NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ

Có Ngụy Lương gia nhập, thế cục lập tức thay đổi.

Hắn một tay nắm Lâm Thu, tay kia rảnh rỗi mang theo kiếm, nhìn như không đếm xỉa gì tới mà đi qua, chỗ nào hắn đi qua, không còn một tên Ma tộc nào có thể thở.

Hắn còn không thèm liếc mấy thi thể kia một cái, chỉ trong mấy cái sải bước, liền đứng trước mặt Mộ Dung Xuân cùng Liễu Thanh Âm.

” Sư tôn! ” ” Sư tôn! “

Hai người lại lần nữa cúi đầu.

Khi Liễu Thanh Âm ngẩng đầu lên, đáy mắt như toé ra hào quang rực rỡ nóng hổi.

Hắn đã đến! Hắn đã đến! Hắn đã đến! !

Liễu Thanh Âm vốn là không phải là người hay che giấu tâm sự của bản thân, khi Ngụy Lương chưa cưới vợ, nàng ta liền hết lần này đến lần khác tìm gặp hắn nói rõ tâm ý, chỉ tiếc Ngụy Lương như một Đại hòa thượng cấm ɖu͙ƈ, rõ ràng động tâm, nhưng trêи mặt không có chút biểu hiện nào, chỉ yên lặng chú ý bảo vệ nàng ta. Hôm nay cũng giống như vậy, nếu hắn không phải lưu ý đến hướng đi của nàng ta, làm sao có thể xuất hiện ở nơi đây? !

Bộ dáng hắn khi vừa rồi đi tới, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Có lẽ là do hắn còn bị thương, bên trong kiếm ý thanh khiết nhưng lạnh lùng vẫn nhiễm thêm vài phần sát ý như máu, làm nàng ta càng thêm tâm động không thôi. So sánh với lúc trước, giờ phút này Ngụy Lương càng có thêm chút khói lửa nhân gian.

Chỉ có điều, trong ngực hắn, tại sao phải có một người nữ nhân chứ……

Liễu Thanh Âm không nhịn được chất vấn: ” Ả tới nơi này làm gì! “

Mộ Dung Xuân đứng bên cạnh xấu hổ, làm bộ ho khan.

Liễu Thanh Âm bỗng dưng tỉnh thần, cúi đầu quật cường nói: ” Nơi đây tất cả đều hung hiểm, tu vi quá thấp thật sự không nên đặt chân đến, để tránh mệt người còn mệt mình. “

Nghe xong lời này, Lâm Thu nãy giờ không nói gì, lúc này cũng trả lời lại: ” Tu vi thấp chưa chắc sẽ liên lụy người, tu vi cao lại không biết tốt xấu, không hiểu tiến lùi, đó mới gọi là hại người hại mình! “

Hô hấp của Liễu Thanh Âm như bị chặn lại được. Hôm nay cố ý liều mạng mình đi vào hung hiểm, hoàn toàn chính xác là làm phiền Mộ Dung Xuân.

Nàng ta cắn cắn hàm răng, kéo lấy thân hình đang bị thương, lúc này mới nhìn về phía Mộ Dung Xuân làm đại lễ: ” Là ta không tốt, chỉ muốn chém giết thêm một chút Ma tộc, lại không lưu ý tình cảnh xung quanh, càng lún càng sâu, suýt nữa liên lụy Tứ sư huynh! “

Sau đó lại hướng Ngụy Lương thi lễ: ” Đa tạ sư tôn tương trợ! “

Trán rủ xuống, Liễu Thanh Âm phảng phất ngửi được mùi thơm ảm đạm trêи xiêm y Ngụy Lương, đầu nàng ta nóng lên, quyết định chắc chắn, làm bộ khí lực chống đỡ hết nổi, mềm mại ngã về hướng Ngụy Lương.

Tựa như năm năm trước, một lần đó Ngụy Lương nhẹ nhàng đỡ nàng ta lên, tuy vừa chạm vào lập tức rút tay về, nhưng lại để cho nàng ta một dư vị nhớ mãi không quên.

Không nghĩ tới, Ngụy Lương lại trực tiếp mang Lâm Thu đi qua một bên, căn bản không thèm liếc Liễu Thanh Âm một cái.

Liễu Thanh Âm ngã hụt một cái vào hư không, may mắn Mộ Dung Xuân sau lưng kịp thời thò tay kéo nàng ta một phát, lúc này mới không phải chật vật ngã trêи mặt đất.

Tay của nàng ta run nhè nhẹ, cắn chặt môi anh đào, kềm lại giọt nước mắt sắp rơi xuống.

” Tế Uyên. ” Ngụy Lương ngắm nhìn đám mây điện xẹt xẹt tia sét đỏ đang dần dần tới gần, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua một tia sáng mà Lâm Thu nhìn không hiểu.

Mộ Dung Xuân đỡ lấy Liễu Thanh Âm, đi đến bên cạnh Ngụy Lương, hơi có chút giật mình: ” Đúng là Tế Uyên? ! “

Tế Uyên là quân sư bên người ma chủ, hắn nhạy bén xảo trá, cực kỳ am hiểu bài binh bố trận. Hắn không phải Ma tộc, mà là một nhân tộc chủ ý tu ma công để thành ma tu, tu vi chỉ dưới mỗi Ma Chủ. Sau một trận đại chiến Tiên Ma, Tế Uyên ly kỳ mất tích, tất cả mọi người cũng cho là hắn bị Ma Chủ hỉ nộ vô thường, thích giết chóc thành tánh kia tiện tay giết chết.

Lúc trước nếu Tế Uyên không mất tích, chỉ sợ trận chiến Tiên Ma đến nay vẫn còn đang tiếp tục!

Ai cũng không thể tưởng tượng được đại ma hôm tới đây lại là ma tu Tế Uyên.

Lâm Thu ngược lại lại không chút bất ngờ, mặt mũi tràn đầy không cho là đúng. Nàng chẳng những biết rõ Tế Uyên không chết, còn biết câu chuyện bí mật là Tế Uyên kỳ thật sẽ luyện được một con huyết ngẫu (con rối máu), sau đó liền trở nên vô cùng lợi hại, suýt chút đem cả giới chính đạo nhốt vào dưới gầm trời đen tối. Trong đó còn có một tình tiết lại để cho người xấu hổ tim đập chính là Tế Uyên vừa mắt Liễu Thanh Âm, tìm một cơ hội bắt nàng ta đi, muốn mạnh mẽ cường yêu.

Đáng tiếc Ngụy Lương kịp thời đến, dưới sự giận dữ đã lĩnh ngộ được một sát chiêu lợi hại nhất tại chỗ, cộng với Liễu Thanh Âm âm thầm phối hợp đã thành công đánh chết Tế Uyên.

Lúc Lâm Thu đọc sách còn có chút tiếc nuối. Dù sao trong sách cũng tả Tế Uyên thành một sự tồn tại vừa tà, vừa đẹp, có mấy khúc đặc tả thật làm cho người ta tim đập chân run, so sánh với tên Nguỵ Lương trong sách lạnh lùng như khối băng đến hôn môi cũng không biết thì có chút nhỉn hơn một chút. Một đám độc giả nhao nhao tỏ vẻ thật ra bọn họ có thể tiếp nhận chuyện Tế Uyên ‘làm’ xong tất cả chuyện bên ngoài trừ một bước cuối cùng……

Nhớ tới cái đoạn tình tiết kia, khuôn mặt Lâm Thu lặng lẽ đỏ lên.

Vừa vặn Liễu Thanh Âm liếc nhìn Lâm Thu, liền trông thấy ánh mắt nàng hơi thất thần, khóe môi lại treo lên vui vẻ hơi thần bí.

Trong nội tâm Liễu Thanh Âm không khỏi khó chịu mà lại nhảy lên ngọn lửa vô danh——

Vẻ mặt Lâm Thu tại sao lại có kiểu không cho là đúng kia? Nàng ta dựa vào cái gì không cho là đúng! Chính đạo cùng Ma tộc đối địch, không biết hao tổn bao nhiêu hào kiệt! Trong số bao nhiêu người liều lấy tính mạng thủ hộ thiên hạ này, nàng ta dựa vào đâu mà không biết xấu hổ, gả cho người đứng đầu chính đạo! Đúng vậy, có sư tôn che chở nàng ta, nàng ta tất nhiên có thể không để đại ma đầu Tế Uyên vào trong mắt! Còn mình thì sao, liều mạng một mình bị tổn thương, giết chết nhiều Ma tộc như vậy, một lòng vì thiên hạ này, muôn dân trăm họ này……

Như đến như vậy, Liễu Thanh Âm đầy mặt sắc lạnh, cất cao giọng nói: ” Nhị sư huynh cùng Tam sư tỷ đều là trúng phải bẫy của Tế Uyên, chủ chiến mà chết. Đại sư huynh bị thương nặng như thế này cũng do Tế Uyên ban tặng! Hôm nay nếu như Tế Uyên đã tự mình đưa tới cửa, vậy dù đánh bạc tánh mạng của ta, cũng chắc chắn không để mạng chó của hắn lưu lại! “

Trong núi thây biển máu, ánh mắt của nữ kiếm mắt định, khí khái lẫm lẫm!

Khoé môi Liễu Thanh Âm khẽ mím, đầy mặt đều là lạnh lùng bi thương, thầm nghĩ, một khi ác chiến đánh nhau, Lâm Thu đích thị sẽ hô to gọi nhỏ đổ thừa sư tôn, sư tôn chắc chắn không khỏi bị nàng ta liên lụy! Nếu như có gì vạn nhất, mình chẳng thà buông bỏ tánh mạng này, chết vì hắn coi như xong! Đến lúc đó xem hắn hối hận hay không hối hận? !

Một bên là đại kiếm tiên thân mang chánh khí, lòng mang muôn dân trăm họ; một bên là ả nhãi nhép Trúc Cơ kỳ chuyên làm nũng kéo chân sau.

Căn bản là khác nhau một trời một vực!

Liễu Thanh Âm thật sự tự mình tưởng tượng đến mức nhiệt huyết kϊƈɦ động, đầy ngực bi tráng.

Nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy con ngươi đen lay láy trong cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngụy Lương mơ hồ bắt đầu có chút sóng ngầm.

Trái tim Liễu Thanh Âm nhảy lên, phảng phất bỗng nhiên như được trở về khoảng thời gian được cùng hắn kề vai chiến đấu.

Sau khi Ngụy Lương quyết chiến với Ma Chủ đã bị trọng thương, hôm nay vẫn chưa phục hồi như cũ, chống lại Tế Uyên đích thị là một hồi ác chiến khó khăn, bốn phía lại có đám Ma tộc tập trung chăm chú nhìn, Ngụy Lương cần chính là một sự giúp đỡ cường đại chứ không phải một người vướng víu chỉ biết kéo chân sau!

Liễu Thanh Âm yên lặng xiết chặt chuôi kiếm, thầm nghĩ trong lòng:’ sư tôn, đây là thế giới của chúng ta, chiến trường của chúng ta! Người ngoài không có chỗ chen chân vào! ‘

Nàng nhịn không được liếc Lâm Thu.

Lại không nghĩ rằng, giờ phút này Lâm Thu chẳng những không có biểu hiện ra nửa điểm sợ hãi hay uể oải, ngược lại khóe môi lại chau lên, trong đôi mắt đen kịt chớp động lên hào quang khó hiểu, giống như có chút hưng phấn.

Lâm Thu nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Ngụy Lương, nhìn hắn nói: ” Nhược điểm của Tế Uyên là nửa người bên trái. “

Lúc Tế uyên thao túng con huyết ngẫu, đem cả cánh tay trái luyện hóa thành cánh tay máu, nên mới có thể tung ra vô số sợi tơ tương liên điều khiển con huyết ngẫu kia. Hôm nay tuy huyết ngẫu vẫn chưa luyện thành, nhưng hắn khẳng định sớm bắt đầu luyện hóa cánh tay máu.

Cánh tay trái, đích thị là nhược điểm của Tế Uyên.

Lâm Thu vô cùng chắc chắc.

Nghe vậy, Liễu Thanh Âm nhịn không được phẫn nộ bác bỏ nói: ” Tế Uyên từ trước đến nay làm việc vô cùng bí hiểm, ngay cả kiếm ra cửa cũng không thể dò la được bất luận cái tin tức gì của hắn! Ngươi cái gì cũng không biết, chớ bày đặt ăn nói lung tung gian dối sư tôn! “

Dứt lời, nàng ta chăm chú nhìn thẳng Ngụy Lương, hy vọng Ngụy Lương cũng răn dạy một chút nữ nhân không biết trời cao đất rộng này.

Liền thấy Ngụy Lương khé mím khóe môi, tròng mắt nhìn về phía Lâm Thu: ” Vậy hả? Nếu như ngươi đoán sai, ta nên phạt ngươi như thế nào? “

Ngữ khí tuy là có chút đứng đắn, nhưng nghe vào trong lỗ tai Lâm Thu, như thế nào cũng cảm thấy hắn không có ý tốt.

” Đây không phải suy đoán. ” Lâm Thu nói còn đứng đắn hơn so với hắn, nàng chỉ vào đám mây sét đang càng ngày càng gần, nói: ” Nhìn vấn đề phải nhìn toàn diện, quan sát thật cẩn thận. Các ngươi xem, cái đám mây này cường độ sét tuy rất dày đặc, nhưng rõ ràng trái phải hai bên không đều. “

” A…? ” Ngụy Lương không đếm xỉa tới mà nhìn về đám mây sét.

Mộ Dung Xuân nhìn trong chốc lát, thực sự cầu thị nói: ” Tha thứ cho mắt ta vụng về, quả thực nhìn không thấy cái gì khác biệt? “

Lâm Thu nhìn nhìn khắp nơi: ” Đó chính là cảnh giới quan trọng khác của việc quan sát cẩn thận—— từ lúc Tế Uyên mang theo sét xuất hiện, ta liền bắt đầu đếm số lượng sét loé lên ở trái phải trước sau hắn. Cho đến lúc này, sét đánh về phía bên phải hẳn nhiều hơn tám mươi mốt luồng so với sét ở phía bên trái l. Đủ để chứng minh hắn bình thường dùng tay phải nhiều hơn một chút! “

Quá trình không quan trọng, đáp án đúng là được rồi.

Liễu Thanh Âm biết rõ Lâm Thu nói hươu nói vượn, nhưng lại không biết nên phản bác lại như thế nào.

Lâm Thu cũng không để cho nàng ta làm vậy.

Chỉ thấy Lâm Thu ủy ủy khuất khuất nhìn qua Liễu Thanh Âm, bày ra thần sắc quật cường mà ưu thương: ” Liễu Đại kiếm tiên, ta đến tột cùng là đắc tội ngươi khi nào? Chuyện Tình Tâm dẫn ta cũng không muốn so đo với ngươi nữa rồi, ngươi vì sao còn khắp nơi nhằm vào ta? Giờ phút này ta rõ ràng có lý có chứng cứ, ngươi cũng không hỏi xanh đỏ đen trắng liền mở miệng ào ạt như sông băng tan chảy mà mắng ta, vậy ngươi làm thế nào nhận định ta đang nói bậy vậy? Lý do của ngươi ở đâu? Nếu không thể giải thích theo đạo lý được, ta cũng sẽ không ép ngươi xin lỗi, chỉ hy vọng ngươi sau này không nên có thành kiến lớn như vậy đối với ta……”

Liễu Thanh Âm tức giận đến ” HAAA” một phát, run run giọng phát cười ra tiếng: ” Ngươi! Ngươi! “

Nàng ta là thiên chi kiều nữ, tuổi còn trẻ đã bộc lộ tài năng, được nhận vào làm đệ tử dưới toạ của Ngụy Lương. Sáu sư huynh sư tỷ cũng xem nàng ta như tròng mắt mà yêu thương bảo vệ, chưa bao giờ để cho nàng ta trải qua bất cứ khó khăn uỷ khuất nào, căn bản không có cơ hội nào để cãi nhau với người khác, nếu bàn về công phu mồm mép thì làm sao qua được Lâm Thu?

Tâm tư Liễu Thanh Âm kỳ thật cũng độc nhất vô nhị không giống thiếu nữ bình thường, so với thiếu nữ trong thiên hạ càng thêm kiêu ngạo tự phụ chút. Nàng ta yêu mến Ngụy Lương, trong lòng trong mắt đều tràn đầy chỉ có hắn, hôm nay đã xảy ra biến cố lớn như vậy, trong chốc lát, nàng ta thật sự không suy nghĩ được nhiều.

Nàng ta căn bản cũng không biết làm thế nào thu lại địch ý của mình đối với Lâm Thu.

Liễu Thanh Âm đầy bụng hoả khí, vốn nói không lại Lâm Thu, tức giận đến một tấc vuông trước mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Nàng vọt tới trước mặt Ngụy Lương , gạt Lâm Thu qua một bên, gắt gao chằm chằm vào Ngụy Lương, oán giận nói: ” Sư tôn……”

Mộ Dung Xuân lau mồ hôi, đôi lông mày rậm nhíu lại, chính giữa nhăn ra chữ Xuyên (川) sầu khổ, một bên ngăn cản tấn công của Ma Tộc cho ba người đang dây dưa không rõ, một bên khuyên nhủ: ” Tế Uyên sắp đến rồi, sư muội không nên tùy hứng thế! “

” Ta càng muốn tùy hứng! ” Liễu Thanh Âm cố ý tìm Ngụy Lương nói cho rõ, ” Sư tôn nói đi! Người tin ta, hay là tin nàng ta. “

Ngay cả Lâm Thu cũng có thể cảm giác được sự không cam lòng cùng giãy giụa của Liễu Thanh Âm giờ phút này.

Lâm Thu nhìn về phía đám mây sét đang càng ngày càng gần, trong lòng như có tia chớp xẹt qua, chợt nhớ tới một việc.

Người làm ra cái chai bã đậu mà nàng kiếm được ở chỗ Nguỵ Lương, thật ra là Liễu Thanh Âm.

Sự tình xảy ra hình như là lúc ngày tết, Liễu Thanh Âm cố ý tại mặc xiêm y đỏ thẫm lên đại điển, cùng chủ trì tế điển là Ngụy Lương giống nhau như một đôi vợ chồng.

Hình lão đầu của {Hình đường} phạt nàng ta diện bích, nàng liền tìm bã đậu, âm thầm bỏ vào trong chai luyện thành rượu, định cho cái lão già khọm khẹm kia một phen xấu mặt.

Sau khi Ngụy Lương biết được việc này, cũng không có trách cứ nàng ta, chỉ thấy nàng ta có chút buồn cười mà lấy đi cái chai, che đậy việc này cho nàng ta.

Lúc Lâm Thu xem nguyên tác, còn cảm thấy Ngụy Lương lãnh lãnh đạm đạm mà lấy đi cái bình bạch ngọc trong tay Liễu Thanh Âm, một màn đó quá ngọt.

Không nghĩ tới sự tình lại phát triển trở thành cái dạng này……

Mà Ngụy Lương, cho tới bây giờ vẫn giữ cái chai kia trong phòng.

Chính là cái chai mà Lâm Thu dùng để đánh tráo hôm trước.

Lâm Thu thoáng có chút thất thần.

Ngay vào lúc này, chỉ nghe thanh âm Ngụy Lương rành mạch vang lên bên tai.

” Phu nhân không sai. ” Hắn nói ra, ” Nếu nàng ấy sai, ta liền cắt chân trái Tế Uyên, chứng minh nàng ấy đúng. “

Lâm Thu: “……” Nam chủ à tỉnh tỉnh! Ngươi cái dạng này, rất giống những…tên tra nam cặn bã giúp đỡ Tiểu Tam đánh vợ cả đó… Này——

Bình luận

Truyện đang đọc