NAM CHÍNH LÀ CỦA TÔI - QUAN MỘC

Tác giả: Quan Mộc

Editor: Tần Nhiếp Mặc

Beta: Quá Tam Ba Bận

______________

Phiên ngoại 4

Gian phòng to lớn mà trống trải, không có cửa sổ, bốn phía đều là tường. Trên tường có treo một bức tranh sơn dầu cực lớn, vẽ thiên sứ thánh khiết và ác ma mọc sừng đang giao cấu, hai thân thể một đen một trắng cùng hoà quyện vào nhau, trên mặt còn xuất hiện vẻ dâm đãng và khoái lạc.     Có hai chiếc tủ trưng bày trong suốt đứng dựa vào tường, một cái treo nhiều roi, dây thừng và các dụng cụ tra tấn khác, cái còn lại để nhiều hộp thủy tinh, qua lớp kính, bạn có thể thấy dương vật giả được ngâm trong chất lỏng không xác định, với kích thước và hình dạng khác nhau, và cả ball gag*…          Sàn nhà được trải một tấm thảm cashmere* lông dài màu trắng như tuyết, và ở giữa là một chiếc ghế sofa da dành cho một người màu đen.     Trên ghế sofa không có một bóng người, nhưng trước ghế sofa lại có một chàng trai đang quỳ.          Khưu Bạch đã quỳ ở đây nửa giờ, nửa tiếng trước, Chu Viễn dẫn cậu đến gian phòng này, chỉ nói cậu ở đây chờ anh rồi rời đi, giờ vẫn chưa trở về.      Khưu Bạch lặng lẽ nhìn xung quanh trong phòng, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nhìn thấy đồ trong tủ, cậu vẫn sợ hết hồn, thầm nuốt nước bọt. Cậu lặng lẽ đứng ngây ra trong phòng năm phút, cậu không nghĩ đến việc có nên chạy đi thật nhanh hay không, mà mừng vì dường như cậu không sợ đau cho lắm.     Sau khi đi một vòng quanh phòng, cậu quỳ xuống trước ghế sofa.          Trước khi đến cậu đã làm một số bài tập và đọc rất nhiều tài liệu khoa học phổ biến trên mạng. Không giống như SM thích bạo ngược thể xác, giữa Dom và Sub có sự thống trị và phụ thuộc về mặt tinh thần nhiều hơn.     Đương nhiên, không thể loại trừ một số Dom cũng thích bạo dâm, nhìn dụng cụ trong phòng này thì biết Chu Viễn có khả năng thuộc loại này.         Mà bất kể là BD, DS hay SM, yêu cầu cơ bản nhất của chủ nhân đối với nô lệ là phải vâng lời, chẳng ai muốn "con chó" của mình ngoài thì thuận trong thì chống đối cả.      Nên Chu Viễn muốn cậu chờ, Khưu Bạch liền thành bé ngoan chờ ở trong phòng.          Nhưng cậu không biết, cậu "nghe lời" như vậy khiến người đàn ông ở một gian phòng khác có chút đau đầu.          Trong một phòng khác, Chu Viễn nhìn chàng thanh niên đang quỳ trong màn hình cảm thấy bất lực. Anh vốn tưởng rằng gây khó dễ và sỉ nhục như vậy sẽ khiến thanh niên lùi bước, nhưng Khưu Bạch cứng đầu hơn anh nghĩ.         Anh vuốt ve khuôn mặt trắng loáng tuấn tú của chàng trai trẻ trên màn hình. Mỗi inch trên khuôn mặt của đứa trẻ này đều hiện rõ trên đầu trái tim anh, như thể nó lớn lên dựa theo sở thích của anh vậy.        Chu Viễn nặng nề xoa nhẹ mi tâm hai lần, không biết nên làm sao với cậu bây giờ.          Đột nhiên, cậu bé trên màn hình lắc lư một cái, giơ tay vỗ vỗ đùi mình, dường như sắp không quỳ nổi nữa.    

Quai hàm Chu Viễn căng chặt, anh đứng dậy đi về phía phòng dạy dỗ. 

Chân Khưu Bạch rất xót, cậu đã quỳ bốn mươi phút rồi, dù trên sàn có trải thảm mềm mại cậu vẫn có chút không chịu được.         Cửa lớn đóng chặt bị người bên ngoài đẩy ra, một tràng tiếng bước chân rõ ràng truyền đến.         Khưu Bạch vui mừng quay đầu nhìn, Chu Viễn đứng ở ngay cửa nặng nề nhìn cậu.          Người đàn ông đã thay quần áo, một chiếc áo len mỏng cao cổ màu đen và quần tây đen, mái tóc xõa trên trán đã được chải ngược ra sau đầu, trông rất cẩn thận tỉ mỉ.        "Chủ nhân, chú, ngài trở lại rồi." Khưu Bạch đúng lúc thay đổi xưng hô.            Người đàn ông đi vòng qua anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nói: "Chân em có đau không?"         "Ừm..." Khưu Bạch thành thật trả lời, "Có hơi tê."     "Tê thì đứng lên đi."         Khưu Bạch gật đầu đứng thẳng dậy nhưng chân mềm nhũn suýt nữa ngã chổng vó, cậu vội vàng đứng vững liếc trộm Chu Viễn một cái.     Người đàn ông ngồi vững vàng, không có ý định nào muốn dìu cậu. Khưu Bạch mím mím môi cúi đầu.           "Tủi thân?"      Khưu Bạch lắc đầu.

Chu Viễn nói tiếp: "Nếu như em cảm cảm thấy bất bình, tủi thân, vậy ta nhất định phải nói cho em biết, sau này em còn phải trải qua nhiều chuyện sỉ nhục hơn nữa. Bây giờ em rời đi vẫn còn kịp."     Hai tay Khưu Bạch siết chặt hai bên ống quần, trong mắt có chút cố chấp nhìn Chu Viễn, "Em không đi, em đã nghĩ kĩ rồi mới đến, chuyện Sub cần làm, em, em đã xem ở trên mạng rồi, em có thể tiếp thu."        Chu Viễn nhíu mày, "Vậy em nói nghe thử, Sub phải làm gì?"          "Phải nghe lời chủ nhân, không được phản kháng chủ nhân, còn có... Còn có lúc chịu đòn cũng không được kêu đau... Còn phải..."          Âm thanh Khưu Bạch hạ thấp dần, đến cuối thì gần như không nghe thấy nữa.

"Còn phải cái gì?"         "Còn phải để chủ nhân làm bất cứ lúc nào bất kỳ nơi đâu..."          "Hừm ..." Chu Viễn hừ cười bằng giọng mũi, "Em coi mấy thứ lung tung đó ở đâu vậy hả?"      Khưu Bạch hơi mở to mắt, lập loè mờ mịt, "Không đúng ạ?"         Cậu có hơi hối hận, có lẽ mình nhớ lộn rồi, sớm biết vậy đã viết ra một cuốn sổ nhỏ để nhớ.          Chu Viễn nhìn bộ dáng cúi đầu ủ rũ của thanh niên mà có chút buồn cười, "Có vài ý thì đúng, nghe lời, ta thích một "con chó" nghe lời."          Thanh niên lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời trở lại, giống như rất vui sướng vì được khen ngợi.         "Em cảm thấy em có đủ nghe lời không?"

Khưu Bạch vội vàng gật đầu, "Em rất nghe lời."           "Tốt lắm, cởi quần áo ra." Chu Viễn nhẹ nhàng nói một câu, như thể đang yêu cầu một điều rất bình thường không thể bình thường hơn.        "Cởi, cởi quần áo ạ?"

"Cởi sạch, một cái cũng không được sót lại."       Khưu Bạch choáng váng một giây, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi quần áo, áo len và quần đều cởi hết, chỉ còn lại quần lót. Ngón tay cậu nắm một bên quần lót, do dự nhìn Chu Viễn, "Cái này, cũng phải cởi sao ạ?"         Chu Viễn ngước mắt nhìn chằm chằm cậu, biểu tình lạnh nhạt, "Cần ta lặp lại lần thứ ba không?"          Khưu Bạch cắn môi dưới, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại cởi quần lót ra.         Thân thể thanh niên khoẻ mạnh xinh đẹp, làn da trắng loáng như ngọc hơi phát sáng dưới ánh đèn, trên lồng ngực gầy gò trắng nõn lấp ló hai quả đỏ hồng, thắt lưng gầy yếu, trên bụng có một tầng cơ bắp mỏng manh, uyển chuyển và xinh đẹp. Xuống chút nữa là cặp mông tròn trịa và săn chắc, độ cong duyên dáng trượt xuống mượt mà, trắng đến phát sáng.     Đôi chân thon dài thẳng tắp cân đối, hai bàn chân trũng sâu trong bộ lông dài mềm mại của thảm dưới chân, và những ngón chân cong lên đầy e thẹn.           Hầu kết của Chu Viễn trượt xuống một chút, ánh mắt vốn bình tĩnh liền thay đổi, nhìn chằm chằm hai má ửng hồng của Khưu Bạch.     "Có cảm thấy ngại không?"

Khưu Bạch cảm thấy mặt mình nóng muốn cháy luôn rồi, cậu khẽ gật đầu, ngón tay để ở trước người che nơi riêng tư của mình, "Có, có chút ạ."        Chu Viễn nói: "Đây là điều thứ nhất ta dạy em, vứt bỏ cảm giác xấu hổ đi, ở trước mặt ta em không cần cái loại cảm giác đó đâu."        Khưu Bạch nuốt nước miếng chậm rãi buông tay ra, lộ ra bộ phận sinh dục trắng hồng vừa bị che lấp, bộ phận sinh dục sạch sẽ dễ thương đang ngoan ngoãn gục xuống ở đó, nhưng khi nó tiếp xúc với tầm mắt của Chu Viễn lại có xu hướng cứng lên.

Nhận ra mình đang nứng lên trước mặt Chu Viễn, tai và mắt của Khưu Bạch đỏ bừng, cậu cảm thấy có hơi nước đang bốc ra từ tai mình, cứ như tiếng còi của một đoàn tàu nhỏ.     Nhìn phản ứng ngây ngô của thanh niên, ánh mắt Chu Viễn thoáng hiện nét ý cười.         "Không cần thẹn thùng, thân thể của em phản ứng với ta là chuyện bình thường." Chu Viễn đổi đề tài, "Chân còn tê không?"        Khưu Bạch hơi nhúc nhích hai chân, "Không còn tê nữa."

"Không còn tê thì quỳ xuống, trong lúc học, ta không thích có ai đứng ngoài ta."     Khưu Bạch lại một lần nữa quỳ xuống.

"Tách đầu gối ra, lưng thẳng, mu bàn tay để sau lưng."     Theo lời Chu Viễn nói, Khưu Bạch từng bước bày ra tư thế mà người đàn ông muốn, tư thế này khiến toàn bộ thân trên của cậu hơi ngả về phía trước, bộ phận sinh dục của cơ thể bên dưới liền lộ ra trước mặt người đàn ông.          Cậu không ngừng hít thở sâu, cố gắng vượt qua sự ngại ngùng của mình, cổ và ngực cậu đã đỏ bừng lên rồi.     Đây là lần đầu tiên thanh niên làm chuyện như vậy, cậu ngoan ngoãn đến đáng kinh ngạc, không hề có động tác phản kháng nào. Chu Viễn cũng nhìn ra được Khưu Bạch đang cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân để tuân theo mệnh lệnh của anh.

Đúng là một con chó con rất ngoan ngoãn.          Chu Viễn hiếm thấy nhẹ giọng nói: "Làm tốt lắm, nhớ kỹ tư thế này, về sau khi vào phòng nhất định phải duy trì trạng thái này."    

Về sau? Nói cách khác, Chu Viễn đã chấp nhận cậu!          Nhận ra điều này khiến Khưu Bạch vui mừng khôn xiết, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, đáp lại một cách dứt khoát: "Vâng, chủ nhân."

Chu Viễn đứng lên đi tới trước mặt cậu, ngón tay quấn mái tóc mềm mại nhỏ nhắn của Khưu Bạch vòng quanh, "Con người ta không có quy củ gì, chỉ có một yêu cầu đối với Sub."

Giọng điệu người đàn ông bỗng nhiên nghiêm túc, "Tuyệt đối, tuyệt đối không được nói dối ta."    Anh cúi đầu nhìn thẳng cậu, khí chất uy nghiêm và mạnh mẽ không thể xem nhẹ, "Em phải tin tưởng ta, ta mới có thể cho em thứ em muốn."

Khưu Bạch mở to mắt nhìn, vẻ mặt đều là sự yêu thích và ỷ lại với người đàn ông, "Em tin chú, em nghe lời chú."

" 'Chú' sao?" Mắt Chu Viễn híp lại.     "A, không phải, là chủ nhân." Khưu Bạch nhanh chóng đổi giọng, "Em tin tưởng chủ nhân, em, không đúng, chó con, chó con nghe lời ngài."

"Thời điểm chỉ có hai chúng ta em phải gọi chủ nhân, nếu có người ngoài, ta cho phép em gọi ngài." Chu Viễn vỗ vỗ đầu cậu, "Về phần em, khi em quỳ gối bên chân ta em là chó của ta, khi em đứng lên tức trò chơi kết thúc, ta sẽ trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho em."

Khưu Bạch sửng sốt trong nháy mắt, "Trò chơi, kết thúc?"

"Đương nhiên, đây chỉ là một trò chơi ngươi tình ta nguyện mà thôi." Chu Viễn bật cười, "Sub có quyền kêu ngừng bất cứ lúc nào, bắt đầu hay kết thúc, quyền quyết định luôn trong tay em."     "Nhưng em không muốn kết thúc."

Chu Viễn nói: "Lẽ nào em muốn làm nô lệ mãi sao?"    "Không phải, em chỉ muốn ở bên cạnh ngài, dù đứng hay quỳ em đều đồng ý."   

"Em không ý thức được vấn đề." Chu Viễn ngồi trên ghế sofa lần nữa, ngón tay thong thả xoa nắn tay vịn, "Ta biết, em không có khuynh hướng thích bị tra tấn, ta có thể chơi với em trong thời gian ngắn, nhưng nếu trong thời gian dài, chúng ta đều sẽ không thoải mái."     "Em không có nói đùa." Giọng nói Khưu Bạch có mấy phần cấp thiết*, "Đúng là em không có nghiện bị tra tấn, nhưng em thích được ngài quản mà."

(*) Cấp thiết: rất cần thiết, đến mức không thể trì hoãn           Chàng trai mím môi, quyết định xé vết sẹo trong lòng mình ra, "Từ nhỏ ba mẹ em đã không quản em, bọn họ chán ghét em, xa lánh em, giống như em không phải là một người quá quan trọng. Chỉ có anh hai coi em là người một nhà, nhưng anh ấy đối với em quá tốt, cái gì cũng chiều em. Em không muốn như vậy, em muốn được quản lý, được khống chế... Như vậy em mới có cảm giác an toàn."     "Em muốn yêu nghiêm túc." Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn lên cặp mắt đen sâu thẳm của Chu Viễn, trong đôi con ngươi lập loè ánh nước mang theo khát cầu cùng chờ đợi.    

Ngài có thể yêu em không?

Người đàn ông không trả lời, anh dựa vào thành ghế sofa, hai chân lười biếng bắt chéo, giày da màu đen tuyền chốc chốc lại động, mỗi lần xuống đều đập mạnh vào trong lòng Khưu Bạch.

Khưu Bạch ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia, như ngẩng mặt nhìn vị thần linh của mình, hai tay sau lưng siết chặt vào nhau căng thẳng chờ đợi phán quyết cuối cùng.     Nhưng Chu Viễn vẫn luôn nhìn về phía trước, ánh mắt lãnh đạm giống như mặt hồ đóng băng, sương mù đen đặc bao phủ mặt hồ khiến ai cũng không thể dò xét được đáy hồ.   

Qua hồi lâu, cuối cùng anh cũng cụp mi xuống, như bố thí liếc nhìn Khưu Bạch.     "Nô lệ không có tư cách yêu cầu bất kỳ thứ gì, đây là điều thứ hai ta dạy em."     Trong mắt Khưu Bạch xẹt qua một chút mất mát, cắn cắn môi dưới lưu lại vết răng trên đó, chầm chậm cúi đầu.         "Nhưng ta có thể cho em một cơ hội." Người đàn ông nhấc chân, dùng mũi giày không dính một hạt bụi nâng cằm chàng thanh niên lên.        Như thần linh cao quý thương hại tín đồ của người, đỡ lấy chó con đang rơi vào đáy vực lên.    

"Ta cho phép em tỏ tình với ta, chó con."

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra "dạy dỗ" đã bắt đầu rồi nha.

Editor: ( ꈍᴗꈍ)

_______________

Chú thích:

(*) Ball gag:

(*) Tấm thảm cashmere:

Bình luận

Truyện đang đọc