NAM THẦN MÁY MÓC


【Thăm dò toàn diện chấm dứt, tiêu hao 20% năng lượng】
【Tính toán điểm an toàn chấm dứt, tiêu hao 10% năng lượng】
【Chương trình tiêu hao năng lượng đã đóng lại, tiêu hao 15% năng lượng 】
【Bổ sung tổng cộng 40% năng lượng, tiêu hao 35% năng lượng, 5% năng lượng còn lại.

Tốc độ năng lượng bổ sung là 0% mỗi phút, có tắt máy để tăng tốc độ sạc không? 】
"Không."
Sau khi Kỷ Hành cự tuyệt, liền điều khiển Vân thuyền dừng lại.
Vị trí trước mắt của bọn họ là vùng giáp ranh Thiên Kim Phong, xác suất bị lưu hỏa ảnh hưởng cực thấp, mà hiện tại, theo thời gian trôi qua, giai đoạn phun trào nguy hiểm nhất của Thiên Kim Phong cũng không sai biệt lắm, nhưng đứng ở mép Vân thuyền nhìn xuống, vẫn có thể nhìn thấy nham thạch nóng chảy trên mặt đất.
Vân thuyền ngừng lại, Thạch Sùng Chí lập tức đi tới trước mặt Kỷ Hành cảm tạ.
Cứu người vốn là trách nhiệm của Kỷ Hành, cho nên y buông bánh lái ra, gật đầu nói: "Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm."
Nhưng ngay sau đó, bánh lái bị nứt làm đôi rơi xuống đất.
Kỷ Hành trong nháy mắt quét đến biểu tình cứng đờ của nhân loại trước mặt.

Y ngồi xổm xuống nhặt bánh lái bị nứt làm đôi trên mặt đất, sau khi phát hiện ra không thể sửa chữa, ngay lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, xin hỏi có cần bồi thường không?" Ở thế giới ban đầu của y, bởi vì cứu người mà tạo thành tổn thất phi tính mạng là không cần bồi thường, chỉ là không biết thế giới này là như thế nào, mà trong năm năm qua, cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Thạch Sùng Chí vội vàng nói: "Không cần không cần.


"Một trận gián đoạn như vậy, ngược lại quên mất chút hoài nghi lúc trước.
Thạch Sùng Chí mời Kỷ Hành về khoang thuyền nghỉ ngơi trước, bản thân hắn thì chống đỡ thân thể mệt mỏi tiếp tục dàn xếp cho các sư đệ trên Vân thuyền, hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, lúc này thoát khỏi nguy hiểm, vốn định kiểm tra đơn giản một chút liền đi vào khoang thuyền nằm một lát, không ngờ rằng Kỷ Hành chẳng những không đi nghỉ ngơi, ngược lại còn cùng dàn xếp thương binh trên Vân thuyền, Thạch Sùng Chí nhìn bộ dáng y kiên nhẫn tỉ mỉ thay người khác xử lý thương thế, trong lòng lại tán thưởng một tiếng.
Ngay cả một phàm nhân cũng có thể kiên trì, hắn sao có thể lười biếng? Huống chi, hắn bị thương cũng không phải rất nặng.

Vì thế Thạch Sùng Chí lại nuốt một viên thuốc, tạm thời đè thương thế xuống, bắt đầu liên lạc với tông môn bẩm báo chuyện xảy ra từ nãy đến giờ.

Nhưng không biết trong nhận thức của Kỷ Hành, trở lại khoang thuyền nghỉ ngơi = bị cách ly với nhiệt lượng thiên kim phong phát ra = không có cách nào bổ sung năng lượng.
====
"Cánh tay của anh bị trật khớp, xin hãy nhẫn nại một chút." Kỷ Hành ngồi xổm trên boong tàu, hơi cúi đầu nói với người trước mặt.
Vân thuyền dừng ở vùng ven Thiên Kim Phong, tuy rằng rời xa khu vực nguy hiểm, nhưng hỏa quang bùng nổ vẫn phủ lên mặt mỗi người một tầng ánh sáng.
Mà lúc này người ôm cánh tay ngồi trên boong tàu chính là đứa nhỏ xui xẻo Bùi Tùng kia, vốn cánh tay trật khớp ở trong mắt hắn căn bản không tính là cái gì, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Kỷ Hành tắm trong ánh sáng càng lúc càng tuấn mỹ đến kinh tâm động phách, hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc trước Kỷ Hành thao túng Vân thuyền mang theo bọn họ chạy ra...! Mặt hơi đỏ lên, Bùi Tùng gật gật đầu, "Làm phiền..." Chữ "Ngươi" còn chưa nói ra miệng, chỉ nghe rắc một tiếng, khớp xương đau xót, sau đó người vừa rồi còn ôn nhu nói chuyện với hắn không chút lưu luyến đứng lên đi về phía một người khác.
Bùi Tùng: Không biết vì sao, cảm thấy hơi nghẹt thở.
Phong Thư Ngâm đứng cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, hắn nhìn thiếu niên tu sĩ trên mặt còn mang theo chút ngây thơ, đáy mắt hơi tối sầm lại, nhưng trong khoảnh khắc, loại cảm xúc này đã bị hắn đ è xuống.

Hắn đưa tay nhéo mi tâm, đáy mắt rất nhanh lại hiện lên vài phần ý cười như thường ngày, lúc này mới đi về phía Kỷ Hành.
Nhưng vào lúc này, phương xa hiện lên một đường sáng xanh cấp tốc bay tới, chỉ trong chớp mắt, đường sáng xanh kia liền rơi xuống trên Vân thuyền, hiện ra thân ảnh tuấn dật của Bùi Ngọc.

"Sư huynh!"
"Đại sư huynh!"
"Thật tốt quá! Đại sư huynh rốt cục cũng tới rồi! ”
Bùi Ngọc vừa mới rơi xuống đất, các đệ tử Kiếm Tông lúc trước vẫn yên lặng ngồi thiền trên boong tàu lập tức vây quanh, mỗi người hiện lên thần sắc kích động, ánh mắt nóng bỏng, phảng phất lập tức tìm lại trái tim mình.
Sự thật cũng đúng là như thế, Bùi Ngọc vừa tới, trái tim vẫn luôn trèo lơ lửng của bọn họ cũng xem như có thể buông xuống.
Nhưng mà Bùi Ngọc lại không đi trấn an các sư đệ đang lo lắng vây quanh bên người, ánh mắt hắn đảo qua, nhìn thấy vân thuyền vốn rực rỡ hào quang lúc này ánh sáng ảm đạm, rách nát không chịu nổi, lại liên tưởng đến yêu điểu dẫn hắn rời đi lúc trước cùng tín hiệu cầu cứu của Thạch sư đệ lúc sau, sao còn có thể không rõ?
Thạch Sùng Chí nhíu mày, "Đại sư huynh, lần này liên tiếp gặp nạn, nhất định là có người muốn gây khó dễ, chúng ta..." Thạch Sùng Chí nói đến một nửa, bỗng nhiên thấy đại sư huynh giơ tay lên, ý bảo hắn im lặng.
Bảo kiếm "Tịnh Tà" của Bùi Ngọc treo bên hông từ lúc hắn vừa mới rơi xuống Vân thuyền vẫn phát ra ong ong chấn động, tay phải hắn trấn an đặt ở trên chuôi kiếm Tịnh Tà, ánh mắt đảo qua Vân thuyền, chú ý tới những tro tàn rơi trên boong tàu, mơ hồ nối thành mấy đường hắc tuyến, sắc mặt hơi trầm trọng.
Hắn nhìn về phía các sư đệ vây quanh mình, giọng nói vẫn không nhanh không chậm, ôn hòa thong dong, "Linh lực các ngươi hiện tại khôi phục mấy phần.


Thạch Sùng Chí trả lời: "Ba phần.


Bùi Tùng nói: "Bốn phần.



Những người khác cũng ở khoảng ba bốn phần.
Bùi Ngọc thoáng gật đầu, "Nhiêu đó đủ rồi.

" Câu tiếp theo hắn cũng không có nói ra miệng, mà là dùng thần thức truyền âm, "Hiện tại lập tức lấy ra pháp khí phi hành của các ngươi, mỗi sư đệ tận lực mang theo năm người bình thường, mau chóng mang bọn họ rút lui khỏi Vân thuyền.


Bùi Ngọc trong thế hệ đệ tử này uy vọng cực cao, lời hắn nói ra miệng cơ bản không có sư đệ nào phản bác, mặc dù bụng đầy nghi vấn, nhưng không ai hỏi ra miệng, mà là rất nhanh mang người bị thương trong khoang thuyền ra ngoài.
Cùng lúc đó, Kỷ Hành cũng phát hiện dị thường.
Ánh mắt của y không giống nhân loại, cũng không giống nhân loại cao cấp có thể dùng thần thức dò xét ra vật âm tà, nhưng năng lực "quan sát" của y tuyệt đối cường hãn nhất trong tất cả mọi người ở đây.

Bùi Ngọc có thể chú ý tới dị thường là bởi vì Tịnh Tà Kiếm của hắn vốn có năng lực trừ tà, mà hắn lại là tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong sắp bước vào Kim Đan, dưới sự dò xét cẩn thận của hắn, tự nhiên có thể phát hiện những thứ này lộ ra chói lọi trước mắt mọi người, nhưng lại đem tà khí đè nén đến cực hạn.
Mà Kỷ Hành, là bởi vì một đường đi tới nay sóng gió không ngừng, hơn nữa hiện tại cơ thể không ngừng bổ sung năng lượng từ Thiên Kim Phong, tổn hao năng lượng so với bổ sung hình thành tỷ lệ thuận với nhau, sau khi tính toán tiêu hao, xuất phát từ cân nhắc an toàn liền bao phủ toàn bộ thuyền Vân, bất kỳ động tĩnh nào trên thuyền này đều sẽ được y thu vào cơ sở dữ liệu, sau đó giao cho hệ thống phân tích.
Dưới tình huống như vậy, tro tàn rơi trên boong tàu biến đổi vị trí cực kì chậm rãi tự nhiên đã bị y phát hiện.
Loại biến đổi này chậm rãi đến mức nhân loại bình thường khó có thể phát hiện, huống chi lúc trước liên tiếp gặp nạn, căn bản không ai chú ý tới tro tàn kia.
Đẳng cấp trí tuệ của Kỷ Hành tuy đủ cao, nhưng thế giới này không phải thế giới khoa học kỹ thuật ban đầu của y, rất nhiều thứ hệ thống phân tích không ra, cho nên không thể dò xét trước được tính nguy hiểm của tro tàn kia.
Nhưng ngay khi người trên Vân thuyền rút lui hơn phân nửa, tro tàn vẫn biểu hiện cực kì vô hại kia bỗng nhiên hiện lên một tia sáng đỏ, thoáng chốc, Vân thuyền lơ lửng trên bầu trời giống như một khối đậu hũ bị chia năm xẻ bảy, mảnh vỡ như ngọc thạch trong tiếng ầm ầm rơi xuống từng khối, rơi vào trong nham thạch nóng chảy phía dưới.
Người còn ở trên boong tàu nhất thời mất đi chống đỡ, một đám trừng mắt từ không trung ngã xuống, sau một khắc, từng thanh phi kiếm xẹt qua, mấy đệ tử Kiếm tông lần lượt vớt những người này lên.
Bùi Tùng điều khiển chiếc Linh thuyền nho nhỏ của mình, dẫn đầu xông tới kéo Kỷ Hành lên, mà tay phải Kỷ Hành bị Bùi Tùng kéo, tay trái kéo Phong Thư Ngâm.
Dùng lực cánh tay tu sĩ luyện khí đỉnh phong mà nói, lôi kéo hai phàm nhân đi lên vốn là một chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng mà tình huống Phong Thư Ngâm lạikhông ổn mười phần.

Hắn một thân trường bào tay áo huyền sắc giờ phút này đã bị mồ hôi thấm ướt, y bào tối màu dán sát vào người, càng lộ ra thân hình thon dài rắn rỏi.

Nhưng mà hai chân của hắn bị một sợi dây đen quấn chặt lấy, giống như là bàn tay vươn ra từ trong địa ngục, kéo hắn không ngừng rơi xuống.
Những sợi dây màu đen kia chính là tro tàn sau khi quái điểu bị chém giết biến thành, một đầu dây bám chặt vào trên người Phong Thư Ngâm, đầu kia rũ xuống dòng dung nham lưu động phía dưới.

Rõ ràng mỏng manh tựa như bóp một cái liền đứt, nhưng lại dùng lực lượng không thể dao động kéo Phong Thư Ngâm, muốn kéo hắn vào trong nham thạch nóng chảy cuồn cuộn phía dưới.
Bùi Tùng không ngờ tới mình chẳng những không kéo được Kỷ Hành cùng Phong Thư Ngâm lên, ngược lại mình bị kéo đến lảo đảo suýt nữa từ trên Linh thuyền ngã xuống, may mắn sư huynh phía sau kéo hắn một phen.

Hắn nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy dây đen quấn quanh người Phong Thư Ngâm thì hơi sửng sốt, "Đó là cái gì? ”
Lúc này ngoại trừ Kỷ Hành và Phong Thư Ngâm, những người khác đều được kéo lên, Bùi Ngọc chỉ huy mọi người mang theo phàm nhân rời khỏi nơi này tìm một nơi an toàn tạm thời an trí.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sư đệ Bùi Tùng cùng dây đen kia đấu sức.
Lông mày hắn hơi nhíu lại, Tịnh Tà kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm quang trong vắt chợt lóe, liền chặt đứt dây đen quấn quanh người Phong Thư Ngâm.

Dây đen thoáng chốc bị chặt đứt hóa thành một đoàn sương màu đen, lại ngưng tụ thành hình, biến thành dây thừng càng thêm tráng kiện quấn lên!
Tay trái Phong Thư Ngâm được Kỷ Hành kéo, tay phải ngưng tụ nội lực, lấy tay làm đao, ý đồ chặt đứt sợi dây thừng màu đen quấn trên người mình, nhưng mà một đao hắn chém xuống, sợi dây màu đen kia bị hắn chém ra một chỗ hổng, không đợi hắn bồi thêm một đao nữa, chỗ hổng kia trong chớp mắt đã được tu bổ, không chỉ như thế, sợi dây thừng quấn quanh người hắn lại tráng kiện một phần, đúng là càng chém càng chắc, quấn cũng càng chặt!
Lực kéo từ phía dưới truyền đến càng lúc càng lớn, hai chân Phong Thư Ngâm bị siết ra mấy vết hằn thật sâu, mà Kỷ Hành vốn nửa người trên đã tiếp xúc với Linh Chu lại bị hắn liên lụy rơi xuống.
Phong Thư Ngâm cúi đầu, nhìn sợi dây thừng màu đen ẩn trong nham thạch nóng chảy này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên những lời tu sĩ linh tông kia từng nói: " Phong Thư Ngâm, hôm nay ngươi nhất định phải chết! ”.


Bình luận

Truyện đang đọc