NAM CHÍNH KHÔNG DỄ LÀM ĐÂU!

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Không nghĩ tới bên trong Thanh Sơn Giáo lại có một “củ khoai nóng bỏng tay” đến thế, vậy là đời trước Phong Việt Trạch tấn công Thanh Sơn Giáo, có lẽ cũng không hẳn hoàn toàn là vì tiểu sư đệ. Ra khỏi phân đà của Thiên Long Môn, Cố Phàm cau mày, càng nghĩ càng cảm thấy giả thiết này có khả năng lắm, liền nói qua với Thẩm Kình Thương đang im lặng đi phía sau.

“Kình Thương, ngươi nói xem liệu ma giáo có cài gián điệp vào Thanh Sơn Giáo để chờ thời cơ đoạt đi tín vật đó không? Sư phụ có thể bị nguy hiểm không?” 

Thẩm Kình Thương nghe vậy đứng lại, nhưng không trả lời vấn đề của Cố Phàm, mà thờ ơ nhìn y, hỏi: “Ngươi làm sao biết được những chuyện này?”

Cố Phàm giật mình.

Toi rồi, không thèm suy nghĩ đã theo thói quen trao đổi với tên tiểu tử này. Đời này cho đến bây giờ, đừng nói là Phong Việt Trạch, đến cả ông lão quét dọn cho ma giáo y cũng chưa từng gặp mặt, phải giải thích chuyện mình phát hiện ra âm mưu của ma giáo như thế nào đây.

Nhưng với tư cách là nhân sĩ trùng sinh được sống tới hai đời, làm sao lại để mình bị lọt phải cái hố nhỏ bé như thế này? Cố Phàm nhìn lên ánh trăng sáng trên bầu trời ban đêm, đầu óc bỗng lóe sáng, cả người lên tinh thần.

“Chuyện này, sư huynh vốn không muốn nói.”

Thẩm Kình Thương: “… “

Cố Phàm ho khan mấy tiếng, cố gắng làm vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi đừng có không tin. Đây là chuyện vào một đêm hè nửa năm trước. Ừ, trời cũng tối như này này. Ta đi một mình xuống núi định mua chút đồ, nào ngờ lại gặp phải người trong ma giáo, chúng định cướp tiền!”

Thẩm Kình Thương: “Từ trước tới nay trên người sư huynh vốn không có mấy đồng.”

Cố Phàm: “… bọn hắn, thật ra là muốn cướp sắc!”

Thẩm Kình Thương vốn không tập trung lắm, nghe thấy câu này cọng tóc ngốc nghếch trên đầu bỗng dựng đứng lên, đôi mắt híp lại: “Sau đó thì sao?”

Cố Phàm thấy hắn có phản ứng, miệng lưỡi càng thêm trơn tru: “Sau đó đương nhiên là ta đại phát thần uy đánh gục hắn, những chuyện ta biết là hỏi từ hắn. Sau đó ta điều tra thêm vài chuyện, chưa kịp nói với mọi người.”

Thẩm Kình Thương trầm ngâm một hồi, mở miệng: “Có vấn đề.”

Cố Phàm chột dạ: “Chỗ nào có vấn đề?”

Thẩm Kình Thương: “Kể rõ lại chi tiết cướp sắc đi.”

… Thằng nhóc này đến tột cùng thì ngươi quan tâm đến chỗ nào hả?!

Cố Phàm tức giận nhìn Thẩm Kình Thương, lại bị hắn lạnh lùng kéo một cái, ngã đúng vào ngực hắn.

“Đừng nhúc nhích.”

Thẩm Kình Thương nói xong câu này với Cố Phàm, cả người đề phòng nhìn lên phía đầu tường.

Cố Phàm vội vàng đứng thẳng, cũng nhìn theo, mới phát hiện nơi đó chẳng biết xuất hiện một nam nhân từ lúc nào, từ đầu đến chân toàn thân đen một màu, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Người mặc áo đen kia chỉ lộ ra khỏi mặt nạ đôi mắt sắc nhọn khinh thường liếc hai người, cười lạnh nói: “Nhĩ lực không tệ, nhưng tiếc là lại mang theo gánh nặng, ở trong ngõ hẻm không bóng người này, nhất định phải chết.”

… gánh nặng ý nói là y sao?

Cố Phàm buồn lòng chớp mắt mấy cái. Dù sao y cũng là Đại sư huynh, kém như vậy sao?

Thẩm Kình Thương lại không thèm để ý đến lời nói khinh thường của kẻ kia, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai?”

Đại khái là nhận định bọn họ nhất định sẽ chết, hắc y nhân cũng lười che giấu, cất giọng có vẻ đắc ý: “Các ngươi cản đường ai, chẳng lẽ không biết sao?”

Ánh mắt Thẩm Kình Thương đanh lại, vẻ mặt không thay đổi, khí thế trên người lại mạnh mẽ thăng lên một cấp, như từ một chú mèo lười biếng lập tức biến thành con hổ rình mồi đầy nguy hiểm.

“Ma giáo?”

Hắc y nhân lại không để ý đến dáng vẻ ấy, hất hàm trả lời: “Không sai. Như vậy các ngươi xuống dưới âm phủ cũng có thể làm một con quỷ chết minh bạch.” Nói xong, bóng đen lóe lên như một cơn gió, nâng đao lên tấn công lại đây.

Thẩm Kình Thương rút kiếm ra khỏi vỏ ứng đối chẳng chút hoang mang, kiếm khí phát ra, kiếm chiêu biến hóa, nhanh đến mức khó tin. Mà người mặc áo đen kia chiêu số cũng quỷ dị khác thường, chưa từng trông thấy.

Trong nháy mắt va chạm, ánh đao bóng kiếm tràn ngập, qua vài chiêu, hắc y nhân dùng đao chặn ngang, phi thân về phía sau, trên mặt đã không còn khinh thường ban đầu: “Không nghĩ rằng một môn giáo nhỏ như Thanh Sơn Giáo, võ công lại tốt như vậy, cũng được, xem ta dùng một chiêu này giải quyết ngươi ra sao.”

Nói xong, gã giơ cao đao lên, hai chân tách ra, hơi ngồi xổm xuống, làm ra chiêu thức giơ tay lên trời.

“Mở núi a … Á ~~~~~ “

Một tiếng kêu gào thảm thiết đến kinh thiên động địa, gã ngã nhào ra đất.

Cố Phàm vô cùng đồng cảm với gã hắc y nhân đang nằm co giật liên tục dưới mặt đất kia: “À ừm… Kình Thương, ngươi đá cái chỗ đó của người ta, không hay lắm đâu.”

Thẩm Kình Thương làm vẻ vô tội cọng tóc ngu ngốc lại đong đưa: “Nhưng mà hình như đá rất hay mà.”

Đá rất hay nhưng không thể đá lung tung! Đây là cú đá đoạn tử tuyệt tôn, một cước này của ngươi không chỉ là vấn đề của riêng hắn, mà còn liên quan đến tổ tông con cháu tên kia đời đời kiếp kiếp đó!

Nhìn Cố Phàm còn đang rối loạn, Thẩm Kình Thương nghiêng đầu, phần tóc mái che phủ tầm mắt tạo thành một bóng mờ.

“Hơn nữa bọn chúng giữ cái kia cũng để đi cướp sắc, không có cũng tốt.”

Cố Phàm câm nín quay đầu: Giáo chúng ma giáo khắp thiên hạ, ta xin lỗi các ngươi!

Hắc y nhân đáng thương kia cuối cùng cũng bị Cố Phàm dùng làm chứng cứ mưu đồ của ma giáo cho Trương Đình Tân. Gã bị ném vào ngục trong tư thế nằm thẳng cẳng. Cố Phàm nghĩ sau này có lẽ gã cũng không thể dậy nổi nữa rồi, bất kể là ở phương diện nào.

Chứng cứ xác thực trước mắt, Trương Đình Tân vốn còn hơi nghi ngờ, hiện tại đã thực sự tin rồi, vỗ ngực biểu thị rằng sẽ ra mặt ở đại hội võ lâm.

Nhiệm vụ thành công, Cố Phàm cùng Thẩm Kình Thương hài lòng quay về khách điếm.

Mạnh Viêm Bân đang trong đại sảnh uống rượu, nhìn thấy Cố Phàm trở về, đột nhiên nhảy lên như nhìn thấy dã thú.

“Đại sư huynh, ngươi đã về rồi!”

Giọng lớn như vậy? Cố Phàm nghi ngờ nhìn hắn một lượt, hỏi: “Làm sao, lúc ta không ở đây có chuyện gì không?”

Mạnh Viêm Bân đổ mồ hôi lạnh, lúng ta lúng túng nói: “Không, làm sao chứ, đại sư huynh, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Nghỉ ngơi em gái ngươi! Nhìn cái bộ dạng này, không có chuyện gì y sẽ không mang họ Cố.

Cố Phàm nheo mắt, đang muốn mở miệng, lại bị người cắt ngang.

“Sư huynh!”

Minh Uyên một tay che ngực, một tay vịn cầu thang, như là vừa từ trong phòng vội vã chạy ra, hơi thở có chút bất ổn, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt vẫn còn sóng sánh ánh nước.

“Sư huynh, chúng ta không có việc gì, sư huynh đi nghỉ ngơi đi.”

Đối với vị tiểu sư đệ nhu nhược gió thổi qua cũng vật ngã được này, Cố Phàm chỉ đành nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, dù có chuyện gì ta cũng sẽ không trách ngươi. Ngươi cứ nói cho ta nghe là được rồi.”

Minh Uyên cảm động, mấp máy môi, như đang hạ quyết tâm.

“Sư huynh, ta nhặt được một thứ…, tình trạng thân thể không ổn lắm, ngã ở trên đường. Ta không nỡ nhẫn tâm. “

Thì ra là như vậy. Cố Phàm thở phào. Tiểu sư đệ từ trước đến giờ thiện lương, nhìn thấy mấy động vật nhỏ như thỏ con, chim non, chó con, mèo con bị thương là lại muốn nhặt về, y cũng đã quen rồi.

“Không sao, chuyện nhỏ này, ngươi dẫn ta đi xem qua.”

“Sư huynh, ngươi thật tốt.” Trên mặt Minh Uyên đầy vẻ ấm áp, giọng nói ngọt đến độ có thể tích thành mật chảy ra được: “Ở trong phòng ta, ta dẫn ngươi đi.”

Cố Phàm khẽ mỉm cười, lên thang lầu.

Thế nhưng đến khi y vào phòng, nụ cười trên môi chợt tắt.

Ai tới nói cho y biết cái đống trên giường kia là cái gì được không?

Động vật nhỏ em gái ngươi, đây là người, chắc chắn là người!

Hết chương 12.

Bình luận

Truyện đang đọc