NAM GIA HỮU NGỌC

Chương 32:


Khi Bách Nam tỉnh lại thì trời đã sập tối, phòng bệnh không bật đèn, rất tối tăm.

Cậu mơ màng ngồi dậy mò điện thoại xem giờ, bật cười một tiếng.
Thế mà lại ngủ lâu như vậy...
Cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn ngoài hành lang tràn qua khe hở chiếu vào.

Cậu nheo mắt nhìn bóng người đang nhẹ tay nhẹ chân tiến lại gần, cong môi, duỗi tay bật đèn lên.
Ban Ngọc bị ngọn đèn đột nhiên sáng bừng làm cho hoảng sợ, theo phản xạ ôm chặt hộp giữ ấm trong tay hơn, cong người nhìn về hướng giường bệnh.
Bách Nam bắt gặp đôi mắt hoa đào tròn như hai viên bi của hắn, bật cười, "Dọa anh sợ à?"
"Ai, ai nói anh sợ." Ban Ngọc thả lỏng lại thân thể, quay đầu né tránh ánh mắt mang cười của cậu, ôm hộp giữ ấm bước nhanh qua, hỏi, "Em dậy lâu chưa?"
"Mới thôi, em vừa tỉnh anh đã vào phòng rồi." Bách Nam cười kéo hắn ngồi xuống, xoa bóp cánh tay, "Anh vẫn chờ ở bệnh viện à? Ăn cơm chưa?"
Ục ục...
Mặt Ban Ngọc lập tức đỏ bừng, vội buông hộp giữ ấm ra, vươn tay che vành tai, "Em vừa nói gì anh nghe không rõ!"
Bách Nam ngẩn người, sau đó khẽ cười ra tiếng, tùy ý để hắn che tai, chỉ vào hộp đồ ăn, "Em đói rồi, anh ăn cơm cùng em được không?"
"Thường ngày anh không như vậy, em không được cười! Càng không cho không thích anh!" Ban Ngọc buông tay, khảy khảy lên hoa văn trên vỏ hộp giữ ấm, nói rất mất tự nhiên.

"Không có đâu." Cậu kéo bàn xếp trên giường ra, mở hộp giữ ấm, lấy đồ ăn ra ngoài, mềm giọng, "Sau này nhớ phải ăn cơm đúng giờ, thân thể anh vốn không tốt, càng phải chú ý."
"...Ừm."
Bách Nam múc một chén canh đẩy đến trước mặt hắn, "Uống chút canh trước đi, làm ấm dạ dày."
"Được." Ban Ngọc bưng canh uống một ngụm, lỗ tai hồng hồng.
Cách nói chuyện này, giống đối thoại giữa cặp vợ chồng già quá...!Hừ!
Hai người cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong Ban Ngọc gọi bác sĩ trực ban tới làm kiểm tra tổng quát đơn giản cho Bách Nam.
"Cậu Bách, có phải gần đây chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt lắm?" Bác sĩ lật lật sổ khám bệnh, nhíu mày.
Ban Ngọc lập tức căng thẳng lên, "Chất lượng giấc ngủ không tốt? Là thế nào?"
Bách Nam vỗ vỗ vai hắn trấn an, nhin bác sĩ trả lời, "Đúng là có một chút, gần đây tôi bận rộn làm đồ án tốt nghiệp, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thi thoảng bị mất ngủ."
"Thời gian làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật?" Ban Ngọc quay đầu nhìn cậu, vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Không phải đã hứa với anh phải ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ rồi sao? Nói mà không giữ lời!"
Bách Nam bị hắn nhìn đến chột dạ, dời tầm mắt, ấp úng nói nhỏ, "Sau này em sẽ chú ý..."
"Lần trước em cũng nói như vậy!" Ban Ngọc đen mặt, cực kỳ tức giận, "Nam Nam, em không nghe lời! Mấy hôm nay ngày nào cũng thế!"
"Chuyện này..." Cậu nhìn bác sĩ một cái, xấu hổ cúi đầu ho một tiếng, giữ chặt tay Ban Ngọc lại thấp giọng dỗ dành, "Tiểu Ngọc, đợi lát nữa chúng ta nói tiếp được không?"
"Không được! Em bị ho rồi kìa! Có phải bị cảm không?" Ban Ngọc nắm lại tay cậu, lo lắng nhìn bác sĩ, "Vì sao em ấy lại ho khan? Giấc ngủ không tốt sẽ thế nào? Có cần nằm viện không?"
Bác sĩ giật giật khóe miệng, gấp sổ khám bệnh lại, "Cậu Ban, xin đừng căng thẳng, mất ngủ chỉ là vấn đề nhỏ, không cần nằm viện."
"Còn ho khan thì sao!"

"Cổ họng em chỉ hơi ngứa một chút thôi." Bách Nam vội vàng giải thích.
Ban Ngọc nghẹn họng, đứng phắt lên.
Bác sĩ hoảng sợ lùi lại, thấy sắc mặt hắn rất khó nhìn, cho là hắn tức giận, vội trấn an, "Cậu Ban, giữa người yêu với nhau nên bao dung thông cảm, có mâu thuẫn gì cứ từ từ giải thích, không cần..."
Ban Ngọc không để ý tới ông ta, rót một ly nước nhét vào tay Bách Nam, hung ác nói, "Uống nước!"
Bác sĩ: "......"
Sau cuộc kiểm tra dông dài, đồng hồ đã chỉ chín giờ rưỡi tối, Bách Nam muốn xuất viện về nhà, Ban Ngọc không cho, mạnh bạo nhét cậu vào giường, "Ngủ đi, để anh trông em, giờ giấc sinh hoạt phải khoa học!"
Bách Nam đuối lý, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống, thấp giọng, "Nhưng em mới tỉnh ngủ không bao lâu, chưa mệt."
"Không được, phải đi ngủ trước mười giờ." Ban Ngọc trừng mắt với cậu, không dao động.
"Để em sang khu tổng hợp thăm ông nội một chút rồi ngủ tiếp, có thể chứ?" Bách Nam kiên cường mặc cả.
Ban Ngọc cả kinh, không nhớ gì đến chuyện tức giận nữa, lắp bắp, "Đừng, đừng đi bây giờ, muộn quá rồi, sẽ quấy rầy ông nội nghỉ ngơi."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, mấy hôm nay em không nghe lời, anh rất tức giận, phải nghe anh! Mau ngủ đi!" Tim Ban Ngọc sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhanh chóng ngắt lời cậu, làm như mình rất giận dữ.
Bách Nam nhìn hắn, lại nhìn tòa nhà tổng hợp chỉ còn le lói mấy ánh đèn ngoài cửa sổ, hơi do dự.

Vì bận chuyện ở trường mà đã ba ngày rồi cậu không đi thăm ông nội, hiện giờ hai người cách nhau gần như vậy, nếu không đi cậu cứ có cảm giác không yên tâm.

"Tiểu Ngọc, em chỉ sang lén nhìn một cái thôi, sẽ trở về rất nhanh, được không?" cậu ngồi dậy giữ chặt tay hắn, mềm giọng năn nỉ, "Em đảm bảo từ nay về sau sẽ đi ngủ đúng giờ, anh đừng giận nữa mà, nhé?"
Ban Ngọc cực kỳ bối rối, kỳ thật hắn đã không còn tức giận gì nữa, nhưng...
"Tiểu Ngọc?" Bách Nam lắc lắc tay hắn.
"Không được, ngủ đi, anh ngủ cùng em!" Ban Ngọc dứt khoát kéo tay cậu xuống, nhét người vào trong chăn, mình cũng theo lên giường, ôm cả người cả chăn vào lòng, vụng về vỗ vỗ lưng cậu, giọng điệu cứng rắn, "Mau ngủ, nhắm mắt lại."
Bách Nam bị hắn khóa chặt, khó khăn nghiêng đầu nhìn khu tổng hợp cách đó không xa, thở dài...!Xem ra Tiểu Ngọc thật sự tức giận rồi.
...Thôi vậy, mai lại đi thăm ông.
Ở nhà họ Bách lúc này lại hỗn độn như bãi chiến trường, sau khi sắp xếp ông lão về nhà cũ, Bách Hướng Quân để Chu Tú Cầm và một hộ lý nam ở lại chăm sóc, lái xe về nhà.
"Bách Tây, lăn ra đây cho tao!" Ông ta đứng dưới phòng khách, sầm mặt quát vọng lên trên lầu.
Bách Tây mở cửa phòng đi ra, đứng trên đầu cầu thang nhìn Bách Hướng Quân, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng ngắc, "Ba, ba kêu con có chuyện gì?"
"Mày còn mặt mũi hỏi à!" Bách Hướng Quân trừng mắt nhìn cô ả, ném một tập tài liệu trong tay xuống đất, cả giận, "Cấu kết với bạn học thuê người bắt cóc Bách Nam? Gan mày cũng không nhỏ đấy nhỉ, sao, ngại mình sống suôn sẻ quá rồi đúng không!"
Mặt Bách Tây trắng bệch, miễn cưỡng nói, "Ba, ba đang nói gì vậy, con không hiểu..."
"Không hiểu? Chuyện mày làm mà mày còn nói không hiểu?" Bách Hướng Quân bị tức đến cười, rống to hơn nữa, "Cục cảnh sát đã gọi đến tận chỗ tao rồi! Mày còn mặt mũi nói không hiểu!"
Thân thể Bách Tây lảo đảo, giọng bắt đầu run rẩy, "Cảnh sát tới? Thật sự tới rồi? Nhưng...!Đồ tiện nhân Bách Nam kia thật sự báo cảnh sát? Không, con không muốn ngồi tù đâu, không muốn!" Cô ta hoảng loạn ngồi xổm xuống tự nắm chặt tóc mình, "Con không muốn ngồi tù đâu, không..."
Bách Hướng Quân thấy cô ta như vậy thì tức giận trong lòng đã hơi hơi giảm bớt, lau mặt, thái độ hòa hoãn xuống một chút, "Tiểu Tây, sao con lại đổ đốn như vậy, đầu tiên là đòi bảo lưu nghỉ học, bây giờ thì..."
Bách Tây run rẩy ngẩng đầu, lau nước mắt, "Ba, ba phải cứu con...!Con không muốn ngồi tù, nếu con có tiền án thì coi như thể diện gia đình ta sẽ bị hủy hết...!Ba mau nghĩ cách gì đi..."
"Câm miệng! Mau cút đi dọc đồ đạc! Bây giờ ba đưa mày về nhà cũ!" Bách Hướng Quân bị cô ả khóc lóc đến sốt ruột, xua tay mất kiên nhẫn nói, "Ba đã đón ông nội về lại nhà cũ, mày qua đó chăm sóc ông cho tốt."
"Chăm sóc ông nội?" Bách Tây sửng sốt, sau đó càng khóc to hơn, "Con sắp ngồi tù đến nơi rồi, ba còn kêu con đi chăm ông nội, con không đi! Không đi đâu!"
"Đồ hỗn láo!" Bách Hướng Quân gần như bị cô ta chọc đến tắc mạch máu não, gầm lên, "Ba là đang cứu mày! Cả ngày chỉ biết khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, còn không mau đi dọn đồ đi!"

Cứu mình? Bách Tây ngẩn người, trong lòng vui vẻ lên, vội xoay người trở về phòng thu dọn đồ cá nhân.
Hai cha con vội vã lên đường, vài phút sau, Bách Bắc đi vào phòng khách, nhặt tài liệu dưới đất lên lật sơ qua, cười lạnh, "Kế hoạch tốt như vậy mà cũng thất bại cho được, ngu xuẩn."
Cậu ta thả tài liệu xuống, móc điện thoại kéo một tấm ảnh ra ngắm, ánh mặt lộ ra một tia si mê...! Cậu Ban này, sớm muộn gì Bách Bắc tôi cũng đoạt được dễ như chơi!
Ngày hôm sau, Bách Nam thần thanh khí sảng rời giường, Ban Ngọc ngắm gương mặt ngủ hồng nhuận của cậu, ngón tay giật giật, hừ lạnh một tiếng trốn vào toilet.
Hai người dùng bữa sáng do vệ sĩ đưa tới, xua đuổi Dịch Thiếu Dũng chạy tới xem náo nhiệt, sau khi xử lý xong thủ tục xuất viện lại bắt đầu rối rắm vấn đề đi thăm ông nội.
"Tiểu Ngọc, có phải anh có chuyện gì gạt em không?" Bách Nam quan sát kỹ sắc mặt Ban Ngọc, tim dần dần chùng xuống, "Anh khăng khăng không cho em đi thăm ông nội, có phải ông đã, đã..."
"Không phải!" Ban Ngọc vội nắm tay cậu giải thích, "Em đừng nghĩ lung tung, ông nội không có chuyện gì, chỉ là, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Ban Ngọc cẩn thận nhìn cậu, cúi đầu, đành phải nói thật, "Ông nội bị người nhà họ Bách đưa về rồi."
Bách Nam chết trân tại chỗ, một lúc lâu sau mới lắc đầu, cười rất khó coi, "Sao bọn họ có thể làm vậy, mấy hôm trước em đến thăm, bác sĩ còn nói tình hình ông đã chuyển biến tốt đẹp, có dấu hiệu sắp thức tỉnh, bây giờ họ lại đưa người về..."
"Nam Nam." Ban Ngọc khó xử nhìn cậu, bắt đầu hối hận vì hôm qua đã cứng rắn ngăn cản, "Xin lỗi, anh không nên gạt em, bây giờ chúng ta..."
"Đi qua nhà họ Bách." Cậu xoay người, cố gắng áp dòng cảm xúc tiêu cực đang chực trào ra, đi về hướng cổng bệnh viện, "Em không thể để người nhà họ Bách đối xử với ông tùy tiện như vậy được."
Căn nhà cũ yên tĩnh đã lâu lại náo nhiệt lần nữa, Bách Tây ngồi trong phòng khách buồn chán chơi di động.
Chu Tú Cầm bất mãn nhíu mày, duỗi tay vỗ cô ả một chút, "Còn chơi cái gì, không sợ ba con nhìn thấy à."
"Bây giờ ba đang bận đối phó với anh cả, làm gì có thời gian quản lý con." Bách Tây bĩu môi, nghiêng người tắt khung tin nhắn, click mở diễn đàn trường học.
"Con bé này thật là..." Chu Tú Cầm thở dài, ưu sầu nhìn về phía phòng sách, lo lắng sốt ruột, "Không biết ba con có trấn an được Tiểu Đông không, lần này nếu không phải vì con thì, hầy..."
Bách Tây nghe mà phiền, nhíu mày lấy tai nghe ra cắm vào điện thoại, mở nhạc..

Chương 33:

Bách Đông ném văn kiện lên bàn, vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ, "Ba, sao ba lại hồ đồ như vậy! Lần này rõ ràng là Tiểu Tây gây chuyện làm sai, ba không thể đổ hết lên đầu Tiểu Nam! Nó là người bị hại!"


"Thế chẳng lẽ Tiểu Tây không phải người bị hại?" Bách Hướng Quân đen mặt phản bác, nỗ lực hòa hoãn lại ngữ khí của mình, "Tiểu Đông, Tiểu Tây là em gái con, phải suy nghĩ cho tương lai của nó, hơn nữa ba chỉ muốn con gặp Bách Nam nói mấy câu thôi, vì sao con không chịu?"


"Đương nhiên con không muốn! Đó mà gọi là nói chuyện sao? Căn bản là..." Bách Đông sắp bị lý lẽ cùn của Bách Hướng Quân làm cho tức điên, nghiến răng nói, "Căn bản là lấy tính mạng ông nội ra uy hiếp nó! Ba, chuyện đưa ông về nhà lần này, ba làm hơi quá rồi đó!"


"Câm miệng!" Bách Hướng Quân bị anh ta chọc vào chỗ đau, phẫn nộ đứng lên quát lớn, "Mày không chịu thì thôi, tao tự đi nói! Tao không tin Bách Nam dám không màng đến tính mạng ông nó, khăng khăng muốn chống đối Bách Hướng Quân tao!"


"Ba!" Bách Đông hét lớn, tâm dần dần lạnh xuống, "Ba, nếu về sau ba già rồi bị bệnh sắp chết, con cũng đối xử với ba như vậy, ba sẽ nghĩ sao?"


Bách Hướng Quân bị những lời của anh ta làm chấn động, sắc mặt vặn vẹo trong chớp mắt, nắm tay lại, thở sâu, nói chắc như đinh đóng cột, "Hai chuyện không giống nhau! Tao tuyệt đối sẽ không để cho nhà này xuất hiện một Bách Nam thứ hai!"


Lại là Bách Nam, luôn luôn là Bách Nam, nhưng rõ ràng Tiểu Nam không làm sai! Cảm giác vô lực trong lòng Bách Đông tăng thêm, mệt mỏi nói, "Ba, đó không phải trọng điểm, bây giờ chuyện đã đến nước này, chúng ta..."


"Mày đừng nói nữa!" Bách Hướng Quân cắt lời, đi nhanh ra khỏi phòng sách, giọng lạnh lùng kiên quyết, "Đi đi, chuyện của Bách Tây để ba giải quyết, coi như mày không biết gì, về công ty đi."


Cửa phòng sách đóng lại.


Bách Đông suy sụp buông tay, nhìn tài liệu tán loạn đầy đất, giơ tay che mắt mình lại, "Vì sao lại biến thành thế này..." Rõ ràng là người một nhà, vì sao lại đi đến bước này...


Bách Hướng Quân cho rằng sẽ nhìn thấy một Bách Nam hoàn toàn mất bình tĩnh, nhưng hiện thực đã cho ông ta một cái tát vang dội.


"Tới một mình à?" Ông ta cố ý nhìn sau lưng Bách Nam, trong lòng có chút mừng thầm. Cậu Ban kia không tới, việc hôm nay xem như thành công một nửa. Ngôn Tình Ngược


"Chỉ có mình tôi." Bách Nam đứng ngoài cửa, vào thẳng vấn đề, "Ông nội đâu, tôi muốn thăm ông một chút."


"Ông ấy là người nhà tao, mày người ngoài lấy tư cách gì mà đòi thăm? Cút đi!" Không có nhà họ Ban chống lưng, Bách Nam không là cái thá gì hết, trong lòng Bách Hướng Quân an tâm phần nào, giọng điệu không khỏi hùng hổ lên. Bây giờ cha đang nằm trong tay, thằng nhãi Bách Nam này không phải sẽ tùy ý để mình nắn bóp hay sao?


"Bác Bách à." Bách Nam cong môi, ánh mắt tràn đầy trào phúng, "Kiểu ra oai phủ đầu này không có tác dụng với tôi đâu, mục đích lần gặp mặt này trong lòng hai chúng ta đều biết rõ. Tôi lặp lại lần nữa, tôi muốn vào thăm ông nội, bây giờ, ngay lập tức!"


"Đây là thái độ xin xỏ của mày đấy à?" Bách Hướng Quân nhíu mày, cực kỳ bất mãn.


"Xin xỏ?" Bách Nam nhướn mày, cười lạnh một tiếng, "Thuê người làm bài hộ không phải tôi, phạm tội bắt cóc cũng không phải tôi, lý do gì mà tôi phải xin xỏ bác? Chẳng lẽ không phải nên là bác đến xin xỏ tôi sao?"


Vẻ mặt Bách Hướng Quân bị cậu đâm chọc lúc đỏ lúc trắng, sầm mặt nói, "Bách Nam, mày đừng được đằng chân lân đằng đầu, suy nghĩ cho kỹ lý do mày đến đây hôm nay đi! Tao nói cho mà biết, ngày nào chuyện của Tiểu Tây chưa được giải quyết, ngày đó mày đừng hòng được nhìn thấy cha tao!"


"Tôi được đằng chân lân đằng đầu? Bác nói câu này không thấy chột dạ à?" Sau khi mất đi lòng kiên nhẫn và bao dung đối với người nhà họ Bách, thái độ của Bách Nam sắc bén chưa từng có, "Sở dĩ đến bây giờ Bách Tây chưa bị người ta bắt là vì Ban thị đang tạm thời áp xuống. Chuyện có thể áp thì có thể thả, bác mới nên suy nghĩ cho kỹ, hôm nay rốt cuộc là bác xin tôi hay là tôi xin bác."


"Mày!" Bách Hướng Quân kinh giận.


"Thuê người thi hộ, lập tức thôi học, cấm thi ba năm; bắt cóc không thành, phán tù từ ba năm đến dưới mười năm, nếu bây giờ tôi đi báo án, tức là bác đang uy hiếp thân nhân của người bị hại..." Bách Nam lạnh lùng nhìn ông ta, không còn ngữ khí ôn hòa ngày thường nữa, "Hay bác hi vọng tôi gọi điện thoại cho tòa soạn báo, để bọn họ viết bài về những chuyện Bách Tây đã làm, rêu rao cho tất cả mọi người cùng xem?"





Bách Hướng Quân nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu, cố nén cơn giận cuồn cuộn trong lòng xuống, kéo cửa ra nói hung tợn, "Xem như mày giỏi! Cha tao đang nằm ở phòng chính, tự vào mà thăm!"


Bách Nam vô cảm liếc ông ta một cái, không chút khách khí đi vào.


Nhà cũ lộn xộn hơn lúc rời đi rất nhiều, cậu quen đường bước vào, không thèm để ý đến ánh mắt kiêng dè của Bách Tây và Chu Tú Cầm, đi thẳng vào phòng chính.


Rõ ràng chỉ là một cánh cửa gỗ không tính là nặng, cậu phải đẩy hai lần mới ra.


Trong phòng rất tối, toàn bộ cửa sổ đều đóng kín nên khá bí bách. Hộ lý ngồi canh ở mép giường bị tiếng mở cửa đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, nghi hoặc hỏi, "Cậu là ai?"


"Anh chăm sóc người bệnh kiểu gì thế? Đang trong giờ làm việc mà lại ngủ?" Bách Nam nhíu mày, "Vì sao không mở cửa sổ? Nếu không khí không lưu thông sẽ làm người bệnh nằm trong phòng khó thở, anh không biết à?"


Hộ lý vội vàng đứng lên, cúi đầu ngập ngừng nói, "Vì cả đêm qua tôi không ngủ, quá mệt mỏi... Cậu à, phiền cậu thuê thêm một người nữa thay ca luân phiên với tôi được không? Một mình tôi sẽ không đủ sức đảm đương..."


Cả đêm không ngủ? Nhà họ Bách chỉ thuê một hộ lý về chăm sóc ông nội?


Cậu nén xúc động muốn đi chất vấn Bách Hướng Quân xuống, mệt mỏi xoa trán, nói với hộ lý, "Xin lỗi, vừa rồi thái độ của tôi không đúng. Anh vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi."


"Không, không sao, tôi biết tôi làm chưa tốt, cậu phê bình cũng đúng... Gì, gì nhỉ, tôi ra ngoài trước, có việc cứ gọi tôi." Hộ lý cẩn thận nói xong, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng.


Người đã đi, cậu xoa xoa mặt lấy lại bình tĩnh, bước nhanh đến bên cửa sổ mở toang ra, sau đó ngồi bên mép giường, cầm tay ông lão.


Khăn trải giường là đồ mới, chăn cũng rất mềm, lòng cậu dễ chịu hơn một chút, thấp giọng nói, "Ông ơi, con tới thăm ông đây, lần này không mang theo quà gì cả, ông đừng tức giận..."


Nhịp thở của ông lão rất nhẹ, sắc mặt cũng kém hơn trước rất nhiều. Cậu dời mắt đi, áp cảm xúc khó chịu chực trào trong lòng, cười nói, "Ông được về nhà có thấy vui không? Sau này cứ để con chăm sóc cho ông được không?"


Mười phút sau, cửa chính nhà cũ lại bị gõ vang lần nữa.


Chu Tú Cầm không kiên nhẫn ra mở cửa, sau đó bị cảnh tượng rầm rộ bên ngoài dọa choáng váng, "Cậu, cậu Ban? Cậu muốn..."


Ban Ngọc chán ghét liếc bà ta một cái, xua tay ra hiệu cho đám vệ sĩ sau lưng, "Dọn đồ vào trong, chú ý cẩn thận đừng làm hỏng máy móc."


"Làm gì vậy? Cậu..." Chu Tú Cầm nhìn vệ sĩ lục tục khiêng đồ vào, hoảng loạn nói, "Cậu dọn mấy thứ này tới đây là..."


Ban Ngọc không để ý tới bà ta, lấy điện thoại nhắn tin cho Bách Nam.


Một phút sau, Bách Nam đi ra từ phòng chính, giờ điện thoại vẫy vẫy Ban Ngọc, hô lên, "Tiểu Ngọc, bên này, dọn đồ vào phòng này."


"Dọn qua đó đi." Ban Ngọc quay đầu ra lệnh cho vệ sĩ, sau đó trực tiếp làm lơ Chu Tú Cầm, bước nhanh đi đến bên cạnh Bách Nam, quan sát sắc mặt của cậu, nhẹ giọng hỏi, "Ông có khỏe không?"


"Vẫn ổn ạ." Bách Nam gật đầu, nhìn bác sĩ và các hộ lý theo sau đám vệ sĩ, trong lòng ấm lên, mỉm cười với hắn, "Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."


Ban Ngọc lắc đầu, nắm lấy tay cậu, "Mấy thứ này đều là do mẹ chuẩn bị, anh chỉ chuyển đến đây theo lời mẹ thôi. Nếu có người chèn ép em, đừng sợ, cứ việc chỉnh đốn bọn họ, hậu quả gì bà ấy sẽ gánh."





Bách Hướng Quân thấy ồn ào đi ra xem, đúng lúc nghe được câu này, sắc mặt cứng đờ miễn cưỡng cười nói, "Cậu Ban, sao cậu lại đến đây? Không tiếp đón từ xa, thật thất lễ."


Ban Ngọc nghiêng đầu liếc ông ta, hừ lạnh, "Thôi không cần làm thân, tôi nhìn cả nhà ông đều phát ghét, lôi kéo tôi cũng vô dụng."


Bách Hướng Quân nghẹn họng.


Bách Tây vùi trong sô pha nhìn hết cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng xen lẫn ghen ghét, len lén giờ điện thoại chụp ảnh hai người Bách Nam đứng bên nhau, nhanh chóng lưu lại.


Một vệ sĩ đứng sau lưng Ban Ngọc nhanh mắt phát hiện ra động tác của cô ả, không nói hai lời nhanh chóng tiến lên duỗi tay, lạnh lùng nói, "Thưa cô, xin cô giao điện thoại ra đây."


Bách Tây cả kinh, vội nhét di động ra sau lưng, lắc đầu, "Vì sao tôi phải đưa di động cho anh? Dám cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt coi chừng tôi đi báo cảnh sát!"


Vệ sĩ quay đầu nhìn Ban Ngọc xin ý kiến, hắn nhíu mày gật gật đầu.


Được cho phép, vệ sĩ không dông dài với Bách Tây nữa, trực tiếp tiến lên, động tác xảo diệu kéo Bách Tây xuống khỏi sô pha, lấy được điện thoại, trở về đưa cho Ban Ngọc.


"Chuyện gì thế?" Bách Nam nhìn Bách Tây, sau đó chán ghét lùi ra xa hơn. Bây giờ cậu càng lúc càng không muốn nhìn người nhà họ Bách, trước kia không biết đã ngu ngốc đến mức nào mới có thể mơ tưởng bồi dưỡng ra tình thân một nhà với bọn họ.


"Thưa bà chủ, là chụp lén." Vệ sĩ thẳng thắn đáp.


Bách Nam nghiêng đầu nhìn Ban Ngọc, "Bà chủ?"


"Em vốn là bà chủ..." Ban Ngọc lẩm bẩm tránh ánh mắt cậu, ném lại điện thoại cho vệ sĩ, "Anh xử lý đi, kiểm tra hết những thứ trong điện thoại cô ta."


"Đó là điện thoại của tôi, anh lấy tư cách gì mà đòi kiểm tra!" Sắc mặt Bách Tây biến đổi, vội vàng nhào qua cướp lại di động —— Trong đó giấu không ít thứ, nếu bị tra ra, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.


Vệ sĩ nhẹ nhàng tránh thoát "ma trảo" của cô ta, nhét điện thoại vào túi trong áo khoác, liếc nhìn Bách Tây một cái đầy cảnh cáo.


Bách Tây bị ánh mắt lạnh lẽo của vệ sĩ nhìn đến run rẩy, nhớ lại chuyện mình bị kéo đi dễ như trở bàn tay, không dám lỗ mãng nữa, chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn cha mẹ mình cầu cứu, hy vọng bọn họ có thể ra tay giúp.


Chu Tú Cầm không muốn nhìn con gái chịu uất ức, nhưng Ban Ngọc dẫn theo một đám người hùng hổ đến đây, bà ta cũng không dám mạnh dạn lên tiếng, chỉ đành sốt ruột giật nhẹ ống tay áo Bách Hướng Quân, "Ông xã à..."


"Cô im cho tôi!" Bách Hướng Quân đẩy tay bà ta ra, nhìn Bách Nam và Ban Ngọc đứng chung một chiến tuyến, nghiến răng nuốt cảm xúc không cam lòng lẫn tức giận xuống. Hiện giờ nhà họ Ban đã quyết tâm làm hậu thuẫn cho Bách Nam, nhược điểm của Bách Tây lại nằm trong tay đối phương, ông ta chưa nghĩ ra cách đối phó nào cả!


... Không được, việc này quả nhiên phải nhờ Bách Đông ra mặt!


Sau khi vệ sĩ dọn máy móc dụng cụ vào phòng trong, lập tức chia ra hai nhóm đứng phục sau lưng Bách Nam và Ban Ngọc.


Bác sĩ và hộ lý chờ một bên vội vàng đẩy máy móc xếp quanh giường Bách Thụ Nhân, bắt đầu điều chỉnh lắp đặt.


Bách Hướng Quân nhìn ông lão được bác sĩ hộ lý và một đống máy móc vậy quanh, hung hăng giẫm phần áy náy mơ hồ trong lòng xuống, nói với Ban Ngọc, "Cậu Ban, cậu dẫn theo một đoàn người đến nhà tôi quấy rầy, rốt cuộc là có ý gì?" Trước khi gọi được Bách Đông trở về, ông ta cần nghĩ cách tách cha mình và Bách Nam ra... tốt nhất là đuổi luôn cậu hai này ra khỏi nhà mới được!

Bình luận

Truyện đang đọc