NAM CHÍNH ĐÃ YÊU THẦM NỮ CHÍNH TỪ LÂU

Năm nay, chú Đoạn khỏe lên trông thấy, Khương Vận Hà cuối cùng cũng có thể nở nụ cười mãn nguyện.

Liên lạc giữa chúng tôi càng lúc càng nhiều, bà lúc nào cũng kể về chú, không giấu được niềm hạnh phúc nơi đáy mắt.

Tôi cũng rất thích nghe những câu chuyện nhỏ nhặt của hai người, không chút phiền não, mi mắt nhắm lại rồi dần dần nặng trĩu.

“Chuyện của chú Đoạn cuối cùng cũng không giấu được A Diễn, may mà thằng bé cứng cáp, cuối cùng vẫn thuận lợi học lên nghiên cứu sinh.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, tôi sững lại, xa cách ba năm, tôi chưa từng hỏi qua về tin tức của Đoạn Dĩ Diễn, đây cũng là lần đầu tiên Khương Vận Hà chủ động nhắc đến chuyện này.”

Đầu óc tôi rối bời, cho rằng bản thân mình nhất định đã nghe nhầm.

Tôi hoài nghi tự vò đầu mình, sau đó lại uống thêm một hớp nước lớn.

Khương Vận Hà thấy tôi không nói lời nào, liền tiếp, “Tính cách của A Diễn càng ngày càng trầm ổn.”

Tôi hoảng hốt nhìn vào màn hình điện thoại, không kìm được mà vội hỏi, “Anh ấy có ổn không?”

Khương Vận Hà thở dài, “Con còn nhớ đến cậu ấy sao? Mẹ tưởng là chuyện của hai đứa chỉ là bồng bột nhất thời, vậy mà đứa trẻ này, bấy nhiêu năm vẫn chưa có thêm một người bạn gái nào, lúc nào cũng trầm ngâm trong phòng, mẹ đang nghĩ, rốt cuộc có phải mẹ đã làm sai rồi hay không.”

“Bây giờ tình trạng của chú con đã tốt lên rất nhiều, mấy ngày trước mẹ có nói qua với ông ấy về chuyện này…”

“Chú bảo sao ạ?”, sống lưng tôi thẳng đứng, gấp gáp hỏi.

Tôi nhìn mẹ không rời, sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất chi tiết nào.

“Chú trách mẹ sao không nói sớm.”

Lông tơ trên người bất giác dựng hết cả lên, tôi vừa muốn biết đáp án mà lại vừa không muốn biết đáp án.

“Chú nói rằng con trẻ có hạnh phúc riêng của con trẻ, nếu như hai đứa thật lòng thật dạ, thì cũng không cần phải bận tâm quá nhiều về suy nghĩ của người khác.”

“Mẹ hình như vẫn luôn làm sai thì phải, mẹ tưởng rằng làm vậy sẽ tốt cho con…”

Lúc này từ bên kia màn hình vọng tới một tiếng nói đầy trầm ấm, “Vợ à, ai chọc giận em rồi?”

Khương Vận Hà lau nước mắt, chầm chậm mở miệng, “Em đang nói chuyện với n n.”

Chú Đoạn không đeo kính nên không tìm được camera, “Tôi cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy con bé, n n có nhìn thấy chú không? Mẹ cháu nhớ cháu đến sắp khóc rồi này. Lúc cháu không ở đây, trong nhà như có hai người mất hồn vậy, mau mau về đi, để chú bảo A Diễn đi đón cháu.”

Mặt tôi đỏ bừng, muốn nói mà không biết phải nói như thế nào, tấm rào ngăn cách chúng tôi đã được dỡ bỏ rồi ư?

Tắt điện thoại, tôi nằm dài trên giường, cả một đêm thức trắng.

Sáng sớm hôm sau, tôi kéo chiếc vali đầy bụi dưới nhà kho lên, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều, cuối cùng đã đến ngày về nước rồi.

“Để bố giúp”, Lão Cao không biết xuất hiện từ lúc nào, ông thất vọng nhìn vào chiếc vali trong tay tôi, cười cười, “Để đó cho bố.”

Ông vừa phủi bụi trên vali vừa nói, “Thực ra bố biết tốt nghiệp xong con sẽ không ở lại đây nữa, chỉ là không ngờ tới thời gian lại nhanh như thế, chớp mắt một cái con đã phải đi rồi.”

“Bố…”

“Bố cũng muốn con quay về”, bố quay đầu lại nhìn tôi, “Con ở đây không vui vẻ gì, nhưng lúc nào cũng phải tỏ ra vui vẻ, bố cảm nhận được”, ông chỉ vào ngực trái của mình, “Bố đều biết hết.”

Tôi dang tay ôm lấy ông, “Bố về với con đi.”

Ông lắc đầu, “Bố chỉ có một mình, về cũng để làm gì, con sống hạnh phúc là bố vui rồi.”

Lão Cao ho mấy cái, “Con trở về cũng được trách mẹ, bà ấy không biết con ở đây không vui vẻ gì, bố lúc nào cũng bảo bà ấy là con ở đây vui đến nỗi không muốn quay về. Bà ấy tưởng rằng con sống tốt thật nên mới không để con về sớm hơn.”

Nói rồi lại bổ sung thêm, “Con cũng đừng trách bố, chú Đoạn sau khi mắc bệnh, mẹ con chăm sóc cũng đã quá mệt rồi, bố cũng không muốn bà ấy lao tâm thêm nữa, con ở đây, bố cũng mới có thể chăm sóc tốt cho con được.”

Ông tháo kính, nhắm mắt, đến lúc mở ra, cả hai bên đều đã đẫm lệ rồi;

“Lần này con trở về cũng không cần phải lo lắng chuyện người nhà họ Đoạn nói hai mẹ con tranh đoạt tài sản gì nữa, bấy nhiêu năm nay mẹ con tận tâm chăm sóc ông ấy, người ta cũng không phải là kẻ ngốc, có chuyện gì thì nói với bố, thứ mà bố không thiếu nhất chính là tiền…”

“Bố mãi là hậu đài của con!”

Từng câu của Lão Cao đều là suy nghĩ cho tôi, mọi sự đều vì tôi mà lo toan đến là thấu đáo.

Trước đây tôi vẫn nghĩ rằng ông là một người vô tâm, vô tư, chỉ vì yêu thích sự tự do mà nỡ bỏ lại mẹ tôi.

Không biết ông đã từng hối hận chưa.

Chỉ là mỗi lần nhắc đến bà, ông lại như có lời khó nói ra, không biết là chất chứa những nỗi niềm gì.

Đợi tôi yên vị trên taxi, ông lại dặn dò tài xế đi cẩn thận…

Bố ôm chặt lấy tôi, “Bố đem hết may mắn của phần đời còn lại chuyển cho con, con gái của bố phải thật hạnh phúc nhé.”

“Nếu như bố muốn trở về, nơi nào có con thì chính là nhà của bố.”

“Ai../”, ông cuối cùng không nhịn được nữa mà bật khóc, khóc nức nở tựa như một đứa trẻ năm tuổi vậy.

Lên máy bay, tôi vừa lo lắng vừa hồi hộp, không biết sau bấy nhiêu năm, giờ tôi phải đối diện với người ấy như thế nào.

Năm đó tôi lạnh lùng cắt đứt mọi phương thức liên lạc, còn tuyệt tình tuyên bố với anh đừng làm phiền mình nữa.

Bấy nhiêu năm anh cũng không cố gắng liên lạc với tôi, tôi biết anh xem những lời đó là sự thật.

Máy bay cách Nam Kinh không còn bao xa nữa, nhịp tim tôi càng lúc càng tăng, đầu óc trống rỗng, chân tay thì cuống cuồng.

Bình luận

Truyện đang đọc