NAM PHỤ ĐỘC ÁC ONLINE NUÔI CON

Kỷ Yến Tu hoàn toàn không nghĩ tới đã trễ thế như vậy mà Hạ Minh Ngọc còn tới, sửng sốt một chút mới nói: "Đến xem Đàm Khanh?"

Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc lãnh đạm, không biểu cảm liếc vào trong phòng bệnh, lại thu tầm mắt về: "Sao muộn như vậy rồi mà còn đưa đi khám gấp?"

Kỷ Yến Tu bị Đàm Khanh giày vò một đêm cũng có chút rã rời, khoát tay một cái nói: "Mấy chuyên gia đều nói là ăn đồ hỏng trong đoàn phim, nhưng mấy ngày nay đoàn phim đều thống nhất cơm nước, chắc là có liên quan đến việc thiếu dinh dưỡng."

Hạ Minh Ngọc nhíu mày: "Thiếu dinh dưỡng?"

Kỷ Yến Tu rất kinh ngạc nói: "Đúng vậy. Vừa mới rút máu xét nghiệm xong, hắn đã bị thiếu dinh dưỡng rất lâu rồi. Hạ đổng, có phải gần đây kinh tế của Đàm Khanh rất khó khăn không?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Cửa phòng bệnh mở cả hai cánh, Hạ Minh Ngọc trầm mặt lách qua Kỷ Yến Tu, chuẩn bị đi vào trong.

Nhưng mà vừa đi được hai bước liền bị người đứng phía sau ngăn lại.

Kỷ Yến Tu luôn cảm thấy để anh cứ thế xông vào thì không thích hợp lắm, duỗi một tay ra bắt lấy cánh tay Hạ Minh Ngọc, vội vã nói: "Khoan đã — Minh Ngọc, bác sĩ nói cũng không có chuyện gì quá lớn. Hắn vừa mới ngủ, nếu không sáng mai anh đến sau đi.”

Hạ Minh Ngọc bị Kỷ Yến Tu kéo dừng bước chân, đành phải xoay người, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không cần. Đêm nay cậu ta tỉnh ngủ chắc chắn còn muốn làm ầm ĩ, lần này vất vả anh đưa cậu ta đến đây, mời trở về đi."

Kỷ Yến Tu vô thức nhìn vào trong phòng bệnh: "Không có gì, tôi vừa bảo y tá trưởng giúp tôi chuyển giường..."

Lời còn chưa dứt, Hạ Minh Ngọc đã ngồi ngay xuống cái giường kia: "Giường gì?"

Kỷ Yến Tu: "..."

Không thể trêu vào.

Quấy rầy.

Kỷ Yến Tu trái nghĩ phải nghĩ, đều cảm thấy không có lý nào lại dây dưa với Hạ Minh Ngọc trong chuyện này cả, dứt khoát quả quyết rút về: "Được, tôi đi đây. Đêm nay hắn còn phải uống thuốc một lần, đến lúc đó y tá sẽ tới."

Hạ Minh Ngọc khẽ gật đầu, lạnh lùng nói: "Biết rồi."

Kỷ Yến Tu đi ra ngoài phòng bệnh, đi được hai bước lại quay đầu lại, giống như là có chút do dự nói: "Minh Ngọc... Tôi cũng không biết tôi nói như vậy có thích hợp hay không."

Hắn ta hơi dừng một chút: "Haiz, tôi muốn nói Đàm Khanh chỉ là một diễn viên nhỏ. Chuyện kia của anh và hắn bị tuôn ra cũng đủ thảm rồi, hiện tại ngay cả cơm cũng không được ăn..."

Hạ Minh Ngọc đánh gãy hắn ta: "Anh muốn nói cái gì?"

Kỷ Yến Tu lại dừng mấy giây, thở dài: "Tôi muốn nói với anh, nếu anh thật sự chướng mắt người ta, thì đừng buộc hắn như thế. Mấy ngày nay tôi quay phim cùng Đàm Khanh, cảm giác thật ra hắn cũng rất ngây thơ."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc như bị chẹn họng: "Ngây thơ?"

Kỷ Yến Tu nói: "Thật sự không lừa anh, so với đa số người trong vòng, hắn ngây thơ hơn rất nhiều.”

Hạ Minh Ngọc: "..."

Kỷ Yến Tu thấy Hạ Minh Ngọc không nói gì, cho là mình đã thành công thuyết phục anh, lại lập tức nói tiếp: "Mà nếu như tôi không đoán sai, tối đa Đàm Khanh cũng chỉ có chuyện đêm đó với anh thôi mà? Anh còn muốn làm gì hắn nữa?"

Giọng của Hạ Minh Ngọc trầm hẳn xuống: "Chuyện này liên quan đến anh sao?"

Kỷ Yến Tu lắc đầu: "Không liên quan đến tôi, cho nên tôi cũng chỉ thuận miệng nói với anh hai câu thôi. Lấy tính cách của Đàm Khanh, có vẻ không giống như là người chủ động bò giường người khác."

"Vả lại, trước kia không nói chứ thật ra tất cả mọi người đều đang nghi ngờ đêm hôm đó rốt cuộc anh có ngủ với hắn không, nếu ngủ thật, khuôn mặt và thân thể kia của Đàm Khanh, cũng có rất nhiều người người muốn hắn."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nhẫn nại nghe hết lời Kỷ Yến Tu nói, rốt cuộc cười lạnh một tiếng: "Cho nên, tối nay anh muốn lấy lại công bằng cho cậu ta?"

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu sờ mũi, tìm ra một từ khá ổn thỏa: "Cũng không phải. Thật ra chính là... haiz, anh đã đồng ý đến một chuyến vì hắn, nếu thật sự để ý Đàm Khanh, vậy hãy công khai đi."

Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh nằm trên giường ngáy o o: "Đây là chuyện của tôi và cậu ta, không nhọc ông chủ Kỷ quan tâm."

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu hơi gật đầu, lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Được rồi, cứ coi như hôm nay tôi nói nhiều đi. Nhưng mà Hạ đổng, chuyện tình cảm không có ở trên thương trường của ngài, không có chỗ nào bán thuốc hối hận cả. Nếu để người ta chạy mất, hy vọng ngài còn có thể thoải mái như hôm nay."

Giọng của Hạ Minh Ngọc vẫn rất lạnh lùng: "Cảm ơn, không tiễn."

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu bất đắc dĩ kéo cửa phòng ra, mở rộng bước chân rời đi.

Dù sao cũng là bệnh nhân mà ông chủ nhỏ đưa vào, chủ khoa trực ban và y tá trưởng bàn bạc sắp xếp cho Đàm Khanh một phòng bệnh rất cao cấp.

Một mình một giường lớn, đầu giường có đèn ngủ. Trên tủ đầu giường đặt máy hút ẩm,

hơi nước lượn lờ đang từ từ bốc lên.

Hạ Minh Ngọc đứng lên khỏi cái giường vốn chuẩn bị cho Kỷ Yến Tu, đi đến bên giường Đàm Khanh.

Mượn tia sáng mờ nhạt, anh nhìn thấy rõ khuôn mặt diễm lệ trên giường.

Trong những lời bậy bạ vừa rồi của Kỷ Yến Tu chỉ có một câu không sai. Chính là gương mặt này của Đàm Khanh thực sự quá mức khiến người ta yêu thích.

Rực rỡ, tinh xảo kinh diễm.

Hạ Minh Ngọc đưa tay vặn tối đèn ngủ, lại ngồi xuống bên cạnh Đàm Khanh.

Không biết có phải bởi vì vừa rồi quá đau hay không, Đàm Khanh còn duy trì tư thế cuộn tròn, chỉ ngủ vị trí một chút xíu bên giường.

Dung dịch trong suốt nhỏ giọt trong ống dẫn, lại biến mất ở chỗ cây kim bạc.

Hạ Minh Ngọc đưa tay chạm vào đầu ngón tay Đàm Khanh, lại tìm miếng dán làm ấm trong tủ đầu giường.

Vừa cẩn thận cầm cổ tay Đàm Khanh, để miếng dán xuống dưới tay hắn. Liền nghe Đàm Khanh ngủ được mơ mơ màng màng mềm nhũn nhắc tới: "Ài, Kỷ Yến Tu... Muốn màu da kia... Muốn cái số lượng có hạn kia... Nhanh lên..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc tức giận khóa hết số miếng dán còn lại vào trong ngăn tủ.

Mặc dù tối hôm qua Hạ Minh Ngọc tràn đầy lòng tin, cảm thấy nửa đêm về sáng nhất định Đàm Khanh sẽ còn rời giường làm ầm ĩ. Nhưng có lẽ là gần đây cường độ công việc trong đoàn phim quá lớn, hoặc là bụng rất đau, lần này Đàm Khanh lại thành thật ngủ một giấc đến hừng đông.

Bị tiêm một mũi, Đàm Khanh có chút ỉu xìu, vén chăn bò lên, vác chym còn buồn ngủ nửa mềm vào phòng vệ sinh.

Đi tới cửa vừa vặn đụng phải Hạ Minh Ngọc từ bên ngoài đẩy cửa vào, sau lưng còn có Lâm Vũ cùng lái xe.

Hai cái đùi Đàm Khanh trần trùng trục, đang chuẩn bị đưa tay chào hỏi Hạ Minh Ngọc. Còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Hạ Minh Ngọc duỗi tay về sau, lấy tốc độ nhanh nhất sập cửa phòng bệnh lại.

Đàm Khanh: "..."

Lâm Vũ đứng ở ngoài cửa suýt bị đụng thành mũi tẹt: "..."

Lái xe bên cạnh Lâm Vũ có chút bối rối, thử dò xét nói: "Trợ lý Lâm, chuyện này… có phải ông chủ tức giận hay không? Chúng ta mau mở cửa ra đi."

Lâm Vũ sờ lên cái mũi may mắn sống sót của mình, trầm lặng nói: "Bây giờ kéo cửa ra là anh ta mới tức giận thật đấy, tức thành cá nóc luôn đó.”

Lái xe: "..."

Lái xe dùng đôi mắt kính nể nhìn Lâm Vũ.

Không hổ là trợ lý chuyên dụng của ông chủ, cách nhìn vấn đề cũng không giống bình thường như vậy.

Cũng không biết phía sau phần không giống bình thường này còn có sự đau thương không muốn ai biết thế nào.

Lâm Vũ và lái xe bên ngoài phòng bệnh giữ vững yên lặng như gà. Trong phòng bệnh, Hạ Minh Ngọc nhíu mày nhìn về phía Đàm Khanh cởi truồng: "Mặc quần vào."

Đàm Khanh quang minh chính đại rung chym nhỏ ngay trước mặt Hạ Minh Ngọc, quật cường nói: "Tui không."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc nhẹ giọng: "Nghe lời, mặc rồi dẫn em về nhà ăn cơm."

Đàm Khanh không còn đau bụng nữa, bắt đầu lắc lư: "Vậy ăn cái gì?"

Hạ Minh Ngọc bị hắn làm cho chóng mặt, đành phải đưa tay kéo hắn lại, tự mình kéo áo xuống che khuất chym cho Đàm Khanh: "Tôi tìm vài bác sĩ dinh dưỡng, trở về bảo bọn họ xem báo cáo kiểm soát của em, sau đó lập ra thực đơn lần nữa."

Đàm Khanh thận trọng chất vấn: "Thế trong thực đơn có gà không?"

Hạ Minh Ngọc: "...Em không thể không ăn gà sao?"

Đàm Khanh lập tức nói: "Vậy tui muốn ăn bồ câu!"

Hạ Minh Ngọc: "Canh bồ câu là để tẩm bổ cho phụ nữ mới sinh."

Đàm Khanh hức một tiếng liền khóc.

Hắn mím miệng, cực kì tủi thân đặt mông ngồi dưới đất, ánh mắt nhìn Hạ Minh Ngọc giống như nhìn một tên phụ bạc ngàn năm: "Hu hu hu hu hu tui sinh cho anh một thằng cu mập như vậy còn chưa được ăn bồ câu bao giờ! Anh lại vụng trộm cho cô nào ăn bồ câu, anh nói đi! Hu hu hu hu hu!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc hít sâu một hơi, kéo cửa phòng bệnh ra, liếc mắt liền thấy được Lâm Vũ với tư thế hành quân ở ngoài cửa.

Hạ Minh Ngọc vẫy tay với Lâm Vũ.

Lâm Vũ thấp thỏm đi về phía trước một bước, rướn cổ lên, ân cần nói: "Ông chủ, Đàm tiên sinh khỏe chưa?"

Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nói: "Trong vòng ba ngày, đi thu mua một trang trại nuôi bồ câu cho tôi."

Lâm Vũ: "..."

Lâm Vũ tưởng rằng hai ngày nay mình thụ tinh, phi, chấn kinh quá nhiều nghe lầm, không thể tin được ngẩng đầu nhìn về phía người lãnh đạo trực tiếp của mình, “Ông chủ, trang trại nuôi bồ câu?”

Hạ Minh Ngọc trả lời, xác nhận phỏng đoán tuyệt vọng của Lâm Vũ: "Đúng."

Lâm Vũ: "..."

Hắn ta cực kì bi thương mà nói: "Ông chủ… Hiện giờ trong thành phố J không có chỗ nào nuôi bồ câu cả, vùng ngoại ô chắc cũng rất khó tìm."

Lâm Vũ có ý muốn đánh vỡ dự định mua trang trại bồ câu của Hạ Minh Ngọc. Nhưng mà Hạ Minh Ngọc chỉ hơi gật đầu, cao quý nói: "Hoàn toàn chính xác, vậy đến thành phố bên cạnh đi.”

Lâm Vũ: "..."

Lâm Vũ nản lòng thoái chí.

Hạ Minh Ngọc nghĩ lại: "Nếu đã sang thị trường bên cạnh, vậy cậu dẫn theo cả tổ dự án, mua thêm một trang trại gà nữa.”

Lâm Vũ: "..."

Lâm Vũ tắt hết mọi ý nghĩ, lòng như tro nguội.

Đã từng.

Ông chủ của hắn ta đã từng giống như anh hùng, dẫn hắn ta và tổ dự án đạp hội đấu thầu, động một tí là vài tỷ.

Tung hoành ngành bất động sản, đất đai, du lịch, thực phẩm.

Hiện tại.

Ông chủ của hắn ta...

Lâm Vũ cảm thấy mình không thể tưởng tượng được sau khi về công ty đi nói cho bộ phận quản lý tổ dự án, rằng ông chủ bảo bọn họ xuất động toàn thể đi thu mua trang trại nuôi bồ câu và nuôi gà sẽ như thế nào.

Được rồi.

Đừng sợ mất mặt.

Đời người chính là lên lên xuống xuống tự nhiên như thế.

Lâm Vũ tâm lạnh như sắt dẫn lái xe đang ngây ngốc rời đi.

Hạ Minh Ngọc trở lại phòng bệnh một lần nữa, nhìn Đàm Khanh ngồi ở trên ghế, không còn một tí nước mắt nào bên khóe mắt, bất đắc dĩ đưa tay kéo hắn lên: "Hài lòng chưa?"

Đàm Khanh co chân lại giống như con lười bám trên người Hạ Minh Ngọc, ôm anh không buông tay: "Vậy tui có thể ngày nào cũng được ăn bồ câu và gà không?”

Hạ Minh Ngọc nói: "Không thể."

Đàm Khanh: "..."

Hạ Minh Ngọc vỗ mông Đàm Khanh: "Đi thôi, về nhà. Hôm nay đoàn phim của em nghỉ ngơi, con trai nhớ em rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc