NAM THẦN BÌNH HOA

Thời điểm Tần Ức hát lên âm đầu tiên, những người phía dưới vẫn còn rì rầm. Sau câu hát hoàn chỉnh đầu tiên, tiếng nói chuyện nhỏ dần đi. Tới lúc kết thúc đoạn đầu tiên, toàn bộ hội trường yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng hát của Tần Ức và tiếng thở bị đè thấp.

Những người đang trò chuyện phía xa cũng quay mặt về phía trung tâm của họi trường. Những người phục vụ đang đi tới đi lui phục vụ cũng đứng yên tại chỗ. Dường như tất cả mọi người đều bất động, có lẽ ngay cả khí lưu động cũng phải chậm lại vì những âm thanh kia.

Âm thanh trong miệng Tần Ức cũng không phải ngôn ngữ mà người Trái Đất hiểu được, thế nhưng âm nhạc vô biên, kể cả không hiểu Tần Ức hát gì thì cũng không thể cản trở được bọn họ thưởng thức giai điệu mỹ diệu này.

Những người nơi đây đều ngây dại. Dường như là phóa hoa rực rỡ sắc màu đang nổi tung trước mặt bọn họ giống theo giai điệu ấy.

Trong một giây, bọn họ như thấy được giọt nước mưa lấp lánh trượt trêи lá xanh, bọt nước tí tách rơi trêи mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những vòng sóng nước lăn tăn. Trêи hồ nước có đầy những cánh chuồn chuồn đang khẽ khàng rung động. Ở thời điểm những chú chuồn chuồn đồng loạt cất cánh, một con cá chép màu vàng lấp lánh nhảy lên khỏi mặt hồ, ở phía sâu trong rừng rậm, có một chú bướm xanh phá kén tắm nắng.

Mà ở giây tiếp theo, hình như bọn họ đang được tắm mình trong cuồng phong bão táp, nặng nề đi trong đêm đen. Hoa tuyết và những giọt mưa nặng hạt thi nhau đập xuống trêи người bọn họ. Gió lạnh tựa một con dao muốn rạch lên gò má, quần áo ướt ẫm nước mưa nặng nề như sắt đá đè lên cơ thể khiến tâm hồn bọn họ lại càng lạnh lẽo.

Khi người lữ hành tuyệt vọng bước đi lẻ loi trêи con đường nhỏ, đột nhiên lại thấy được một vệt sáng. Sau khi khoảnh khắc sấm vang, chớp giật qua đi, một tòa pháo đài kiến trúc châu Âu hiện ra. Đỉnh tháp và cửa sổ khảm đầy đá quý, cánh cửa được điêu khắc tinh tế mở hé ra, từ đó, ánh sáng ấm áp lộ ra, bên trong còn có tiếng nhạc du dương.

Giai đoạn kết lại bài hát, những ảo cảnh đó đột nhiên biến mất, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy hình như mình đã rơi vào biển sâu, thấy được rất nhiều sinh vật biển kỳ lạ, có những con rất đẹp, cũng có những con quái ngư vô cùng xấu xí.

Mà những sinh vật biển không cần biết là xấu xí hay xinh đẹp đều có biểu cảm mà bọn họ đều cảm nhận được là chúng nó đang vô cùng vui vẻ. Ngoại trừ cá, còn cả những sinh vật giống người dùng cỏ nước và xác ngọc trai làm quần áo. Bọn họ vung hoa lên, trong không gian vang lên tiếng nhạc lễ cưới như gần như xa. Dường như mỗi người trong hội trường đều thấy cảnh tượng giống nhau, có mỹ nhân ngư xinh đẹp trước mắt bỗng trở nên mờ mịt bởi Tần Ức tỏa sáng đang ở trước mặt bọn họ mỉm cười, vươn tay ra.

Cậu đẹp hơn tất thảy người ở đây, đẹp hơn cả màu sắc xanh thẳm của biển rộng làm cho người ta thoải mái, màu da của cậu trắng hơn trân trâu, trang phục quý giá trêи người khiến cho cậu trở thành một vị thần cao quý từ thần điện giáng thế. Cậu khẽ mở đôi môi màu sắc rực rỡ hơn màu sắc hoa bỉ ngạn,

chân thành, tình cảm mà nói với bọn họ: "Hải thần ở trêи cao, người có đồng ý làm bạn đời của ta không?"

Bị ánh mắt sâu thẳm tựa đại dương nhìn chăm chú, người được hỏi quên hết tất cả mà không hề do dự trả lời: "Ta đồng ý."

Mà sau khi bọn họ đồng thời trả lời xong, tiếng ca của Tần Ức dừng lại, tất cả những hình ảnh đẹp đẽ đều biến mất. Mở mắt ra, bọn họ nhận thấy mình vẫn còn đang đứng trong sảnh khách sạn. Khung cảnh lập tức lại khôi phục như trước khi Tần Ức cất tiếng ca, không khí trở lại như lúc ban đầu.

Dường như là chưa có chuyện gì xảy ra nhưng mỗi người đều không kiềm chế được mà nhìn về phía Tần Ức, ngay cả những con cá cảnh trong bể cũng không bơi bình thường mà dường như là đang hướng về phía cậu.

Biểu diễn xong xuôi nhưng Tần Ức không nhận thức được là mình đã phạm đến sai lầm lớn như thế nào. Khúc ca mà cậu hát cả đời chỉ có thể hát một lần để tỏ tình, bài hát này rất quan trọng nên chỉ phù hợp hát cho một người nghe, nếu hát ở nơi đông người dễ phát sinh tác dụng phụ.

Tuy ánh mắt Tần Ức hướng về phía Thạch Tĩnh Chi nhưng những người trong hội trường cũng bị ảnh hưởng, những người thích thích Tần Ức đều hành động điên một chút.

Trong số những người đó có Trì Ngụy bị ảnh hưởng sâu nhất. Khi thấy Tần Ức rời khỏi hội trường suýt thì đi theo may có Trì đại tiểu thư là chị hắn ta cố gắng kéo lại mới không để hắn phạm sai lầm.

Nghe một bài hát mà có thể xuất hiện ảo giác như vậy nhưng những người ở đây không ai nghĩ rằng Tần Ức có vấn đề mà ca khúc tràn ngập yêu thương, tình cảm đó đã giúp Tần Ức có thêm rất nhiều thiện cảm. Kể cả có thấy sai sai thì cũng là thấy mình thật là ảo tưởng, nghĩ được hẳn những hình ảnh như vậy.

Những người hơi có tuổi lúc nghe kϊƈɦ động tới mức đứng bật dậy nhưng khi tiếng ca dừng lại bọn họ lại ngã ngồi xuống ghế, đôi chân run rẩy.

Nhóm ngôi sao ca nhạc lại không tưởng tượng nhiều như vậy nhưng vẫn kϊƈɦ động vô cùng. Tiếng ca kỳ diệu có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác quả là tiếng trời rồi, âm nhạc không có biên giới, mặc kệ Tần Ức hát nhạc gì, cứ gây chấn động lòng người thì là bài hát hay rồi.

Tiếng hát này có thể khiến linh hồn con người run rẩy. Bọn họ không nói nên lời nhưng chỉ hận không thể tiến lên thảo luận với Tần Ức về âm nhạc đích thực. Thễ nhưng Tần Ức vừa bước xuống đã bị Thạch Tĩnh Chi kéo đi. Hai người nhanh chóng được nhóm vệ sĩ bảo vệ rời khỏi hội trường.

Những bộ xương già bọn họ muốn đi theo cũng không nhanh được như thanh niên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Ức nhanh chóng rời đi.

Tần Ức hát xong chưa kịp thở đã bị Thạch Tĩnh Chi kéo đi, chưa kịp nói gì đã bị hắn hầm hầm kéo ra ngoài. Đối phương nắm tay cậu rất chặt, để lại một vết đỏ trêи làn da mềm mại.

Nhìn da Tần Ức có vẻ mềm mại như vậy nhưng so với người Trái Đất thì thực ra cũng thuộc loại da dày thịt béo, lực mà Thạch Tĩnh Chi tác dụng lên đối với cậu không có gì đáng nói cả.

Chờ tới lúc cậu khôi phục tinh thần đã bị Thạch Tĩnh Chi nhét vào trong xe, ngồi lên ghế sau rồi vẫn còn nắm tay cậu thật chặt.

Tần Ức vừa mới kêu hai chữ "A Tĩnh", Thạch Tĩnh Chi đã lạnh lùng nói với tài xế "Lái xe!"

Tài xế chờ trong xe không nghĩ rằng hai vị chủ nhân nhà mình về sớm như vậy nhưng dù sao cũng được đào tào chuyên nghiệp, chỉ ngạc nhiên một chút nhưng ngay lập tức khởi động xe.

Tần Ức dù có ngốc nghếch đến mấy cũng nhận ra Thạch Tĩnh Chi đang không trong trạng thái bình thường, cậu dùng bên tay kia kéo dây an toàn của mình sau đó khó khăn nghiêng người đeo cho Thạch Tĩnh Chi.

Cậu nhỏ nhẹ hỏi: "A Tĩnh làm sao vậy?" Trong trí nhớ của cậu, đây là một ca khúc khiến người ta kϊƈɦ động, ngoài ra còn có thể khiến người nghe cực kỳ vui vẻ, người dạy cậu còn nói chỉ có thể hát cho một người nghe, nếu người kia cũng coi cậu là quan trọng thì cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.

Nhưng nhìn Thạch Tĩnh Chi bây giờ thì trông chẳng vui tẹo nào. Khi Tần Ức đang tự hỏi có phải mình chọn quà sai rồi không Thạch Tĩnh Chi đột nhiên lên tiếng "Anh thấy hết rồi."

Tần Ức ứng lời, hỏi: "Anh thấy cá gì?"

Thạch Tĩnh Chi dừng một chút, hơi thở gấp gáp hơn một chút: "Anh thấy mình ở trong đại dương xanh thẳm, có một người con gái khoác tay anh, dắt anh về phía em..."

"Người con gái đó là ai?" Tần Ức mất hứng, ngắt lời Thạch Tĩnh Chi. Cậu hát tập trung như thế mà không ngờ là Thạch Tĩnh Chi chỉ để ý cô gái khác, cậu hát thất bại như thế cơ à?

"Anh cũng không biết cô nàng đó là ai, có thể là hóa thân của cá tinh. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là..., cô ấy dắt tay anh về phía em, em hỏi anh có đồng ý..." Nói tới đây, Thạch Tĩnh Chi ngập ngừng.

Tần Ức mở to mắt nhìn hắn, hỏi: "Em hỏi anh cái gì?" Cậu chỉ lo hát, không nhìn thấy cảnh tượng mà Thạch Tĩnh Chi miêu tả.

Yên lặng hồi lâu, Thạch Tĩnh Chi thấp giọng nói: "Em hỏi anh, có đồng ý làm bạn đời của em không?"

Hắn nói xong, tay người tài xế run lên suýt thì đánh vòng vô lăng, ôi gia chủ ơi, sao tự nhiên ngài lại e thẹn như thế chứ? Trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, chịu đựng mưa bom bão đạn nhưng người tài xế vẫn bị dọa tới mức bị bệnh tim đến nơi. Ông tăng tốc độ xe, sợ mình lại nghe được cái gì đó sai sai rồi Thạch Tĩnh Chi sẽ giết người diệt khẩu.

"Vậy anh có đồng ý không?"

"Dĩ nhiên là anh đồng ý."

Tần Ức thở phào nhẹ nhõm tuy là không hiểu bạn đời nghĩa là gì nhưng theo bản năng, cậu vẫn thấy Thạch Tĩnh Chi trả lời "Đồng ý" thì tốt hơn là "Không đồng ý".

"Rồi sao nữa?" Tần Ức lại hỏi, cậu thấy đối phương cứ là là.

"Rồi em hát xong, ảo giác biến mất." Ngữ điệu của Thạch Tĩnh Chi bình thường trở lại.

Trong xe lại yên tĩnh, tới khi về tới nhà, Thạch Tĩnh Chi lại hỏi một câu: "Em có thể hát lại cho một mình anh nghe được không?"

Tần Ức tiếc nuối lắc đầu: "Bài hát kia cả đời em chỉ được hát một lần."

Tuy rằng lý do nghe rất điêu nhưng Tần Ức lại nói cực kỳ nghiêm túc nên Thạch Tĩnh Chi cũng tin. Vốn đây chỉ là bài hát chúc mừng sinh nhật của Tần Ức nên Thạch Tĩnh Chi cũng không để tâm chuyện này lắm. Thế nhưng không ngờ vài ngày sau, vì Tần Ức hát bài này trước mặt quá nhiều người nên gây ra tác dụng phụ.

Đột nhiên Thạch Tĩnh Chi phát hiện hắn có thêm thật nhiều tình địch.

Bình luận

Truyện đang đọc