NĂM THÁNG NÀO LÀM THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Tiểu Kiều nghỉ phép, Thảo Thảo bước vào trụ sở công ty, trong mắt người để ý thì thoạt nhìn như là một loại ám hiệu. Nhưng Thẩm Bị không dành sự quan tâm cho Thảo Thảo quá nhiều, mà Thảo Thảo thì luôn vùi đầu vào đống văn kiện, cũng không tiếp xúc nhiều với những bộ phận không liên quan, chỉ tiếp xúc với Lỗ Tu Thừa – một người với tư cách là lãnh đạo chủ quản. Nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra Lỗ Tu Thừa chống đối sự gia nhập của Thảo Thảo trong lần này. Trong tối ngoài sáng, thậm chí trên bàn họp đều cho thấy Thẩm Bị đang công tư bất phân! Cho nên, thái độ nhiệt tình rõ ràng mang theo sự xa cách của anh ta cũng là điều hợp lẽ.

Cho dù người đến không phải Thảo Thảo, thì kiểu điều tra triệt để mang tính xét duyệt này đồng nghĩa đã đưa mâu thuẫn giữa Thẩm Bị và Lỗ Tu Thừa lên một khía cạnh rõ ràng. Thậm chí Thẩm Bị không để lộ tý dấu vết rằng anh đã nắm rõ tình hình, cho dù tất cả hành động này đối với anh giống như được đưa vào chuyện công, nhưng mọi người đều đang đoán Lỗ Tu Thừa đang muốn làm lớn, Thẩm Bị phải đề phòng.

Mà trên thực tế, dường như Lỗ Tu Thừa cũng xảy ra vài thay đổi nào đó, giữa anh ta với Thẩm Bị không còn ăn ý như hồi đó nữa.

Cùng lúc đó, Tiểu Kiều đang ở Tây Tạng xa xôi cũng nhận được cú điện thoại bí ẩn: Gia đình Lỗ Tu Thừa quả thật không đơn giản. Ba của anh ta là đối tác lớn của văn phòng luật mà Thảo Thảo đang làm, sở dĩ bên Bộ có một bộ phận người phản đối Thẩm Bị là vì phải nể mặt ông nội của Lỗ Tu Thừa. Có thằng cháu tiền đồ sáng lạn như thế thì chắc chắn phải nâng đỡ rồi, dù ông nội anh ta không lên tiếng thì người khác cũng phải góp sức “cống hiến” một phần!

“Lỗ tổng, làm phiền anh một chút, không biết có tiện không? Thảo Thảo cầm hợp đồng gõ cửa phòng Lỗ Tu Thừa.

“À, luật sư Đặng, không thành vấn đề.” Lỗ Tu Thừa ngẩng đầu cười, chỉ vào sofa kê sát tường hỏi, “Có chuyện gì sao?”

Thảo Thảo ngồi xuống mới lấy hợp đồng ra, nói: “Hợp đồng này có nói chúng ta còn có một bản thỏa thuận phân chia, hơn nữa có những hạng mục cụ thể cần phải tham chiếu bản thỏa thuận đó. Tôi đã tìm rồi nhưng không tìm thấy bản hợp đồng đó.”

“Vậy à? Để tôi xem thử.” Lỗ Tu Thừa đứng dậy đi đến trước mặt Thảo Thảo cầm hợp đồng lên xem, lại xem số hợp đồng được ký hiệu ở phía trước, “À, đây là hợp đồng năm 2003. Không biết bản hợp đồng cô nói là của năm nào?”

“Không rõ, chỉ biết là nó cùng một công ty.”

“Vậy chỉ có thể sớm, không thể trễ à?” Nghe thì giống một câu nói đùa, Thảo Thảo cười gật đầu: “Về mặt lý luận thì đúng là như thế.”

Lỗ Tu Thừa trả hợp đồng cho Thảo Thảo: “Công việc quản lý hợp đồng của công ty đó có phòng lưu trữ hồ sơ riêng, nghe bảo khoảng năm 2003, bên họ từng điều chỉnh nội bộ một lần vì kinh doanh không tốt, suýt nữa thanh lý. Nghe bảo quản lý cũng khá lộn xộn. Những hợp đồng có thể tìm được tôi cũng đã tìm hết rồi, nếu cô thấy thiếu cái gì thì có thể gọi điện hỏi. Nếu không có thì tôi cũng lực bất tòng tâm.”

Thảo Thảo nhìn anh ta rồi gật đầu: “À, làm phiền anh rồi.”

Thật ra thời gian trôi qua đã lâu thế rồi, có lẽ hợp đồng đã thất lạc từ lâu. Hơn nữa trong hợp đồng sau này cũng không phát hiện công ty này tham dự vào nghiệp vụ của công ty, Thảo Thảo không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm lỡ việc.

Buổi tối, Thẩm Bị không có tiệc tùng, hai người cùng nhau về nhà. Ở trên đường, Thảo Thảo nhắc tới chuyện này.

Thẩm Bị trầm ngâm một lát mới nói: “Nếu biết tên của đối phương, hay là đến công ty đó hỏi thử xem, có lẽ bên họ vẫn đang giữ.”

Thảo Thảo khó hiểu nhìn Thẩm Bị: “Có phải em đang chuyện bé xé to không?”

“ ‘Thỏa thuận phân chia’, việc có liên quan đến tiền thì không có lớn nhỏ. Anh có thể kêu Tiểu Trương đi làm chuyện này.” Thẩm Bị rất nghiêm túc. Thảo Thảo cũng không dám lơ là, vội nói: “Không cần, em có thể tự làm được.”

Hôm sau, Thảo Thảo gọi điện đến công ty mục tiêu trước, bên đối phương dựa vào bản ghi chép quả thật tra ra có một bản thỏa thuận như thế, nhưng gộp trong danh sách đệ trình rồi. Tim Thảo Thảo đập thình thịch, mồ hôi chảy trên trán. Lúc cô cẩn thận hỏi bên còn lại trong hợp đồng là ai thì đối phương chỉ tra được hai cái tên công ty nước ngoài dựa vào bản ghi chép ngắn gọn đó.

Thảo Thảo vừa nghe BVI (*) thì trong lòng cảm lạnh hơn nửa. Không biết lại là “kẻ thông minh” nào đã lựa chọn những công ty cảnh ngoại này để làm mánh khóe, chỉ phải tiếp tục hỏi kỳ hạn đối tượng của hợp đồng. Bản ghi chép của đối phương chỉ ghi chép đại khái: Quyền lợi tức vĩnh viễn 80%, kỳ hạn là 100 năm. Không có cái nào khác.

(*) BVI: quần đảo Virgin thuộc Anh (BVI) là một trong những “thiên đường thuế” nổi tiếng. Đặc điểm chung của các “thiên đường thuế” là mức thuế suất thấp và mức độ bảo mật thông tin tài sản của các doanh nghiệp và cá nhân rất cao. Ngoài ra, thủ tục thành lập doanh nghiệp lại dễ dàng với lệ phí thành lập và duy trì doanh nghiệp thấp.

Trong lòng Thảo Thảo lạnh lẽo, công ty cảnh ngoại này đúng là rất bất thường, không biết Thẩm Bị có biết không?

Nghe Thảo Thảo báo cáo, Thẩm Bị nói: “Có công ty kiểu này à? Em nghĩ bước tiếp theo nên làm sao?”

Thảo Thảo hít sâu một hơi: “Tốt nhất có thể tra được bảng báo cáo tài vụ mấy năm qua của công ty được thu mua, quan trọng nhất là sự qua lại với công ty cảnh ngoại này.”

Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo: “Rất tốn tiền đó, với lại chúng ta không có thời gian. Huống hồ Tu Thừa đã tìm kế toán viên xem tài vụ của đối phương, đã có báo cáo rồi. Cũng không phát hiện hình bóng công ty mà em nói.”

“Em lo có người lợi dụng phương tiện này để rút cạn công ty, di dời tài sản.”

“Sẽ không có chuyện này đâu. Công ty này chúng ta thu mua đã không có biên bản lợi nhuận từ năm 2000, hằng năm đều lỗ vốn. Nếu là quyền lợi tức thì ít nhất cũng nên có lợi nhuận.”

“Vấn đề là chúng ta không biết nội dung bản hợp đồng.” Thảo Thảo nói, “Nếu sau khi thu mua phát sinh lợi nhuận, công ty này có nhảy ra tranh chấp không?”

Thẩm Bị cau này: “Nhưng không tìm thấy hợp đồng. Cũng không thể vì phần hợp đồng thế này mà buông bỏ, đúng không?”

Thảo Thảo chớp mắt không nói.

Thẩm Bị hỏi: “Em nói gì đi?”

Thảo Thảo nói: “Em không biết. Xin lỗi anh, em không giỏi kinh doanh.”

Thẩm Bị cười bảo: “Làm khó em rồi, dù nói thế nào thì cũng phải cho anh biết chỗ nào có vấn đề. À phải rồi, khi nào em mới có thành tích thế?”

Thảo Thảo thả lỏng: “Giữa tuần tháng này, có thể lên mạng tra.” Bây giờ đã là tháng 11 rồi.

“Có tự tin không?” Thẩm Bị hỏi

Thảo Thảo đáp: “À… Không phải đã nói không hỏi rồi sao?”

Thẩm Bị cười, vỗ đầu đáp: “Quên mất, quên mất!”

Tiếp theo Thảo Thảo không phát hiện ra vấn đề nào, kết quả rà soát cũng gần giống với bảng báo cáo của Lỗ Tu Thừa. Thẩm Bị tỏ vẻ hài lòng, dựa theo hợp đồng thì coi như Thảo Thảo đã hoàn thành công việc, quay về văn phòng Luật.

Tôn Nam Uy lầu bà lầu bầu phàn nàn: “Cái tên Thẩm Bị này đúng là quá đáng thật! Chúng ta còn có thể đàm phán giúp anh ta mà! Tại sao có thể giao cho người khác chứ?”

Thảo Thảo không để ý đến anh ta, cô đang nghĩ đến khúc đệm ngắn ngủi kia. Cô luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, trong lòng thấp thỏm không yên.

Tuần thứ hai sau khi Thảo Thảo đi thì Tiểu Kiều quay về công ty bắt đầu công việc của mình. Tâm trạng dường như tươi tỉnh rất nhiều, giữ khoảng cách thích hợp với Thẩm Bị. Thẩm Bị nghĩ, người thông minh luôn suy nghĩ thông suốt, nên anh rất vừa lòng với sự trở về của Tiểu Kiều.

“Kiều tổng?” Quản lý tài vụ “phiền phức” lặng lẽ vẫy tay, Tiểu Kiều nhìn xung quanh, không có người đi qua, “Chuyện gì mà thần bí thế?” Tiểu Kiều gần như ngầm ưng thuận cách xưng hô Kiều tổng, nét mặt có thêm phần mạnh mẽ và chính trực mà trước đây chưa từng thấy qua, vẻ nhu mì của ban đầu đã giảm đi vài phần.

Lão "phiền phức” nói: “Đợt trước luật sư Đặng hỏi chuyện bản hợp đồng ấy, lúc đó cô gọi điện tới bảo tôi phải để ý đó?” Ông ta ngừng lại, cười nịnh nọt nhìn Tiểu Kiều, trong mắt dường như hơi đắc ý.

Tiểu Kiều chớp mắt, đáp "ừ" rồi không nói gì tiếp.

Lão “phiền phức” thấy Tiểu Kiều không hứng thú, đành nói thẳng: “Lỗ tổng thật sự đã lấy bản hợp đồng đó. Lúc tôi báo cáo công việc với cậu ta thì thấy nó nằm trong ngăn kéo của cậu ta.”

“Sao anh biết đúng là bản hợp đồng đó?” Tiểu Kiều nghi ngờ hỏi.

“Sau khi nhận được điện thoại của luật sư Đặng, bên kia đã từng tra hỏi công ty ta. Tổng đài điện thoại chuyển điện thoại sang cho tôi, là tôi trả lời họ.”

“Lỗ Tu Thừa biết không?”

“Người tra hỏi là trợ lý bên họ, hẳn là chưa trực tiếp báo cho Lỗ tổng. Nhưng tôi cũng không biết những người khác ở bên họ đã báo hay chưa.”

Tiểu Kiều cúi đầu suy nghĩ một lát, dè dặt cười, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vất vả cho ông rồi lão Đào. Tôi tin Thẩm tổng sẽ biết ơn ông.”

Lão "Phiền phức” không phải người ngu, cười he he nói: “Cái thằng con trai bất tài của tôi…”

“Dễ thôi, lát nữa tôi sẽ nói một tiếng với bên quản lý nhân sự, để cậu ta làm bên tổ tài xế.”

“Vâng vâng, cảm ơn Kiều tổng.”

Thành tích kỳ thi tư pháp đã có, Thảo Thảo không đậu.

Tôn Nam Uy chớp mắt mấy cái rồi nói: “May quá, may quá. Không cần tuyển người khác rồi. Thảo Thảo, cô an tâm làm trợ lý cho tôi đi.”

Phùng Thượng Hương nghe nói cũng có hành động tương tự, sau đó tức tối nói: “Cô chăm chỉ như thế, tại sao không đậu? Chưa tra thành tích hả?”

Thảo Thảo quan tâm tiền lương của mình hơn. Phùng Thượng Hương suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên không thể thuyên chuyển dựa theo luật sư thực tập được, nhưng lão Lỗ nói phải tăng lương, hơn nữa ông ấy rất coi trọng cô, đoán chừng sẽ có biến động. À còn nữa, ở đây có nghiệp vụ factoring của ngân hàng, cô làm giai đoạn trước đi.”

“Luật sư Phùng, cô không tuyển người mới à?” Thảo Thảo lúng túng nói.

Phùng Thượng Hương trừng mắt: “Người mới? Đâu có dễ tuyển chứ. Còn chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi phải đi họp đây.”

Thảo Thảo gương mặt đưa đám đi ra khỏi phòng làm việc, Tiểu Vương đồng tình nhìn cô: “Thảo Thảo, chị đừng đau lòng, năm sau lại cố lên.”

“Cảm ơn em.”

“Đừng khách sáo. À phải rồi, em sắp chuyển thành luật sư thực tập rồi. Luật sư Lỗ dẫn dắt em, sao nè? Tối nay em đãi, chúng ta cùng nhau chúc mừng nhé?” Tiểu Vương cười vui nói.

Thảo Thảo mặt cau mày có, bao tử hơi đau, nước chua trào ngược: “Không đi đâu, chị phải về nhà nấu cơm.”

“Hả, lão Thẩm nhà chị không có tiệc tùng à?”

“Hủy rồi.” Thảo Thảo mệt mỏi bò ra bàn.

Tiệc tùng tối nay không có hủy, chỉ là cô muốn nấu cơm cho mình thôi. Công sức nửa năm lại đổ sông đổ biển rồi, ông chồng mới cưới thì về nhà trong tình trạng say khướt, mở miệng ra là mùi rượu thối hoắc nồng nặc làm Thảo Thảo không muốn mở mắt ra. Đến khi nghe tiếng ngáy khò khò của Thẩm Bị thì Thảo Thảo mới ngậm ngùi lau nước mắt, than thở ngủ tiếp.

Nếu đậu là may mắn của cô; còn không đậu thì là số mệnh của cô.

Tại sao ở kì thi tư pháp cô chỉ thiếu có một điểm hả? Thảm nhất là dường như cô đã quen với sự chênh lệch này rồi!

Ba ngày sau Thẩm Bị mới biết chuyện này, có điều lúc đó Thảo Thảo bị công việc bận rộn dồn dập nên không có thời gian than thở. Thẩm Bị cũng không hiểu tính quan trọng trong đó, thấy dáng vẻ Thảo Thảo dường như cũng không nghiêm trọng lắm nên chỉ khích lệ dăm ba câu tẻ nhạt cho qua chuyện.

Chẳng qua hôm đó lúc đang ăn cơm tối, đột nhiên Thẩm Bị nhớ ra: “Thảo Thảo, em thi mấy lần rồi?”

Thảo Thảo đang húp cháo, không cẩn thận nên bị sặc. Cô điều chỉnh hơi thở xong, thấy Thẩm Bị vẫn đang nghiêm túc nhìn mình mới lầu bầu trả lời: “Chắc năm, sáu lần gì đó.”

“Trời, cái này tương đương với người ta đã tốt nghiệp tiểu học rồi, mà em mới lên lớp ba đó!” Thẩm Bị kinh ngạc.

Thảo Thảo chỉ muốn nhảy vào nồi dìm chết mình luôn. Cô che mặt chạy trốn.

Thẩm Bị cười to ha ha rồi húp thêm một bát cháo nữa.

Thảo Thảo trốn trong phòng bếp, nghe tiếng húp cháo rột rột của Thẩm Bị thì căm tức nghĩ: Nhìn đi, nhìn đi, cái này gọi là đồ vô lương tâm! Chuyện đau thương của mình mà anh ấy lại có thể cười vui vẻ kiểu đó! Ôi, cô than thở rồi múc thêm một muỗng cháo thương thay cho mình, nghĩ: Không biết mình có cơ hội cười vui vẻ trước chuyện đau lòng của Thẩm Bị không?

Trong lòng cô gần như không chắn chắn lắm.

Công ty triển khai tổng kiểm tra vệ sinh diệt gián, Tiểu Kiều cầm chìa khóa tài sản, mở cửa phòng Lỗ Tu Thừa. Chờ mọi người đi rồi, Tiểu Kiều không vội vã lật tìm đồ, nhưng cô lượn một vòng trong vòng rồi lại đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Ở dưới lầu, dòng người như kiến và xe hơi như hộp que diêm đi qua đi lại. Lỗ Tu Thừa đi công tác, chắc chắn hôm nay không về kịp.

Tiểu Kiều đứng trước cửa sổ, hít sâu một hơi, lặng lẽ sờ mặt dây chuyền đeo trên cổ, để bản thân bình tĩnh lại.

Sự thay đổi của con người thật sự rất kỳ diệu. Một giây trước thì cứng cỏi như sắt thép, sống chết cũng không thay đổi; một giây sau đã có thể cười nhẹ bỏ qua hận thù. Sự thiên lệch và đưa đẩy của lòng người thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta!

Sau khi về nhà gặp bố mẹ, Tiểu Kiều chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô đã hiểu Thẩm Bị không phải là toàn bộ cuộc đời cô, một người đàn ông không duyên phận như thế cũng không có cách nào gánh vác hạnh phúc nặng trĩu của cô. Nhưng cô không có cách nào vứt bỏ dễ dàng tình cảm nhiều năm như thế, trong lòng luôn có khoảng trống, tạo nên sự đối lập rõ ràng với quá khứ. Chính vì vậy cô bắt đầu hành trình đến Tây Tạng. Cô ngồi trên chuyến xe lửa dài dằng dẳng, lắng nghe tiết tấu cô quạnh, cả đường lắc lư qua lại. Sở dĩ cô chọn điểm đến này là vì nó dài, không có điểm cuối; có lẽ, chỉ là có lẽ, trên con đường không có điểm cuối này, cô có thể tìm được một con đường, đào một lỗ ở ngoài chỗ trống trong tim, để nước mủ chảy ra ngoài…

Tiểu Kiều tránh xa đám người và chùa miếu ồn ào, né tránh mọi ánh mắt, đi một mình không mục đích trên cao nguyên. Có người đến bắt chuyện, có người dò hỏi, cũng có người có ý đồ riêng đoán được vài manh mối trong cử chỉ của cô, ánh mắt rõ ràng mang theo mờ ám đến tiếp cận cô, sau đó thì sượng sùng bỏ đi.

Ở nơi có người thì sẽ có giang hồ, cho dù là ở cao nguyên hay đồng bằng. Ở nơi có người thì trái tim càng ngày càng quấn dày đặc hơn! Tiểu Kiều vừa tránh né, vừa kiếm tìm, cuối cùng đến nhà của dân du mục địa phương.

Cô rất thích sự an tĩnh do ngôn ngữ bất đồng trong túp lều vải sơ sài đậm mùi tanh nồng này. Chính sự yên tĩnh đó dường như có thể từ từ tiếp xúc đến vỏ bọc dày đặc trong tim cô, cuối cùng làm phần ngoài và phần trong của trái tim cô có thể cùng lắng dịu lại.

Xung quanh hộ gia đình mà cô xông bừa vào này chỉ có ba bốn hộ dân du mục khác, tiếp đó là dãy núi cao ngất dày đặc và hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng. Trong túp lều bạt đó có một vị Lạt Ma trú ngụ, mỗi ngày dẫn theo tiểu Lạt Ma, tụng kinh vòng quanh hồ, tiếng niệm lầm bầm hòa thành một thể với sự trầm lặng của thế giới này.

Tiểu Kiều nghĩ vị Lạt Ma đó chắc chắn yêu cầu chùa miếu, nhưng lúc ánh mắt trong vắt của tiểu Lạt Ma nhìn cô như nói với cô rằng, trái tim của cậu đã là một vị Phật vĩ đại mà huy hoàng.

Sức mạnh của trái tim hùng vĩ, xa xăm và nồng nàn như dãy núi này, dòng sông này và thế giới này…

Tiểu Kiều giống như một người lặn lội đường xa cuối cùng đã tìm được chốn dừng chân, rồi lại giống như đã đi qua con đường luân hồi dài đằng đẵng quay về thời sơ sinh. Cuối cùng đã buông bỏ, nghỉ ngơi, cuối cùng đã có thể bỏ xuống, cuối cùng có thể không cần suy nghĩ nữa.

Dãy núi từ đường đất bằng hướng thẳng lên trời cao, hồ nước nối liến trời và đất, phảng phất như tiến vào nụ cười vĩnh hằng của Đức Phật để lại nhân gian. Tâm an, tâm tĩnh, tâm bình và tâm vô ngữ.

Tiểu Kiều đứng bên hồ lắng nghe hơi thở của mình, nhìn lão Lạt Ma đi chầm chậm quanh hồ, tiếng tụng lầm bầm bên tai, bất giác nước mắt chực trào. Trong hàng lệ mơ hồ, cô thấy mặt hồ ẩn hiện màu xanh của bầu trời, bầu trời phản chiếu màu lục của hồ nước, ngưng tụ thành khí trời xanh lam trong không khí, sáng sả trong suốt.

Cô giơ năm ngón tay lên, khẽ khép từng ngón tay rồi lại giương ra, cảm giác bản thân là vật sống tự nhiên nảy sinh. Cảm giác này sẽ không khiến bạn cảm thấy bản thân thật nhỏ bé trong bầu trời rộng lớn này, nhưng cũng sẽ không làm bạn có sự kiêu ngạo nào của loài linh trưởng. Bạn chỉ cảm giác được bản thân cũng là một phần trong đó, giống như ngọn núi này, dòng sông này cũng là một bộ phận của tự nhiên. Sinh ra không phải do bạn định, chết đi cũng không phải do bạn quyết. Sinh tử của chúng ta đều bị kiểm soát bởi một loại sức mạnh cường đại nào đó trong sư yên tĩnh vô biên, ngoài thần phục vẫn là thần phục. Đó là loại thần phục một cách cam tâm tình nguyện, vì có thể thần phục mà tự hào.

Cô phảng phất như người đã chết một lần rồi được sống lại. Khóe môi Tiểu Kiều khẽ nhếch nhẹ giống như đang như cười như không. Đã từng yêu, đã từng hận, cho dù bên nhau tới già, đến cuối cùng chẳng phải cũng chỉ có một mình cô độc đi tới nơi này sao?

Cô tự hỏi mình, yêu là gì? Vẫn không có đáp án.

Cô tự hỏi mình, yêu ai? Đáp án thay đổi rất phong phú: Ba, mẹ, ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại, giáo viên chủ nhiệm thời tiểu học, giáo viên môn hóa học thời trung học, thậm chí cô còn nhớ tới mối tình thầm kín mà cô cố ý quên đi. Lúc học đại học, vì để gặp người ta mà cô thậm chí còn vô thức lặp lại những động tác nhỏ khi tình cờ gặp mặt, dường như động tác kiểu đó có thể giống như “hiệu ứng cánh bướm”, làm người ta quay đầu lại nhìn cô một lần. Đó là bão táp mưa sa thời tuổi xuân mơn mởn của cô! Cô từng yêu, yêu một người đàn ông tên Thẩm Bị. Yêu rất sâu đậm, yêu điên cuồng, yêu đến nỗi quên cả bản thân, yêu đến mức đọa ma.

Nước mắt Tiểu Kiều tuôn rơi, giống như chảy ra từ hố đen. Ở đấy vốn có một quả bóng căng phồng, miệng bóng quấn chặt bị lỏng ra, khí căng tuôn ra ngoài; miệng vết thương rách, mủ trào ra. Trái tim từ từ trở nên lớn hơn, rộng rãi hơn. Cô nhớ vẻ mặt ngập ngừng muốn nói của ba mẹ trước khi cô đi, nhớ đến bóng dáng ba mẹ bịn rịn vẫy tay lúc tiễn cô ở sân bay. Bóng dáng ấy từ từ rõ ràng hơn, từ một cái bóng biến thành hình ảnh cụ thể, cuối cùng là đôi mắt già nua đong đầy yêu thương của hai ông bà già nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ về cô. Nước mắt cô vẫn đang tuôn rơi, xóa xạch hình bóng Thẩm Bị. Tiểu Kiều và bố mẹ đứng bên bờ sông, nhìn nó từ từ đi xa, xa hơn…

Vị Lạt Ma đi đến trước mặt cô, ngửa đầu mỉm cười, nếp nhăn trên mặt giống như đường nhấp nhô của dãy núi trước mắt, ánh mắt trầm tĩnh nhìn sang hồ nước hòa làm một thể với trời đất. Sau đó vị Lạt Ma quay lại gật đầu với Tiểu Kiều rồi nở nụ cười. Pháp luân trong tay lại chuyển động, phát ra tiếng leng keng, tiếp tục đi vòng hồ nước.

Hao phí cả cuộc đời này, Tiểu Kiều không biết giờ phút này có phải cô đã nghĩ thông rồi không, nhưng cô chỉ biết giờ phút này cô thật sự đã quên Thẩm Bị, quên Đặng Thảo Thảo, quên đi bản thân giỏi hơn Đặng Thảo Thảo rất nhiều, quên đi tất cả những gì mình đã bỏ ra vì Thẩm Bị.

Cô đã quên thứ cần quên và cũng ghi nhớ thứ cần nhớ!

Bình luận

Truyện đang đọc