NĂM THÁNG

Edit: Nguyệt Dao

1.

Lúc tôi đang suy nghĩ có nên đi xem buổi biểu diễn ca nhạc vào tháng năm hay không thì bị một đám nhóc con ngăn lại, vẻ mặt bọn chúng như đi đòi nợ vậy.

Thôi được rồi, bọn chúng đã quyết định thay tôi, tôi không đi được, tiền tiêu vặt của tôi đều phải cống cho bọn chúng đi học hút thuốc hoặc là đi cua gái nói chuyện yêu đương.

Tên cầm đầu nhuộm tóc đỏ rực, hơn nữa làn da đen cùng với dáng vẻ nhai kẹo cao su nhóp nhép của anh ta rất có dáng cool ngầu.

“Chị gì đó ơi, đưa tí tiền có được không?”

Dựa vào việc tôi nhìn Đông ngó Tây, sau khi xác định và khẳng định, mặc dù đây là trường học nhưng quả thật không thể chống đối con dễ nhũi là anh ta ở chỗ này được, không, không, không, phải là thiếu niên đẹp trai có tinh thần hăng hái làm việc nghĩa mới đúng.

Còn vì sao tôi lại liều mạng tự nhủ với lòng rằng đây là một soái ca, chẳng qua là tôi sợ bị đám bạn biết được, dù sao nếu nói là bị một anh đẹp trai cướp vẫn có mặt mũi hơn chứ.

Thăm dò địa hình, cũng xác định sẽ không có ai nhảy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi chỉ có thể giả ngu nhìn anh đẹp trai đang che mặt ở phía trước, cũng học theo dáng vẻ vểnh môi nhai kẹo cao su của anh ta.

Không thể không nói lần đầu tiên gặp phải cướp bóc đã tặng cho tôi một bất ngờ không nhỏ, hôm nay tôi mới tới ngân hàng để rút tiền tiêu vặt tháng này thì bọn chúng đã ngời ngời tìm tới cửa, làm tôi còn chưa kịp giấu tiền vào cái góc xó không ai biết.

Nhìn ánh mắt khí thế bức người cùng với con dao màu bạc đang xoay tròn 180 độ trên tay bọn chúng, tôi vô cùng hối hận vì sự lười biếng của bản thân mà lần nào cũng xếp hàng rút hết tiền trong một lần, nếu như bị cướp có nghĩa là tháng này tôi không có tiền mua thức ăn, cho dù tôi bán cái thân bánh bao này cho đám bạn bè, cũng không đảm bảo có thể ăn đủ ba mươi ngày.

“Đại ca, không phải là con nhỏ này ngu luôn rồi chứ?” Một thằng đàn em đứng phía sau tên đầu đỏ nói, những người khác cũng phối hợp cười ha hả.

Tên đầu đỏ đứng đầu là cười càn rỡ nhất, tôi không thể không cảm thán đúng là đại ca có khác.

Từ trước đến nay cho dù là thời đại nào, vẫn có mầm non của Tổ quốc được gọi là đại ca, tên đầu đỏ cầm con dao nhỏ giống như đang làm xiếc muốn cắt quần áo của tôi ra, điều này nói cho tôi biết, tôi phải đưa tiền cho anh ta.

Nhưng tay vẫn không đút vào túi tiền, suy nghĩ trong lòng tôi nói với tôi rằng, nếu tôi đưa tiền cho bọn chúng thì chẳng khác nào tự sát.

Được ăn cả ngã về không, tôi luôn không ngừng hướng về học sinh năm tốt* sao có thể trơ mắt nhìn tiền của mình tử trận cơ chứ.

(* Học sinh 5 tốt: Là một danh hiệu ở Trung quốc, giống như hoạt động “Sinh viên 5 tốt” của hội sinh viên Việt Nam. Năm tốt của Trung Quốc gồm: Đức, trí, thể, mỹ, lao. Đức là giá trị quan, nhân sinh quan cính xác; Trí là sở hữu hệ thống kiến thức rộng lớn; Thể là phát triển thể lực tốt; Mỹ là tăng cường thẩm mỹ quan; Lao là tiến hành lao động giáo dục)

Cho nên tôi ra đòn cuối cùng, “Các anh biết chị là ai không?”

“Là ai?” May là tôi trưng ra bộ mặt chị đại hù doạ, nhìn ánh mắt mang theo chút khiếp đảm của bọn họ, đúng là ai giả dối hơn thì có thể hù ngược lại mà, đối với đám nhóc học sinh cấp hai này, tôi không tin một học sinh cấp ba như tôi không trị được.

“Chị là bạn gái của Tô Hâm Tự.” Chắc là cái tên này nhỉ, mỗi ngày đều nghe Tiểu Viên nhắc tới, đến cả nằm mơ cũng nói mớ ra được.

Cái tên Tô Hâm Tự thành công khiến đám nhóc này hoảng sợ, chỉ là dường như ánh mắt vẫn còn pha chút nghi hoặc.

Quản bọn chúng làm gì? Nhất định là bọn chúng không ngờ được, cái loại lưu manh như Tô Hâm Tự có thể cua được một thiếu nữ xinh đẹp như tôi thế này.

Thật ra mới vừa rồi tôi muốn nói tên giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi cơ, bởi vì thầy ấy được vinh quang trèo lên vị trí người tôi mà sợ hãi nhất, nhưng mà nghĩ lại thì đối với đám thiếu niên không có mắt nhìn này, nhất định sẽ có tâm lý phản nghịch đối với giáo nhiên chủ nhiệm của chúng tôi, để ngừa việc bởi vì chọn chúng không thích giáo viên mà trả thù xã hội chém tôi luôn ở đây, trở thành vụ án đầu đề trên báo xã hội, tôi chỉ còn cách nói ra tên “Đại ca” của trường cấp 3 bọn tôi.

Theo lời Tiểu Viên nói thì Tô Hâm Tự này vừa có vẻ ngoài vừa có sức chiến đấu, vừa đẹp trai mà đánh nhau cũng lợi hại, chỉ tiếc là không xứng với cô ấy, nhớ đến mấy tấm poster của mấy anh trai cơ bắp dán đầy phòng cô ấy, tôi cũng hiểu biết Tô Hâm Tự được một chút, dù sao cũng đủ để hù doạ bọn học sinh cấp hai gầy yếu này rồi.

Trong đám đằng sau tên đầu đỏ có một người, giận dữ gầm lên, “Không thể là chị được?”

“Làm sao các anh biết được người bạn gái đó của anh ta không phải là chị, nếu các anh biết anh ta có một người bạn gái, cũng đã từng gặp mặt rồi, vậy thì chị đây là tình nhân bí mật của anh ta, không phải là mấy tên đại ca đều yêu đường cùng với mấy người phụ nữ lận à.” Tôi nhún vai trả lời, đây là nói lên tiếng lòng của bọn chúng, cho nên bọn chúng mới dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn tôi.

“Các anh đang làm gì đó!” 

NO, tôi vừa nghe thấy cái gì đấy, chẳng lẽ tôi vừa nghe thấy tiếng nói của công lý sao? Vào lúc tôi vừa lừa dối đám nhóc thối này xong, sắp thoát thân được rồi.

Xoay người lại tôi nhìn thấy một nam sinh đeo mắt kính, cao hơn tôi nhưng sức chiến đấu lại nhỏ hơn từ từ đi tới.

Đầu tiên anh ta cố tình nhìn thoáng qua đồng phục trên người bọn chúng, rồi sau đó nhíu chặt mày, “Các em là học sinh cấp hai à! Không biết nội quy nhà trường không cho phép các em đi sang trường cấp ba sao?”

Hiển nhiên là bọn chúng không biết, nếu không thì lúc nãy bọn chúng cũng không đòi tiền một người vị thành niên để mua thuốc, bây giờ tôi chỉ muốn buông tay, sứ giả của chính nghĩa đến quá muộn, ai cũng không ngờ rằng khi mọi chuyện sắp giải quyết xong lại xuất hiện một quả lựu đạn.

Rõ ràng những cậu nhóc này không bị lời nói của anh ta doạ, sau khi sửng sốt một lúc chính là tiếng cười ha ha dữ dội, giống như sợ mọi người không biết rằng bọn chúng biết cười vậy, “Anh trai vừa nói cái gì thế? Haha, con gà chết này vừa mắng chúng ta kìa, anh em đâu, lên.”

Nói xong vài tên đàn em đứng sau tên đầu đỏ cùng nhau đi lên đẩy anh chàng chính nghĩa, anh ta ngã ngay xuống đất, dáng vẻ như mặc người chém giết vậy.

Vào lúc tôi đang suy nghĩ xem tôi nên chạy đi tìm cứu viện, hay là ngăn lại rồi bị đánh chung với anh ta thì lại có thêm một chàng chiến sĩ đại diện cho công lý hào quang rực rỡ lên sàn.

2.

“Dừng tay.”

Hai từ đó giống như có ma lực vậy, đám nhóc con này ngừng tay một cách kỳ lạ, ngơ ngác nhìn sang.

Tôi cũng nhìn sang theo ánh mắt của bọn chúng, vừa vặn chạm vào ánh mắt của anh ta.

Sự vui sướng hiện trong mắt anh ta khiến cho tôi lặng người đi một chút, anh trai này không cần nhiệt tình hăng hái làm việc nghĩa như vậy chứ!

Nhìn thấy sự xuất hiện của anh ta, cuối cùng trái tim đang buộc chặt của tôi cũng hạ xuống, cái khuyên tai trên lỗ tai anh ta đã nói cho tôi biết, anh ta sẽ không thảm bại giống như sứ giả của chính nghĩa.

Lại quay đầu lại, đám nhóc đó đã đứng thẳng lưng, dáng vẻ thành thật giống như lúc tôi gặp thầy chủ nhiệm vậy.

“Anh Tự, rất xin lỗi.”

Lời nói của tên đầu đỏ làm cho “anh Tự” vừa đi đến bên cạnh tôi phải nhíu mày suy tư, “Tôi biết các anh à.”

Nghe thấy “anh Tự” đáp lời, khuôn mặt của tên đầu đỏ cũng đỏ lên nói không nên lời, “Không… Không biết, chỉ là người em nhất… Sùng bái nhất chính là anh.”

Cậu bé này sùng bái đến mức cà lăm luôn rồi, tôi liếc mắt nhìn “anh Tự” bên cạnh một cái, đúng thật là với vẻ đẹp trai của người này cả đời tên đầu đỏ cũng khó có khả năng với tới được, sùng bái cũng là theo lẽ thường thôi.

“Rất vui vì hôm nay có thể được nói chuyện với anh Tự.” Nói xong tên đầu đỏ dẫn đám đàn em, chạy nhanh như chớp giải tán sạch sẽ.

Thấy bọn chúng đã mất bóng, tôi xoay lại, “Cảm ơn.”

Rồi quay về phía sứ giả của chính nghĩa mới đứng dậy còn đang phủi bụi, “Cảm ơn.”

Được rồi, sau khi tỏ vẻ có lễ thì tôi cũng nên đi.

“Tôi cứu anh, anh chỉ nói một câu cảm ơn thôi à?” Một câu nói cười như không cười cắt ngang bước chân của tôi.

Tôi bị bắt phải quay đầu lại, thật ra tôi muốn nỗ lực bỏ ngoài tai tiêu sái bước đi luôn, nhưng mà…

Đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình, tôi thấy nó đang bị một bàn tay không trắng bằng nắm chặt.

“Thank you very much.” Tôi dùng ánh mắt nói cho anh ta biết, nói cảm ơn bằng tiếng Anh là đủ rồi! Chẳng lẽ anh ta muốn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau à, mặc dù anh ta thật sự đẹp trai hơn đám nhóc kia, thoả mãn nguyện vọng được một anh đẹp trai cướp lúc đầu của tôi, nhưng đã là người thì sẽ có lòng tham, bây giờ bị anh đẹp trai cướp đã không thể thoã mãn được tôi rồi.

Tôi thầm ước lượng số tiền tiêu vặt của mình, đến tiệm kem mua chút đồ ngọt để an ủi.

Ánh mắt của anh ta cười như không cười, lực tay cũng không thả ra, bỗng nhiên đôi môi xinh đẹp hơi cong lên, “Không thì em mời anh ăn cơm một bữa đi.”

Hai câu nói đổi lấy một bữa cơm, cơm này có cần dễ lấy như vậy không, nhưng mà câu nói khẳng định ấy của anh ta khiến cho trái tim của tôi hơi lung lay, so với việc bị lấy hết tiền thì hình như mời một bữa cơm vẫn còn lời hơn một chút.

“Tô Hâm Tự, cậu thả tay ra đi, sao cậu có thể ép buộc con gái như vậy chứ.” Sứ giả của chính nghĩa gào lớn lên, hình như gia giáo vô cùng tốt, bằng không tuyệt đối sẽ không lên tiếng giúp một bạn nữ dưới tình huống năng lực không đủ.

Lực chú ý của tôi lập tức bị ba từ đầu tiên của anh ta hấp dẫn, tại sao cái tên này lại giống với cái tên tôi dùng để đe doạ đám người đầu đỏ vậy.

“Anh tên là Tô Hâm Dự? Lớp mười hai?”

Đôi mắt đen hiện lên một chút nghi ngờ, càng nhiều hơn là vui sướng, khoé mắt cong cong, gật đầu, “Em biết anh à?”

Làm sao có thể không biết được chứ, vài phút trước tôi còn là bạn gái của anh kìa, đương nhiên là chuyện này không thể nói, để tên đầu đỏ kia mang lời nói dối này bay đi xa đi! Đời người gian nan như thế, có một số việc không cần vạch trần thì tốt hơn.

Đúng rồi, còn có sự vui sướng của anh ta là từ đâu vậy, chắc là vì ai cũng biết đến tên anh ta nhỉ! Đại ca luôn là mấy tên kiêu ngạo, tôi ra vẻ hiểu biết gật đầu, “Nghe nói qua có tính là biết không?”

“…”

Nhìn Tô Hâm Tự còn chưa chịu thả tay cùng với sứ giả của chính nghĩa, bộ não của tôi hoạt động, “Để cảm ơn mọi người, em mời mọi người ăn cơm nhé?”

“Mời anh là đúng rồi, nhưng mà mời cậu ta làm gì!” Tô Hâm Tự khinh bỉ liếc mắt nhìn sứ giả của chính nghĩa một cái.

“Bởi vì anh ấy xuất hiện trước anh, xuất hiện trước nên được thôi.” Tôi vùng ra khỏi tay Tô Hâm Tự.

“Đây là lý luận kiểu gì vậy!” Tô Hâm Tự khó hiểu.

“Lý luận củ khoai! Được rồi, chờ em mời mọi người ăn cơm, tạm biệt trước.” Tôi vẫy tay, xoay người chạy nhanh về phía toà nhà dạy học.

“Vu Ương Ngọc, nếu em dám quỵt nợ thì coi chừng đó.” Tô Hâm Tự lớn tiếng uy hiếp ở phía sau, chân phải của tôi lảo đảo một chút suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất, vậy mà bị nhìn ra rồi.

Nhưng mà…

Tại sao anh ta lại biết tên tôi nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc