NAM CHÍNH KHÔNG DỄ LÀM ĐÂU!

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Đêm không trăng, gió thổi lồng lộng, đúng là dịp tốt để chạy trốn. Thừa dịp người trong ma giáo luống cuống vì trận hỏa hoạn đột nhiên bốc lên, Cố Phàm và Thẩm Kình Thương liền đi theo con đường mà Phong An Lan đã sắp xếp, lặng lẽ chạy tới bến tàu.

Ma giáo tọa lạc trên một hòn đảo giữa biển nước, đường xá bên trong rắc rối phức tạp, phòng thủ kín kẽ, nhưng hiện giờ bởi vì có mấy người tuần tra bị điều đi cứu lửa, cho nên lập tức lộ ra sơ hở. Tuy nhiên, nơi này ba bước, năm bước phải qua một trạm gác, ngoài ra còn có rất nhiều ảnh vệ giấu hơi thở theo dõi từ trong bóng tối, nếu không phải có Phong An Lan âm thầm tương trợ, sợ rằng ngay cả việc ra đến sườn núi của ma giáo cũng hết sức khó khăn.

Chạy thẳng một mạch đến bến tàu, trông thấy chiếc thuyền mái vòm vẫn lẳng lặng đậu sát bờ, Cố Phàm mới coi như thở phào, vỗ bả vai Thẩm Kình Thương một cái, còn nói với giọng cười trên sự đau khổ của người khác, hả hê vô cùng.

“Ngươi nói chút nữa Phong Việt Trạch phát hiện ta chạy mất sẽ phản ứng ra sao?”

Thẩm Kình Thương nhìn y, đang định trả lời, đột nhiên đưa tay kéo Cố Phàm ra sau lưng, lạnh lùng nhìn về cánh rừng nhỏ cách đó không xa, hỏi: “Người nào?”

“Ở địa bàn của ta, còn hỏi ta là ai, chậc chậc, thú vị thật.”

Bóng đêm tiêu điều, ánh sao mờ ảo, một người chậm rãi đi ra từ mảnh rừng kia, dáng dấp thong dong như đang đi chơi tiết Thanh Minh ngày Tết thì gặp được một người bạn, giọng nói êm ái, nhưng lại mang theo mùi máu tươi, chính là giáo chủ ma giáo Phong Việt Trạch.

Người này không phải đang cứu hỏa sao? Nhưng bây giờ nhìn qua, đừng nói là mặt xám mày tro, kể cả một chút tro bụi cũng không thấy dính lên người gã!

Vì vậy Cố Phàm ló ra nửa người, vừa khiếp sợ lại vừa thất vọng nhìn vị giáo chủ nào đó, thất thanh hỏi: “Nhà cửa sắp bị đốt sạch rồi sao ngươi còn ở đây?”

“Hửm?”

Phong Việt Trạch cong khóe miệng, thờ ơ nói: “Chút chuyện này chỉ cần giao cho Thịnh Thiên là được rồi mà.”

… Mặc dù trước kia cũng đã từng nói, nhưng y vẫn muốn nói lại lần nữa.

Chừng nào tả hộ pháp của ma giáo còn đi theo cái tên giáo chủ này thì đm cuộc đời vẫn hoàn thê thảm!

Cố Phàm câm nín, trơ mắt nhìn Phong Việt Trạch chậm rãi đi tới vị trí còn cách hai người ba bước, nhìn chằm chằm vào phần cổ của y, nụ cười gã càng thêm sâu, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Cố Phàm rốt cục hết sức không có tiền đồ rụt vội người về sau, lặng lẽ khóc thầm.

Cảm giác chột dạ như bị bắt gian tại trận này là sao aaa, y không phải chỉ bị cắn một miếng thôi sao, hơn nữa rõ ràng y và Phong Việt Trạch nửa văn tiền quan hệ cũng không có cơ mà!

Đáng tiếc ngươi càng trốn tránh hiện thực thì nó càng tới tìm ngươi. Phong Việt Trạch nhướn mày nhìn Cố Phàm đang co quắp, lên tiếng: “Sao thế, đây chính là ‘Kình Thương’ sư đệ của ngươi đấy sao? Lúc này, ta có phải nên gọi hắn là ‘gian phu’ hay không nhỉ?” (1)

Gian phu em gái ngươi!

Cố Phàm rợn cả người, đang định trả miếng. Thẩm Kình Thương lại yên lặng bước lên một bước, vừa vặn chặn y lại, ngay sau đó bình tĩnh nhìn Phong Việt Trạch rồi chậm rãi nói: “Sư huynh làm gì đều không liên quan đến ngươi — tên oán phụ.” (2)

Cố Phàm: “… “

Mấy ngày không gặp, sư đệ nhà y hình như miệng lưỡi sắc bén lên hẳn?

Ngay cả Phong Việt Trạch cũng bị câu này của hắn làm cho sững sờ, im lặng một lúc, mới lần nữa treo lên vẻ mặt cà lơ phất phơ, đánh giá Thẩm Kình Thương, nói một cách biếng nhác: “Ta mới vừa còn đang suy nghĩ nếu đụng phải gian phu thì nên làm gì, giờ tự dưng nghĩ ra rồi.”

“Nếu là chó đực, thì đánh gãy năm cái chân (3); nếu là đàn ông, thì đánh gãy ba cái chân của hắn. Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Thẹn quá hóa giận nhỉ.” Thẩm Kình Thương mở to đôi mắt đen láy, cọng tóc ngốc phất phơ, đáp trả: “Mông cọp không được sờ (4) phải không?” Thấy Phong Việt Trạch hơi có chút nghi ngờ khẽ hí mắt, hắn lại tiếp tục không cảm xúc bổ sung thêm: “Cọp thì vẫn là cầm thú.”

… Trên đầu Cố Phàm có một đàn quạ đen bay qua. Y có thể khẳng định chắc chắn, mấy ngày nay tâm trạng của sư đệ nhà y tuyệt đối vô cùng, vô cùng tệ hại.

“Ồ.”

Lúc này một tiếng cười khẽ của Phong Việt Trạch hấp dẫn sự chú ý của y. Cố Phàm run sợ liếc nhìn vị giáo chủ nào đó bị  ngôn ngữ thâm thúy công kích vẫn còn cười sáng chói, nhất thời cảm thấy như có hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Tên này không phải là bị tức quá hóa ngu luôn đấy chứ.

“Ngươi biết không, người miệng mồm quá lanh lợi thường chết rất sớm?” Phong Việt Trạch chớp mắt, tỏa ra áp suất lạnh như băng.

Thẩm Kình Thương vẫn chẳng mảy may run sợ trong sát khí dày đặc này, hắn nói: “Ừ, vậy chắc ngươi sẽ có thể sống rất lâu.”

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, tựa như chỉ cần chạm một cái liền bùng nổ. Phong Việt Trạch và Thẩm Kình Thương bốn mắt giao nhau, ánh mắt như đang chém giết lẫn nhau rét lạnh vô cùng. Không khí xung quanh cũng như ngưng trệ, khiến cho người ngoài không thở nổi. Mà ở trong cơn sóng ngầm mãnh liệt này, Cố Phàm quả thực chỉ muốn cào tường.

Đờ mờ chuyện gì xảy ra thế này, bọn họ chẳng lẽ không phải là nên khiêm tốn chạy trốn sao, vì cái mẹ gì đột nhiên lại va chạm với giáo chủ ma giáo, còn đứng ở đây nhìn nhau thâm tình? Hơn nữa vào thời điểm này vì cái mẹ gì y còn có cảm giác không thể chen lời vào là thế nào, thật ra thì hai tên kia mới là một đôi còn y là người thứ ba đúng không!

Song, thân là đại sư huynh, lúc này mà chỉ biết núp ở phía sau yên lặng xem kịch thì hình như không được ổn cho lắm. Vì vậy Cố Phàm giơ một tay lên, tự giác tỏ ra hết sức chân thành khuyên giải Phong Việt Trạch: “Ờm, sư đệ nhà ta không hiểu chuyện, mong ngươi thông cảm nhiều hơn. Nhưng ở quý phái quấy rầy lâu như vậy, ta cũng nên rời đi thôi. Ta thật ra là người rất tồi tệ, ngoại trừ ăn ra thì chẳng biết làm gì hết. Người giống như giáo chủ ngươi đây, quả thực không cần phải treo người tìm chết trên cái cây mọc xiêu vẹo như ta đâu. Ngươi chắc hẳn cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, cần gì phải tốn công tốn sức vì ta như vậy chứ?”

Lời nói của Cố Phàm phá tan thế giằng co của hai cao thủ, khiến bầu không khí giương cung bạt kiếm này bị trì hoãn. Phong Việt Trạch rũ mắt, thu lại khí thế trên người, hơi nở cụ cười, nhưng càng giống như cười khổ hơn.

“A Phàm, đáng tiếc ta đã thích ngươi mất rồi.”

“Cho nên cho dù ngươi nói sao, có suy nghĩ gì, có nguyện ý hay không, trừ phi ngươi về với đất mẹ, nếu không thì đừng nghĩ đến việc ta sẽ buông tay.”

… Câu thơ này là như vầy sao? Chảng lẽ không phải là trừ phi hoàng thổ bạch cốt, bảo vệ ngươi cả đời vô lo (5) sao! Tên này thật là nguy hiểm!

Hơn nữa không biết tại sao, y cứ luôn cảm thấy tra nam hình như là mình?

Vô lý!

Trong bụng Cố Phàm xoắn xít từng đợt, mở miệng hỏi: “Nói gì thì nói, giáo chủ à ngươi không tính để chúng ta đi sao?”

Phong Việt Trạch chớp mắt một cái: “Sao thế được? Nếu là mong muốn của A Phàm, ta đương nhiên sẽ thỏa mãn.”

Cố Phàm kinh ngạc.

Tên này chẳng lẽ là bị kích thích quá độ, khiến cho đầu óc bị chập cheng?

Ngay bây giờ, tốt nhất phải tranh thủ lúc gã đang không bình thường.

Vì vậy Cố Phàm nắm lấy thời cơ được voi đòi tiên hết sức đáng xấu hổ: “Vậy sau này ngươi cũng không được bắt ta trở lại nữa.”

“Đương nhiên cũng không.”  Vị chủ cười nào đó cười dịu dàng như hồ nước mùa xuân, giọng nói kéo dài mang theo thâm ý, tựa như đang mài đao xoèn xoẹt. Giọng gã đè thấp nhưng mập mờ vô cùng, khiến người nghe suy nghĩ xa xôi: “Nhưng mà, cứ cho là ta không đi tìm ngươi, A Phàm, chẳng bao lâu nữa ngươi cũng sẽ tự mình quay lại thôi.”

Tự mình quay lại tự mình quay lại tự mình quay lại…

Những lời này cứ quẩn quanh mãi ở trong đầu Cố Phàm, khiến cho y đến cả lúc thuyền cập bờ vẫn duy trì trạng thái chán chường vô cùng.

Một tên yêu nghiệt võ công cao cường đầu óc thâm sâu lại quỷ súc như Phong Việt Trạch mà nói lời này, có nghĩa là sau này gã sẽ làm ra vài chuyện hèn hạ vô sỉ âm hiểm xảo trá máu chảy thành sông để báo thù y phải không phải không!

Làm thế nào bây giờ, y thật muốn chết cho rồi.

Mà Thẩm Kình Thương bên cạnh nhìn dáng vẻ như ngày tận thế của y, tựa hồ hiểu lầm cái gì, bình tĩnh quơ quơ cọng tóc ngốc, nói: “Thật ra thì sư huynh có rất nhiều chỗ hữu dụng.”

Cố Phàm yên lặng ngẩng đầu lên.

Thẩm Kình Thương tiếp tục nói: “Ví dụ như, có thể làm ấm giường.”

… Tại sao y chẳng hề cảm nhận được một chút an ủi nào thế nhở đm!

———————

Chú thích:

(1) Gian phu: Kẻ ngoại tình với vợ người khác.

(2) Oán phụ: Người phụ nữ mang lòng oán hận vì bị phụ bạc, bỏ rơi. 

(3) Năm chân bao gồm 4 chân chính và một chân “giữa” nhé =)))) Chứ không phải dị dạng hay tiến hóa gì đâu =))))))

(4) Mông cọp không được sờ: Tự cho mình là giỏi giang, không cho người khác xúc phạm cũng không chịu tiếp thu ý kiến phê bình của người khác.

(5) Câu gốc “Trừ phi hoàng thổ bạch cốt, ta sẽ thủ (hộ) ngươi bách tuế vô ưu”: Trích trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình “Mười năm thương nhớ” của tác giả Thư Hải Thương Sinh.

Hoàng thổ bạch cốt: Chỉ cái chết, về với đất mẹ.

Tạm dịch cả câu: Anh sẽ bảo vệ em cả một đời không phải lo nghĩ cho đến lúc anh chết mới thôi. =)))))

Bình luận

Truyện đang đọc