấy tất cả nhưng không có chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều.
Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói với thanh kiếm bên cạnh: "Nàng rất vô tình."
Thiếu nữ mặc bạch y, eo lưng cùng bả vai tinh tế, gầy yếu.


Khi nàng đi lại, mái tóc đen nhẹ nhàng phất phơ, không trang điểm, cũng không đeo trang sức, khuôn mặt trắng trong thuần khiết thanh nhã.

Tạ Lâm Nghiễn lẳng lặng nhìn nàng, mặc dù nàng luôn thích làm nũng với hắn, nhưng khuôn mặt Sở Nghiêu Nghiêu vốn không phải kiểu ngọt ngào, trái lại, ngũ quan cảu nàng thậm chí trông rất thanh nhã, chỉ vì tuổi nàng không lớn, khi giận dỗi với hắn có khí chất xinh đẹp ngời ngời, làm cho người ta nhịn không được muốn bắt nạt.
Quần áo trên người nàng cũng là hắn mua, từ sau khi nàng đi theo hắn, quần áo trên người nàng đều là hắn mua, hắn thích mặc bạch y, cho nên theo bản năng cũng mua bạch y cho nàng, Sở Nghiêu Nghiêu dường như cũng không đặc biệt yêu thích gì, hắn mua gì thì nàng mặc nấy.
Tạ Lâm Nghiễn có chút lãnh đạm, hắn giống như đang nói chuyện với Trảm Uyên bên cạnh, lại giống như chỉ là đang lẩm bẩm một mình: "Nàng căn bản không thích ta đến vậy, nhưng ta đi, nàng vẫn là sốt ruột tới tìm ta..."
"...!Thật là một kẻ lừa gạt."
Trảm Uyên lặng yên nằm bên cạnh hắn, không đáp lại hắn.
"Như vậy cũng tốt, có lẽ ta chết rồi, nàng cũng sẽ không quá thương tâm."
Lúc này, thiếu nữ trong viện đột nhiên chú ý tới cái gì, ngẩng đầu nhìn sang đây, ánh mắt của nàng chạm đến thanh niên ngồi trên mái ngói đen thì hai mắt trừng lớn.
"Tạ Lâm Nghiễn! Ta tìm chàng khắp nơi, tại sao chàng không để ý tới ta!"
Tạ Lâm Nghiễn không ngờ Sở Nghiêu Nghiêu sẽ đột nhiên ngẩng đầu nhìn, hắn ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp, không đợi hắn mở miệng, thiếu nữ đã dán lên người một tấm phù chú, mũi chân vừa điểm cả người liền bay lên.
Vừa đạp lên mái hiên, Sở Nghiêu Nghiêu liền giật mình, cảnh tượng trước mắt thật sự quá đẹp, bên kia bức tường nhìn xa xa là sa mạc mênh mông vô bờ, ở nơi xa nhất, sa mạc và bầu trời u ám như lụa đen tiếp giáp cùng một chỗ, sao đầy trời sáng trải dài xa xăm, trên đầu treo một vòng trăng tròn, thê lương yên tĩnh.
Hồi lâu, Sở Nghiêu Nghiêu mới lấy lại tinh thần, nàng quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

Không biết hắn đang ngây ngẩn gì, ngồi ở bên kia nhìn nàng, không có chút phản ứng nào.
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu giận dữ, nàng ở trong sân đi tìm hắn vài vòng, kết quả hắn ngồi trên nóc nhà nhìn nàng đi tìm, đến nhắc nhở cũng không nhắc nhở một câu.

Hắn cảm thấy rất thú vị sao?!
"Tạ Lâm Nghiễn!" Nàng bước từng bước đi tới chỗ hắn, đi lảo đảo, có chút không vững, ngói đen trên nóc nhà ngói là phủ lên, hoàn toàn lỏng lẻo.

Đi bước tiếp theo, ngói dưới chân nàng đột nhiên trượt một chút, cả người nàng liền ngã thẳng xuống.
Tạ Lâm Nghiễn nhíu mày, hắn ngồi dậy, thiếu nữ liền thuận thế ngã vào trong lòng hắn.

Nàng mềm mại như không xương, tóc rũ xuống mang theo mùi hương thanh khiết.

Có lẽ là vì vừa mới đến, cả người nàng đều biểu lộ dáng vẻ bị hắn giày vò đã lâu, bất giác phát ra khí chất lười nhác, mặt mày không che giấu được thoả mãn, nhưng bởi vì đang tức giận nên trông rất linh động.
Có lẽ là bởi vì ngực của hắn cũng không mềm mại nên nàng kêu lên vì ngã đau, nhưng không đứng dậy từ trong lòng hắn, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước kề sát hắn.
"Cốý?" Hắn cụp mắt nhìn, giọng nói bất thiện, nhưng vẫn thuận thế ôm hông của nàng, không đẩy nàng ra.
"Nếu chàng không thích, có thể tránh." Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu lên, không cam lòng yếu thế nhìn hắn.
Giờ khắc này, trống vắng trong lòng dường như được lấp đầy, tựa vào trong ngực hắn làm nàng thỏa mãn khó tả.

Sở Nghiêu Nghiêu vươn cánh tay ra ôm cổ hắn, vùi đầu vào hõm cổ hắn, tim của hắn đập rất vững vàng, khi nghe giống như có ma lực kỳ lạ nào đó dần dần trấn an tâm trạng bất an của nàng.
"Tạ Lâm Nghiễn, chàng thật quá vô tình, ngủ với ta xong luền vứt bỏ." Nàng nằm ở trong lòng hắn, nhẹ giọng nói.
"Ta vô tình?" Tạ Lâm Nghiễn bị nàng chọc cười: "Nàng không biết xấu hổ mà nói ta vô tình?"
Hắn ôm nàng dựa về sau, nằm trên mái ngói, trong mắt là bầu trời đầy sao.

Tạ Lâm Nghiễn vân vê một lọn tóc của nàng chậm rãi đưa đến mũi nhẹ nhàng ngửi.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lên bầu trời.

Sắc trời đã hoàn toàn tối, gió đêm có hơi lạnh, các vì sao loé sáng bao quanh trăng sáng, mang theo sắc thái thần bí, như là đang kể câu chuyện nào đó.
"Trước kia tâm trạng ta không tốt thì sẽ ngắm trăng ở đây." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên lên tiếng, giọng hơi trầm thấp.
Hồi lâu, Sở Nghiêu Nghiêu mới hỏi: "Vì sao hôm nay tâm trạng chàng không tốt?"
"Nàng cảm thấy thế nào?"
Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc.

Hồi lâu sau, Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên cau mày, cúi đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu đang tựa trong lòng hắn, hỏi: "Nàng khóc cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu vùi đầu trong lòng hắn, né tránh tầm mắt của hắn, nhịn không được khóc thút thít, lúc lâu mới nghẹn ngào nói một câu: "Chàng không chết không được sao?"
Tạ Lâm Nghiễn khựng lại, sau đó đưa tay xoa gáy nàng: "Chưa chắc sẽ chết, cho nên đừng khóc tang cho ta sớm như vậy."
Nàng nức nở nói: "Sao chàng lại nói với ta như thế, chàng phải nói...!Chàng chắc chắn không chết."
"...!Nếu ta sống trở về, nàng sẽ không rời đi sao?"

Tiếng khóc của Sở Nghiêu Nghiêu lập tức dừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, đối diện với ánh mắt của hắn.

Trong nháy mắt này, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên sinh ra xúc động, xúc động muốn nói hết thảy cho hắn biết.

Nói cho hắn biết hệ thống, nói cho hắn biết nàng không phải là người của thế giới này, nói cho hắn biết nàng vẫn luôn tán tỉnh hắn là vì nâng giá trị hảo cảm.

Nước mắt từ khóe mắt nàng lăn xuống, nàng cũng không biết tại sao mình khóc, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, nhìn hắn khó chịu, không nhìn hắn càng khó chịu.
Nàng nhào vào trong lòng hắn ôm chặt hắn, vừa khóc thút thít vừa nói: "Ta không đi, chàng cũng không phải chết...!Ta luyến tiếc chàng, Tạ Lâm Nghiễn, ta thật sự luyến tiếc chàng..." Nàng khóc quá thương tâm, nhất thời chính nàng cũng không phân rõ đây là lời thật lòng hay chỉ là nói dối để đạt mục đích.
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng không nói gì, ánh mắt hắn làm cho người ta không hiểu được.

Sở Nghiêu Nghiêu ngẩng đầu muốn hôn hắn, hắn lại nghiêng đầu né tránh, ngay cả ánh mắt cũng dời đi, hắn nhìn sang một bên, không biết đang nghĩ gì.
Sở Nghiêu Nghiêu khóc dữ dội hơn: "Chàng đừng né tránh ta, chàng đừng lạnh lùng với ta như thế."
Nàng ôm mặt Tạ Lâm Nghiễn, chậm rãi hôn lên, lúc này hắn không né tránh nữa, để mặc nàng một từng chút lên hôn hắn.

Bạch y trong bóng đêm yên tĩnh hiện ra vài phần lạnh lẽo, nhưng dường như ấm dần lên.

Hắn rốt cuộc ôm lấy hông của nàng, bắt đầu đáp lại nàng.
"Tạ Lâm Nghiễn, Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng ghé sát tai hắn kêu tên hắn hết lần này tới lần khác, bởi vì hôn mà cuống quít nồng nhiệt.
"Vậy đây chính là sự lựa chọn của nàng sao?" Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, giọng vẫn còn nghẹn ngào: "Ta không đi, ta muốn làm thê tử của chàng, cùng chàng kết làm đạo lữ, cùng chàng đời đời kiếp kiếp mãi mãi không chia lìa."
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của nành, chầm chậm, cuối cùng, hắn nở một nụ cười: "Tiểu kiều thê, sao nàng biết nói lời tâm tình như thế?"
Hắn nâng mặt nàng, lại ngậm lấy môi nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu nằm ở trong lòng hắn, hôn môi quấn quít, ngước mắt là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, rộng lớn bát ngát, ở dưới trời cao người ta luôn cảm thấy mình rất nhỏ bé.
Nàng vùi trong lòng Tạ Lâm Nghiễn không nhúc nhích, ngực của hắn quá ấm áp, hơi ấm lấp đầy trống rỗng trong lòng nàng.

Vòng tay của hắn khiến nàng cảm thấy vừa an toàn vừa vững chãi.

Nàng tựa trên lồ ng ngực của hắn, thỉnh thoảng nhẹ nhàng cọ cổ của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn ôm nàng, cùng nàng ngắm trăng tròn, hắn đột nhiên nói: "Chờ ta trở lại, chúng ta lập tức thành thân."
"Được." Sở Nghiêu Nghiêu khẽ gật đầu, lại nói: "Lập tức động phòng cũng không có vấn đề gì."
Tạ Lâm Nghiễn nhịn không được cười thành tiếng: "Vậy nàng muốn động phòng trước hay là thành thân trước?"
"Xem chàng thôi, chàng muốn thế nào cũng được."
"Ta muốn thế nào cũng được? Dung túng ta như vậy?"
Sở Nghiêu Nghiêu "ừm" một tiếng, môi lại bị hắn ngậm lấy.

Bọn họ ôm hôn nhau.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết bản thân khóc mệt hay là bị hắn giày vò quá mệt, cùng hắn thân mật rồi trực tiếp nằm ngủ trong lòng hắn.
Trong mơ nànb, nàng mơ hồ cảm thấy mình được Tạ Lâm Nghiễn ôm về phòng ngủ.

Khi hắn thay quần áo cho nàng, nàng còn mơ mơ hồ hồ đẩy tay hắn ra, nói: "Chờ chàng trở về mới động phòng...!Bây giờ không được."
Tạ Lâm Nghiễn hình như cười một tiếng.

Sau đó, hắn kéo nàng vào trong lòng, ôm nàng ngủ cả đêm.

Nàng mê man, nhưng ngủ rất ngon.
Dường như đã ngủ rất lâu, khi nàng nhíu mày mở mắt ra, tia nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào.


Sở Nghiêu Nghiêu mở đôi mắt khóc sưng nhìn hồi lâu mới tỉnh táo lại.

Nàng ngồi dậy, phát hiện trên giường chỉ còn lại mình nàng.
Tạ Lâm Nghiễn đâu? Nàng ngồi dậy, nhìn khắp nơi.

Trong phòng trống rỗng, trừ nàng ra không còn ai khác.

Lại vứt bỏ nàng một mình, trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu có chút bất mãn, ánh mắt nàng nhìn quanh, đột nhiên nhìn tới bàn.
Đó là...!Chỉ thấy trên bàn đặt một bộ quần áo đã xếp gọn, là một bộ giá y màu đỏ, bên trên còn có trang sức bằng vàng, mũ phượng lộng lẫy tinh xảo.
Tim Sở Nghiêu Nghiêu bất chợt đập nhanh, đây là đồ cưới Tạ Lâm Nghiễn chuẩn bị cho nàng?
Nàng kéo ghế ra ngồi xuống cạnh bàn, lúc này mới phát hiện bên cạnh đồ cưới còn đặt một phong thư.

Nàng mở phong thư ra xem.

Bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng manh, ở trên cũng chỉ viết một câu ngắn gọn, ngòi bút sắc bén, nàng nhận ra đây là chữ của Tạ Lâm Nghiễn.
Trên đó viết "nàng có thể thử giá y xem, không vừa thì mang lên trấn sửa, bởi vì không muốn cáo biệt nàng nên ta đi sớm hai ngày, ngoan ngoãn chờ ta trở lại cưới nàng." Lạc khoản là "Tạ Lâm Nghiễn".
Sở Nghiêu Nghiêu sững sờ, nàng đọc lại mấy hàng chữ này nhiều lần, càng xem mặt càng đỏ, cảm xúc trong lòng không ngừng trào dâng.
Sao hắn lại đi sớm như vậy, vậy nên hắn nói ba ngày sau đi, ý là cho nàng ba ngày suy nghĩ sao? Có được câu trả lời thì không thèm quay đầu đã đi mất...!Hay là nói, hắn cảm thấy có thể đi sớm về sớm?
Tạ Lâm Nghiễn thật sự muốn cưới nàng, đến đồ cưới cũng đã chuẩn bị xong.

Ngày hôm qua nàng cũng chính miệng đồng ý với hắn, sẽ chờ hắn trở về, gả cho hắn, cùng hắn vĩnh viễn không chia lìa.

Thật ra đến nàng cũng có chút mờ mịt, không rõ mình có bao nhiêu thật lòng, nhưng là Tạ Lâm Nghiễn tin, ngay cả nàng hình như cũng tin.
Nàng không có cố ý lấy giá trị hảo cảm, nàng chỉ muốn nói như vậy, nếu không nói, nàng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, kìm không được khổ sở.

Sở Nghiêu Nghiêu không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu quả thật có thể cùng Tạ Lâm Nghiễn sống chung, dường như cũng không tệ...!Chỉ cần Tạ Lâm Nghiễn thật lòng với nàng, nàng cũng thích ở bên hắn.
Nàng đưa tay sờ giá y màu đỏ, vải vóc rất mềm mại mượt mà, nàng lấy quần áo, đột nhiên cí một quyển sách từ bên trong rớt ra ngoài.

Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày nhặt lên, vừa mở ra mặt nàng liền đỏ bừng.
Đây là một quyển xuân - cung - đồ! Hơn nữa tranh vẽ bên trong còn vô cùng chi tiết rõ ràng.

Sở Nghiêu Nghiêu vừa nhìn nội dung bên trên thì giống như bị bỏng, nhanh chóng dời mắt.

Tạ Lâm Nghiễn thật là hư hỏng...
Nàng nghĩ vậy nhưng lại mở ra nhìn lại, nhìn một hồi, nét mặt của nàng liền trở nên kỳ quái.

Nội dung này, không hiểu sao nàng lại cảm thấy rất quen thuộc...!hình như Tạ Lâm Nghiễn đã từng áp dụng với nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Bảo sao kỹ năng của hắn lại thuần thục như vậy, hoá ra học từ đây.

Sở Nghiêu Nghiêu lại lật xem vài lần rồi gập lại, ném qua một bên.
Nàng muốn tới thử xem giá y Tạ Lâm Nghiễn chuẩn bị cho nàng có vừa người không.

Giá y được thêu tinh xảo, đường may tinh tế, hoàn toàn được làm thủ công.

Cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn chuẩn bị từ lúc nào, che giấu lâu như vậy.
Sở Nghiêu Nghiêu cởi y phục, chậm rãi mặc giá y lên, y phục này rườm rà hơn y phục bình thường, nàng xử lý hơn nửa ngày nới mặc xong, mệt đến đổ mồ hôi.

Khi nhìn sang đống trên trang sức kia thì Sở Nghiêu Nghiêu trầm mặc.
Mũ phượng trông rất nặng nề, vòng cổ cũng vậy...!Kiểu tóc quá phức tạp nàng cũng không biết búi, cứ như vậy đi...!Nàng đi đến trước gương đồng, ngắm mình trong gương.
Trong gương phản chiếu một thiếu nữ mặc giá y đỏ thắm.

Bởi vì nhan sắc quá diễm lệ, y phục lại quá phú quý hoa lệ, cho nên khó tránh khỏi trông hơi đứng tuổi.

May mà thiếu nữ chưa thoa phấn, tóc dài cũng tùy ý xõa, ngược lại cân bằng với giá y nặng nề, trông càng thanh lệ.
Từ khi Sở Nghiêu Nghiêu xuyên qua tới nay, vẫn là lần đầu tiên mặc y phục rực rỡ như thế.

Nàng nhìn gương đánh giá chính mình, càng nhìn mặt càng đỏ.


Nàng cũng quá đẹp đi! Nàng tự luyến nghĩ.
Giá y rất vừa người, rộng thêm một chút hay nhỏ đi một chút đều không được.

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu nhìn trang sức trên bàn, suy nghĩ một hồi, nàng cầm lấy khuyên tai, nhìn gương, lơ ngơ đeo lên cho mình.

Nàng lắc đầu qua lại, khuyên tai vàng nhẹ nhàng lắc lư, nàng bất giác nở nụ cười trước gương.
Đúng vào lúc này, trong đầu nàng đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn 100/100】
【Chúc mừng kí chủ giải khóa thành tựu: Trở thành người Tạ Lâm Nghiễn yêu.】
Sở Nghiêu Nghiêu bị âm thanh này của hệ thống làm giật mình.

Nàng sững sờ tại chỗ, nhìn mình trong gương hồi lâu mới phản ứng được.
Sở Nghiêu Nghiêu: "!"
100!
Tối đa!
Nàng vậy mà đã đạt được tối đa giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn! Không phải chứ!
Sở Nghiêu Nghiêu có chút luống cuống, nàng nhất không biết vui mừng nhiều hơn hay kinh hãi nhiều hơn.
Vậy thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, có thể mở khoá túi gấm chân tướng mà hệ thống cho.

Câu trả lời nàng muốn biết đều ở bên trong...
Đầu óc Sở Nghiêu Nghiêu có chút rối loạn, luống cuống tay chân muốn hệ thống đưa túi gấm cho nàng.

Nhưng ngay lúc này, cảm giác thiêu đốt trên lưng nàng truyền đến.

Nàng không chịu được, cả người lảo đảo về phía trước, chống bàn mới miễn cưỡng đứng vững.
Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu trắng bệch, trong nháy mắt nàng nghĩ đến Phù Niệm Chi.

Thứ Phù Niệm Chi để lại trên lưng nàng đã phát tác.
Nàng không cảm thấy đau đớn, chỉ là tứ chi như nhũn ra, không có sức lực.
Chuyện gì xảy ra vậy? Sở Nghiêu Nghiêu đang mờ mịt, đột nhiên phát hiện mình cả người đều mất khống chế.
...
Ý trên mặt chữ...!Nàng căn bản không cử động, nhưng tay chân lại làm trái ý nàng, tự mình chuyển động.

Nàng thấy bản thân lấy một thanh kiếm từ ngọc ban chỉ ra, rời khỏi phòng ngủ, ngự kiếm bay ra ngoài.
Ngự kiếm thậm chí còn tốt hơn nàng.

Bởi vì thân thể hoàn toàn bị khống chế, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đứng trên phi kiếm xông ra ngoài, rất nhanh đã ra khỏi cung điện của Tạ Lâm Nghiễn.

Trận pháp, cấm chế xung quanh không hề ngăn cản nàng.
Nàng muốn nói gì đó, muốn hô to cầu cứu, nhưng yết hầu cũng không còn là của nàng, căn bản không nghe lệnh nàng.
Không biết bay bao lâu, từ xa Sở Nghiêu Nghiêu đã nhìn thấy tòa tháp quen thuộc kia, tòa tháp giam giữ Phù Niệm Chi.

Cùng lúc đó, tiếng sáo khác thường vang lên bên tai nàng.
Khi tới gần thạch tháp, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ.

Cạnh cửa sổ trên đỉnh tháp có một người đang đứng, hắn đang thổi sáo.
Sau đó, Sở Nghiêu Nghiêu bị khống chế ngự kiếm bay qua.

Khi vào trong cửa sổ, tiếng sáo đột nhiên dừng lại, sức mạnh khống chế cơ thể nàng cũng lập tức biến mất.

Cả người nàng ngã xuống theo quán tính, nằm sấp trên mặt đất, xoay đầu lại mặt đầy khó tin nhìn người thổi sáo.
Người kia chính là Phù Niệm Chi, nhưng khác hoàn toàn Phù Niệm Chi lần trước Sở Nghiêu Nghiêu nhìn thấy.

Hắn mặc hắc y, tóc cũng gọn gàng, cả người trông sạch sẽ chỉnh tề.

Con mắt bị Tạ Lâm Nghiễn chọc mù cũng đã hồi phục, ngón tay cũng lành lặn trên bàn tay hắn.
Hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt đầy giễu cợt: "Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi cũng quá ngu xuẩn, từng bị hắn giết một lần còn có thể yêu hắn.".


Bình luận

Truyện đang đọc