NAM PHỤ LÊN NGÔI

Tần Ngọc Sương không tham gia tiệc sinh nhật của cô, bà chỉ tự tay trả điện thoại vào ngày cô tròn hai mươi tuổi, cũng như tặng một món quà sinh nhật khác cho cô.

Vân Kiều không mở ra, Tần Ngọc Sương dặn khi nào bà rời đi cô hẵng xem.

“Chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi.” Trước khi đi, Tần Ngọc Sương đã gửi lời chúc sinh nhật bên tai cô. Bầu không khí ở chung giữa hai mẹ con không giống hai mẹ con bình thường, mà hệt như những người bạn có cùng tính cách hơn.

Bạn bè?

Trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi này, cảm giác xa lạ của Vân Kiều đối với Tần Ngọc Sương đã biến mất gần hết, cô loáng thoáng cảm thấy Tần Ngọc Sương rất hiểu mình. Nếu quả thực đã hơn mười năm họ không gặp nhau như bên ngoài nói, vậy cả hai không nên rơi vào tình trạng thế này.

Tất cả nghi vấn chỉ có thể được giải đáp khi cô khôi phục trí nhớ, nhưng họ lại nói, trong lòng họ không hy vọng cô khôi phục ký ức.

Có lẽ do tính cách, cô không ám ảnh với quá khứ mấy, điều nuối tiếc duy nhất chắc hẳn là đã lãng quên ông nội, người từng nuôi nấng mình nhiều năm.

Đích thân tiễn Tần Ngọc Sương về xong, Vân Kiều quay lại biệt thự nhỏ.

Khương Tư Nguyên đã đến đây bằng máy bay từ sáng, cô ấy lôi kéo đòi cô trả tiền vé máy bay: “Tớ đã hy sinh giấc ngủ ngon của mình, chạy tới sân bay từ sáng sớm để chúc mừng sinh nhật cậu đấy. Cậu phải bồi thường cho tớ, trả tiền vé máy bay của tớ trước đi.”

Triệu Âm Lan nhõng nhẽo nhờ cô xin thông tin liên lạc của mấy cậu trai trẻ giúp cô ấy: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, yêu đương chọn tớ, tớ ngọt ngào lắm. Kiều Kiều, năm nay tớ có thể thoát khỏi kiếp độc thân không đều dựa vào cậu đấy!”

Ngôn Tư Mộ cầm một chiếc hộp hình chữ nhật lớn đến, nói cô cất quà sinh nhật đi: “Đây là chiếc váy tớ nhờ mẹ thiết kế giúp, chắc chắn cậu sẽ thích.”

Xung quanh trở nên náo nhiệt, Vân Kiều chưa từng trải qua bầu không khí như thế, nhưng tâm trạng của cô lại sôi sục như nước sôi.

Mọi người phát hiện Vân Kiều điềm tĩnh có một nhóm bạn cực kỳ cởi mở.

“Không phải nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã à? Tại sao Kiều Kiều chơi với mọi người lâu như vậy mà vẫn Phật hệ thế?” Nhân vật chính của sinh nhật hôm nay đã trở thành chủ đề bàn tán, thỉnh thoảng sẽ vang lên vài câu nói đùa.

“Kiều Kiều gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”

“Có biết dùng từ không thế, chúng ta là bùn à?”

“Xin lỗi, phì phì phì, miệng tôi.”

Mọi người cười đùa ầm ĩ.

Trong biệt thự để đủ loại trò chơi, mọi người có thể lựa chọn các trò khác nhau theo sở thích của mình, vừa không phải tranh giành vừa không nhàm chán.

Ngôn Tư Mộ ngồi ở vị trí tốt nhất dùng điện thoại, nghiêm túc chỉnh sửa ảnh.

Đây là ảnh nhóm mà cô ấy vừa chụp với mọi người, tấm hình này có thể đăng lên vòng bạn bè sau khi được mọi người cho phép.

Thấy cô ấy bấm vào ứng dụng Meitu rồi phóng to xem kỹ lưỡng, Vân Kiều nói: “Tấm này khá đẹp rồi mà.”

“Cậu không hiểu đâu, tớ chỉ chia sẻ cho duy nhất một người xem thôi.” Dù ngoại hình đẹp đến đâu thì khi vào ảnh nhóm cũng sẽ bị ảnh hưởng phần nào, Ngôn Tư Mộ muốn cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ, nên phải dùng ứng dụng Meitu.

Vân Kiều “À” một tiếng, đại khái đoán được mục đích của cô ấy.

Chẳng mấy chốc, Triệu Âm Lan đã kết thân với một anh trai trắng nhất trong đội.

“Anh gì ơi, anh học trường nào vậy?”

“Em đã xem trận đấu của đội các anh rồi, đỉnh của chóp ạ.”

Cô ấy từng xem thi đấu với Vân Kiều vài lần, nhưng thật ra cô ấy không hề biết tên của chàng trai mà mình đang tán tỉnh.

Tất nhiên, điều này không gây trở ngại gì cho cô ấy sử dụng kỹ năng ngôn từ của mình để lấy được tên và thông tin liên hệ của anh trai kia. Triệu Âm Lan là người có thể dễ dàng gợi ra nhiều chủ đề trò chuyện như thế đấy.

Là người khác giới duy nhất được Vân Kiều mời, đàn anh cảm thấy vinh hạnh vô cùng, trịnh trọng tặng món quà mà mình tự chuẩn bị. Vân Kiều nhận lấy bằng hai tay, hai người khách sáo hàn huyên. Thẩm Trạm đứng cách đó không xa nhìn họ chằm chặp, cứ như anh đã biến thành một hòn vọng thê.

Đàn anh lặng lẽ liếc nhìn, hỏi: “Đàn em, đấy là bạn trai em hả?”

“Vâng.” Cô gật đầu, không cần quay đầu nhìn cũng biết đàn anh đang ám chỉ ai.

“Anh thấy bạn trai em nhìn sang đây rất lâu rồi.” Từ lúc vào cửa, anh ấy đã cảm nhận được mình đang bị một ánh mắt “theo dõi”, khi tặng quà anh ấy còn hơi run tay, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân.

“Xin lỗi, anh ấy không có ý xấu đâu.” Nhắc tới Thẩm Trạm, cô vô thức nhoẻn miệng cười, lại bị bình dấm chua “theo dõi” nào đó bắt được, ánh mắt anh càng sắc bén hơn.

“Không sao, không sao, anh hiểu, anh hiểu mà.” Quả nhiên là sinh viên nổi tiếng trước mặt các thầy cô trong khoa, có mắt nhìn đặc biệt. Anh ấy chúc mừng sinh nhật xong, lập tức kéo giãn khoảng cách với Vân Kiều.

Vân Kiều đặt món quà vào khu vực để đồ, rồi đến tìm Thẩm Trạm.

“Ghen à?”

“Hả, đùa gì vậy?” Thẩm Trạm điều chỉnh thái độ, khoanh tay kiêu ngạo, giấu đầu lòi đuôi.

Khi cô nhìn anh chăm chú, Thẩm Trạm xoay người trốn vào góc, có vẻ hơi xấu hổ.

Vân Kiều như phát hiện điều kỳ lạ, chắp tay ra sau lưng, bám theo dính lấy anh.

“Nhìn gì mà nhìn?” Thẩm Trạm tỏ vẻ hung dữ, rồi cũng không nghiêm túc nổi.

“Xem anh ghen đấy.” Vân Kiều buồn cười, càng muốn đối diện với anh hơn.

“Không hề nhé!” Người chột dạ thường có phản ứng lớn nhất, anh chất vấn ngược lại: “Anh là kiểu người hay ghen tuông sao?”

Vân Kiều liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý bên này, cô nhanh chóng kiễng chân cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi anh.

Đây là một hành động nhỏ thể hiện tình cảm thân mật giữa hai người.

Cô cứ nghĩ sẽ không ai phát hiện, kết quả đã bị Khương Tư Nguyên bắt được.

Trước mặt bạn bè, Thẩm Trạm không làm gì quá đáng hơn, chỉ cúi đầu thì thầm mấy câu vào tai cô rồi bước tới nơi khác, để lại Vân Kiều và Khương Tư Nguyên mặt đối mặt.

“Ngọt ngấy quá à.” Thẩm Trạm vừa rời đi, Khương Tư Nguyên lập tức trêu chọc.

“Tư Nguyên!” Vân Kiều trừng mắt liếc cô ấy, ánh mắt xấu hổ hoàn toàn không có tí uy hiếp nào.

“Ui chao, Kiều Kiều nhà ta biết ngại rồi.” Nhưng Khương Tư Nguyên không sợ cô, cô ấy cười híp đôi mắt thành một đường thẳng, chậm rãi ghẹo cô: “Tớ chưa bao giờ thấy cậu như thế.”

“Đến mức vậy luôn sao?” Vân Kiều cúi đầu thở dài, mất tự nhiên xoa xoa mặt.

“Hình dung sao nhỉ, như một tảng băng tĩnh lặng trở nên mềm mại tựa kẹo bông gòn vậy.” So sánh hai thứ không hề liên quan với nhau, vốn dĩ không phù hợp.

Nhưng Vân Kiều hiểu được phần nào ẩn ý trong ví dụ so sánh của cô ấy, hai má cô hơi nóng lên: “Cậu nói thế làm tớ thấy kỳ quái lắm.”

Khương Tư Nguyên mím môi: “Quả thực cậu đã thay đổi hẳn so với trước đây.”

Xấu hổ là một tính cách của con người, khi đối mặt với những người khác nhau, bạn sẽ thể hiện nhiều cách ngại ngùng khác nhau. Hiện giờ Vân Kiều giống một đóa hoa xinh đẹp tươi tắn, dù Văn Cảnh Tu đã từng bên cạnh cô, cô ấy cũng chưa bao giờ thấy cô e thẹn đến thế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước kia Khương Tư Nguyên cứ nghĩ Vân Kiều rất thích vị hôn phu đã cùng lớn lên từ nhỏ và hay che chở cho cô, nhưng giờ đây cô ấy thấy cô ở bên Thẩm Trạm, suy nghĩ trong tâm trí bắt đầu dao động.

Có lẽ khi ấy Vân Kiều không biết thế nào là tình yêu đích thực, chỉ vì cô độc nên cô mới dựa dẫm vào những người quen biết lâu năm.

Nhưng tạm thời không ai có thể giải đáp hết những nghi vấn này giúp cô.

Tiệc sinh nhật của Vân Kiều được tổ chức rất vui vẻ chan hòa nhờ vào việc Thẩm Trạm dày công chuẩn bị.

Khi châm nến, mọi người vây quanh cô hát bài chúc mừng sinh nhật, bên cạnh đặt giá đỡ và điện thoại, ghi lại thời khắc đẹp đẽ này.

“Ước đi, ước xong rồi thổi nến.” Vô số âm thanh vang vọng, hòa vào nhau truyền đến tai Vân Kiều.

Cô cười rộ, vừa xinh đẹp vừa rạng rỡ, ngay cả mấy cô gái cũng bị cô hấp dẫn.

Không phải họ chưa từng thấy mỹ nhân, cũng không phải chưa từng thấy mỹ nhân cười, nhưng khi hình ảnh ấy xuất hiện trên người Vân Kiều, có thể nói là rất quý hiếm.

Vân Kiều chắp tay ước, lúc mở mắt cô không vội vã thổi nến, mà chỉ nhìn Thẩm Trạm mỉm cười: “Anh ước thay em một điều nhé.”

Mọi người sửng sốt: “Rải cơm chó trước mặt bọn tôi à?”

Không ai ngờ rằng, một người có tính cách như Vân Kiều lại làm chuyện thế này trước mặt nhiều người như vậy, bao gồm cả anh bạn trai đang vừa mừng vừa lo của cô.

Thẩm Trạm được chỉ đích danh, anh chắp tay giống Vân Kiều, không ước thầm mà thoải mái hào phóng nói to: “Hy vọng Kiều Kiều nhà ta có nhiều bạn bè hơn.”

Tính chiếm hữu của anh hoàn toàn không xung đột với lòng bao dung.

Anh biết rõ, Vân Kiều quen càng ít người thì càng dựa dẫm vào anh, nhưng anh không muốn, không muốn Vân Kiều mãi mãi bị mắc kẹt trong vùng an toàn nhỏ bé ấy.

Anh mong rằng, cô gái anh thích có thể mở lòng đón nhận nhiều người và mọi thứ tốt đẹp trên thế gian hơn.

Tiệc sinh nhật diễn ra vô cùng náo nhiệt. Trong căn hộ cách đó mấy chục kilomet, một người phụ nữ trẻ đẹp đang nhăn nhó mặt mày vì ghen tuông, lòng dạ cô ta trở nên xấu xa không ai chịu thấu.

“Tại sao cô ta vừa xuất hiện thì mọi người đều đứng về phía cô ta chứ?” Vệ Lộ mở điện thoại, trong vòng bạn bè là ảnh tiệc sinh nhật được chia sẻ bởi Cảnh Hành.

Bầu không khí sôi động ấy do một tay Thẩm Trạm sắp xếp kỹ lưỡng tỉ mỉ, những bức ảnh này khiến Vệ Lộ cực kỳ ngứa mắt.

Cô ta theo đuổi Thẩm Trạm suốt hai năm chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh, còn Vân Kiều lại được thoải mái tự do ở bên anh.

Cô ta giả vờ thành một người có vẻ ngoan ngoãn được nhà họ Cảnh thích nhất, mất bao nhiêu thời gian để xây dựng mối quan hệ tốt với Cảnh Hành. Nhưng rồi, do đôi bên bất đồng quan điểm liên quan đến Vân Kiều, cậu ngày càng xa cách cô ta.

Rốt cuộc Vân Kiều có điểm gì tốt?

Ngoại hình xinh đẹp?

Bề ngoài cô ta cũng không tệ mà.

Học giỏi?

Cô ta cũng là một sinh viên được nhận vào Đại học Cảnh Thành, cô ta không hề thua kém Vân Kiều.

Cô ta thật sự không biết Vân Kiều có bản lĩnh đặc biệt gì mà có thể khiến ai cũng yêu mến, rõ ràng cô không hề có năng khiếu, hơn nữa còn mắc chứng tâm thần phân liệt.

“Một đứa bị bệnh thần kinh, sao có thể so với tôi?”

Vệ Lộ cực kỳ không cam lòng.

Cô ta chọn vài video và hình ảnh, lần lượt gửi chúng đến hòm thư lẫn một ứng dụng xã hội khác của Vân Kiều.

*

Thời buổi hiện nay, hầu hết giới trẻ đều thích tiệc tùng vào buổi tối, bầu không khí luôn sôi động tràn đầy năng lượng. Nhưng bữa tiệc sinh nhật của Vân Kiều đã được đẩy nhanh, sẽ kết thúc khi màn đêm buông xuống.

Ba người bạn cùng phòng ngồi chung xe. Thành viên câu lạc bộ lái xe khi đến đây. Vợ chồng Dương Minh Khải vừa vặn ghé qua nhà đàn anh. Ngôn Tư Mộ có tài xế riêng. Khương Tư Nguyên đặt khách sạn từ trước, nhóm người đã được sắp xếp gần xong.

Hôm nay Thẩm Trạm uống không ít rượu, không tới mức say nhưng cũng không thể lái xe.

Vân Kiều đã lái xe được một tháng, chủ động xin ra trận ngồi trên ghế lái: “Hôm nay để em chở anh về nhà nhé.”

Những tay lái mới thích thú việc lái xe nhất, khi vừa có bằng lái, Vân Kiều luôn luyện tập vào thời gian rảnh rỗi. Thẩm Trạm đồng hành cùng cô trên đường cao tốc thành phố tầm hai, ba hôm, Vân Kiều đã mất hết hứng thú không ngồi vào xe nữa.

Một tháng không lái cô cũng không đến mức xuống tay, lái xe không khó, tốc độ chạy trong thành phố lại rất chậm. Vân Kiều đạp ga khởi động cho đúng tốc độ xe, nhưng điều duy nhất khó khống chế là vào mỗi lần đạp phanh, cô sẽ không biết lực bao nhiêu mới đủ.

“Vân Tiểu Kiều, giẫm phanh nhẹ thôi.”

Họ vào nội thành thì bị kẹt xe, lần nào phanh cô cũng suýt khiến anh phun ra hết toàn bộ số rượu uống hôm nay.

“Em giẫm từ từ lắm mà.” Cô tưởng mình giẫm rất nhẹ, nhưng người ngồi trên xe có thể cảm nhận được rất mạnh.

Chiếc xe vượt qua muôn vàn khó khăn*, dừng trên bãi đất trống bên ngoài ngôi nhà, không ai quan tâm đống quà ở cốp xe.

*Gốc là 过五关斩六将 (Qua năm ải, chém sáu tướng): Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lẫy lừng. Ngụ ý là vượt qua muôn vàn khó khăn.

Thấy sắc mặt Thẩm Trạm không ổn, Vân Kiều hơi áy náy. Thẩm Trạm vừa không say xe vừa không say rượu, chỉ vì cô giẫm phanh suốt chặng đường mà anh bị như vậy, trông thê thảm quá.

“Để em nấu canh giải rượu cho anh.” Cô chủ động muốn làm gì đó để cứu vãn.

“Không cần đâu.”

Thẩm Trạm sờ gáy rồi vỗ vỗ vài lần.

Có tí rượu thôi, đâu cần đến canh giải rượu, anh thấy mình vẫn tỉnh táo.

Thẩm Trạm nghiêng đầu, thấy cô đang căng thẳng nhìn anh, đôi mắt long lanh của cô như mời gọi anh.

Thẩm Trạm cúi đầu hôn nhẹ lên mặt cô, vừa định hôn thêm, Vân Kiều đã đặt tay lên ngực anh đẩy ra: “Đang bên ngoài nhà đó.”

Dì Triệu và chú Liễu còn đang ở nhà, lỡ đột nhiên bắt gặp họ thì xấu hổ lắm.

“Người yêu với nhau, hôn một chút thì đã sao?” Anh không hề sợ, trở nên ngang ngược như một tên lưu manh vô lý: “Bạn trai em vất vả bận rộn cả ngày, em không khen thưởng xíu gì, nghe có hợp lý không?”

Làm gì có ai tự tin trong việc đòi “thù lao” khi làm việc cho bạn gái như anh, Vân Kiều cảm thấy anh uống say, nhân cơ hội mượn rượu làm càn thì đúng hơn.

Nhưng vì hiểu rõ Thẩm Trạm, cô không nghĩ việc đòi thưởng là quá đáng, Vân Kiều giơ tay vuốt tóc anh để trấn an.

Tóc Thẩm Trạm vừa mỏng vừa mềm, sờ thoải mái vô cùng.

Sau khi yêu nhau, lúc họ ra ngoài, Thẩm Trạm đã chú ý đến việc ăn mặc hơn trước. Sáng nay rời giường, anh còn tạo kiểu tóc xù. Có câu “Thiếu nữ trang điểm vì người yêu mến mình”, theo Vân Kiều thấy, câu này phù hợp với Thẩm Trạm cực kỳ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vào một lần nọ, anh chợt gửi mấy bức ảnh chụp quần áo cho cô chọn. Tất cả ảnh đều được cắt một nửa, cô thấy kỳ quái lắm. Nhưng Thẩm Trạm cứ hối thúc mãi, cô đành chọn hai bộ mà mình ưng ý nhất.

Vài ngày sau, Thẩm Trạm âm thầm mua quần áo về đặt trên giường cô, nói muốn tạo bất ngờ. Bấy giờ cô mới hiểu, hóa ra thứ mà Thẩm Trạm bảo cô chọn là đồ đôi.

Người đàn ông này, khi trưởng thành có thể chống đỡ được nửa bầu trời, anh em bạn bè ai cũng kính nể anh.

Nhưng lúc trẻ con, anh không khác gì một cậu trai mười mấy tuổi, như một em bé to xác dính người.

Nhưng may mắn thay, mặt thứ hai của anh chỉ thể hiện trước mặt cô.

“Vẫn còn sớm.” Thi thoảng cô sẽ mạnh dạn chủ động, đa số tình huống sẽ trở nên xấu hổ.

“Em quên mình đang trong tình trạng đặc biệt à?” Thẩm Trạm chọc chọc má cô, mềm thơm tựa một quả đào ngọt mọng nước, khiến người ta không nhịn được mà muốn cắn một miếng.

Đối với người khác, chỉ cần mất ngủ thì sẽ trải qua một đêm dài.

Thời gian của Vân Kiều có hạn, chưa đầy một tiếng nữa, sinh nhật của cô sẽ “kết thúc”, ba tiếng còn lại sẽ thuộc về Kiều Kiều.

“Thẩm Trạm, chúng ta về phòng thôi.” Thiếu nữ ngượng ngùng ngầm đồng ý.

Dường như lần nào cô cũng ngắt lời trước, tuy xấu hổ thuận theo nhưng không phủ nhận được rằng cô rất thích ở gần Thẩm Trạm, tựa như có thể bổ sung chất dinh dưỡng cho một bông hoa khi héo úa.

Phòng ngủ là không gian riêng tư, sẽ khiến cô có cảm giác an toàn.

Cửa vừa mở ra, cô đã bị ấn vào tường, Thẩm Trạm duỗi tay đặt ở gáy cô, cúi người xuống.

Hô hấp nóng bỏng, vòng tay ấm áp, Vân Kiều không kìm được mà nắm chặt tay, gót chân nhũn ra.

Sau khi chính thức bên nhau, chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này đặc biệt mãnh liệt, tựa như cả hai đang trút hết toàn bộ tình cảm, để khắc sâu vào tâm trí người kia.

Sợi dây vàng tuột khỏi vai, Vân Kiều giơ tay không bắt được, dây túi xách ở vai trượt theo cánh tay rơi xuống đất.

“Túi…” Cô mệt đến nỗi không đứng vững, để mặc Thẩm Trạm ôm, đan hai tay vào nhau vòng ra sau lưng anh.

“Kệ đi.” Dư âm biến mất ở kẽ răng, Thẩm Trạm ôm eo cô di chuyển đến mép giường, không ai nhặt chiếc túi nhỏ đang nằm trơ trọi trên mặt đất.

Hôm nay cô mặc áo voan có tay áo rộng hình cánh hoa bất quy tắc, mỗi khi cô cử động, tay áo sẽ vén lên cao, để lộ cánh tay trắng bóc.

Thẩm Trạm duỗi tay xé bỏ chiếc khăn voan bạc đeo trên cổ cô, cúi đầu hôn cô.

Vùng cổ nhạy cảm không ngừng run rẩy, cơ thể từ chối cảm giác xa lạ theo phản xạ, nhưng tiềm thức lại đang tiếp nhận mùi hương quen thuộc tới gần.

Thẩm Trạm cảm nhận được Vân Kiều đang vô thức lùi về sau, cô tỏ vẻ kiên cường chống đỡ, anh cười khẽ bên tai cô: “Kiều Kiều, thả lỏng nào em.”

Từ trước đến nay, Thẩm Trạm luôn kiểm soát chuyện này. Lông mi cô gái run rẩy, cô vươn tay vòng qua cổ anh, rướn cổ lên, rên rỉ trong miệng anh.

Mãi tới khi cô hoàn toàn kiệt sức, sắp không thở nổi nữa thì mới được thả tự do.

Khi tạm nghỉ, Vân Kiều gần như dồn hết toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Thẩm Trạm, không khách sáo chút nào.

Cô nhắm mắt, bỗng nhiên cảm giác ở cổ ngứa ngứa, cô sờ lên, ngón tay chạm vào một sợi dây dài mảnh màu đỏ. Cô dịch người ra sau cúi đầu, thấy trên sợi dây đỏ có một miếng ngọc Quan Âm.

“Đây là…”

“Quà sinh nhật tuổi hai mươi.” Khi đeo sợi dây đỏ cho cô, anh đã điều chỉnh độ dài thích hợp nhất.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngọc Quan Âm, cô có thể cảm nhận rõ hoa văn tinh xảo trên ngọc Quan Âm, và cả hơi ấm còn vương lại khi Thẩm Trạm tháo khỏi người.

“Ngọc Quan Âm phù hộ anh bình an khỏe mạnh, tại sao tặng em vậy?” Cô nhớ rõ dạo trước Thẩm Trạm không muốn để cô xem, bây giờ anh lại chủ động đeo lên cổ cô.

Thẩm Trạm nghiêng người, phả hơi thở ấm áp vào tai cô: “Hy vọng nó có thể bảo vệ Vân Kiều bình yên khỏe mạnh khi anh vắng mặt.”

Vân Kiều nắm miếng ngọc nhỏ kia, siết chặt tay, cảm nhận được trái tim đang đập rộn ràng, cô chủ động nhào lên. Thẩm Trạm trở tay không kịp, anh ngã xuống giường. Không biết tại sao họ lại dây dưa tiếp, từng động tác đụng chạm trong vô tình khiến cả hai đồng thời cứng người.

“Thẩm Trạm…”

Giọng cô gái khàn khàn, cô vươn tay đẩy anh ra, mở to đôi mắt mông lung, ánh mắt sóng sánh.

Thẩm Trạm giơ tay ấn trán vài giây, hít thở chậm lại, anh đứng dậy rời khỏi mép giường: “Anh ra ngoài trước một chút nhé.”

Vân Kiều đỏ bừng mặt trốn vào chăn, tới tận khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại, hai tay đang nắm chặt chăn của cô mới vén chăn lên, cô từ từ xuống giường.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, suối tóc dài của cô bung xõa sau vai, hai cúc trên cổ áo voan không biết đã bung ra từ khi nào, xung quanh xương quai xanh rải rác vài vệt đỏ.

Người trong gương vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Vân Kiều quay đầu đi không dám nhìn nữa, cô vội vàng xoay người cài cúc áo, ngón tay vuốt mái tóc dài, cô lấy bừa một sợi dây cột tóc từ trên kệ trang sức, rồi buộc kiểu tóc đuôi ngựa thấp.

Quà trong xe dưới lầu còn chưa kịp mang lên, Vân Kiều đứng dậy bước đến cửa, chợt nhớ tới chiếc túi rơi dưới đất ban nãy.

Ắt hẳn Thẩm Trạm đã nhặt nó lên khi anh ra ngoài, chiếc túi được treo trên giá ở bên phải cửa. Vân Kiều giơ tay lấy xuống, bên trong để hai chiếc điện thoại.

Vân Kiều lấy hai chiếc điện thoại mới và cũ ra, rồi treo túi lại chỗ cũ. Cô vừa nhìn vừa đến mép giường, sau đó cô đặt điện thoại đang dùng lên đầu giường.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, cô đã quên kiểm tra. Khi cô vuốt màn hình mới phát hiện, lúc cô đang quấn quýt với Thẩm Trạm, thời gian đã dần trôi qua, tới 8:59 rồi.

-

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Trạm tắm rửa thay quần áo ngủ, thoải mái trở về phòng ngủ. Anh vừa đẩy cửa, đã thấy Kiều Kiều nằm nghịch điện thoại di động trên giường, hai bàn chân cong lên của cô đang đung đưa qua lại, đôi chân trắng nõn trông rất xinh xắn.

Cô cầm điện thoại bằng hai tay, Thẩm Trạm nhất thời không chú ý tới kiểu dáng điện thoại, anh muốn chính miệng nói chúc mừng sinh nhật Vân Kiều mới biến thành Kiều Kiều.

“Kiều Kiều.”

Kiều Kiều nghe thấy tên mình, ngẩng phắt đầu, cổ áo chữ V rộng thùng thình tự nhiên mở rộng, những vệt đỏ không hề che giấu lọt vào mắt anh, đó là dấu vết mà anh để lại ban nãy.

Thẩm Trạm nuốt nước miếng, dừng bước chân đang tiến lên. Cảm giác dội nước lạnh thật sự rất khó chịu, nhưng anh không thể xuống tay với Kiều Kiều.

Khi Thẩm Trạm xuất hiện, Kiều Kiều để chân xuống, chớp chớp mắt, nhìn ảnh chụp trong điện thoại rồi nhìn người con trai đang đứng bất động, cô bỗng cất tiếng: “Ông xã?”

Bình luận

Truyện đang đọc