NAM THẦN KHÓA DƯỚI LÀ “CHÓ”

Tôi với Lạc Khiên đã sống cuộc sống vợ chồng được một thời gian.

Sau đó tôi quyết định tìm một lúc thích hợp để nói cho người nhà biết.

Chuyện này không thể tùy tiện được.

Bố tôi là một người cưng vợ như mạng, ngoài ra còn là người cuồng con gái.

Anh tôi cũng là người siêu cuồng siêu chiều em gái.

Tôi sợ đột nhiên nói cho họ biết tôi kết hôn rồi thì bọn họ sẽ không chấp nhận được, thậm chí có khi còn xuất hiện thái độ thù địch với Lạc Khiên.

Tôi quyết định đả thông tư tưởng mẹ tôi trước.

Kết quả tôi vừa cầm điện thoại lên, mẹ tôi đã gọi đến.

“San San, cuối tuần này nhớ đến dự tiệc mừng thọ của bà ngoại con, tổ chức ở tầng cao nhất khách sạn Brilliant.”

Tôi sửng sốt, suýt nữa quên mất chuyện này.

Đại thọ 10 năm một lần, là một ngày trọng đại.

“Con chắc chắn sẽ đến.”

“Nhớ mặc đẹp chút, mẹ đang rất vừa ý một chàng trai trẻ, là cháu trai của bà Bạch nhà bên cạnh, đến lúc đó con gặp mặt nói chuyện với người ta một lát. Con cũng không còn nhỏ nữa, yêu đương đi.”

Bà Bạch là hàng xóm mới chuyển đến cạnh nhà mẹ tôi từ hai năm trước.

Mẹ tôi vẫn luôn nói cháu trai nhà bà ấy rất đẹp trai, muốn tác hợp hai chúng tôi.

Tôi không đồng ý.

Đối phương nhỏ tuổi hơn tôi, vẫn tính là em trai.

Tôi không thích bất kỳ em trai nào khác ngoài Lạc Khiên!

Nhưng tôi không dám nhắc tới chuyện tôi đã kết hôn.

Nếu mẹ biết tôi bỏ qua giai đoạn yêu đương, tiến thẳng đến chuyện hôn nhân thì có bị tức đến hộc máu không nhỉ?

Không được, nếu mẹ tôi tức giận, cho dù bố tôi là người cuồng con gái thì chắc chắn cũng sẽ xử lý tôi.

Dù sao trời đất bao la, mẹ tôi lớn nhất!

Hơn nữa sắp đến đại thọ của bà ngoại, chuyện giữa tôi và Lạc Khiên… đợi thêm mấy ngày nữa vậy.

“Mẹ, quên việc xem mắt đi, con có người mình thích rồi.”

“Gì cơ? Đối phương có đẹp trai không?”

“Có, rất đẹp trai.”

“Có đẹp trai bằng bố con không?”

“Tất nhiên rồi.”

Mẹ tôi cười trộm: “Bố con đứng bên cạnh nghe lén, ông ấy tổn thương rồi.”

“…”

Mẹ tôi: “Chồng ơi không sao đâu, em thấy anh là người đẹp trai nhất trên thế giới này! Moah!”

“…”

Bỗng nhiên tôi hơi hiểu cảm giác của bạn thân.

Tôi đúng là không phải người.

Buổi tối, tôi vốn định nói với Lạc Khiên chuyện đi dự đại thọ bà ngoại, kết quả cậu ấy lại mở miệng trước: “Vợ ơi, cuối tuần anh có chuyến công tác đột xuất, không thể ở bên cạnh em, chắc thứ hai mới về được.”

Nếu Lạc Khiên không ở đây, tôi cũng không cần thông báo, ôm cậu ấy nhõng nhẽo một lúc.

“Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc