NĂM THỨ BẢY THẦM YÊU EM

Tưởng Nguyệt Như ủng hộ cháu trai vô điều kiện, đơn giản là bản thân bà cũng nghỉ hưu sớm mấy tháng, “Chờ tới tháng mười một, cô sẽ thông báo từ chức với hội đồng quản trị.”

“Vậy cháu định sắp xếp cho thư ký Cư thế nào?” Bà lại quan tâm hỏi. 

“Thăng chức và tăng lương cho cô ấy.”

Lên làm trưởng bộ phận, tất cả thời gian đều có thể tự do sắp xếp, không cần phải thường xuyên đi công tác với sếp, lại có thể về nhà chăm sóc con cái, thư kí Cư chắc chắn sẽ không từ chối cơ hội như vậy. 

Trước khi cúp máy, “Thịnh Hòa, có lẽ cô lại lải nhải một câu mà con không thích nghe, dù Bùi Thời Tiêu có phạm sai lầm nghiêm trọng đến mức nào, hai người họ còn có thể tái hợp hay không, đều là chuyện khó nói trước. Con phải chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.”

Tưởng Thịnh Hòa trấn an cô ruột: “Tái hợp là không có khả năng, anh ta không có cơ hội này.”

Trở về biệt thự của mình, Tưởng Thịnh Hòa cầm một điếu thuốc ra sân hút. 

Khói thuốc hôm nay thành từng một vòng nhỏ một. 

Anh báo cho Lục Bách Thanh: [Cô ấy đã chia tay rồi.]

Chỉ một từ cô ấy, không cần chỉ đích danh, Lục Bách Thanh đã biết là ai, anh gọi lại cho Tưởng Thịnh Hòa. 

“Cậu đã âm thầm làm gì sau lưng rồi?” Anh cười hỏi. 

Tưởng Thịnh Hòa cũng cười, “Nếu tôi nói tôi không làm gì cả, cậu có tin không?”

Lục Bách Thanh nói: “Vấn đề không phải là tin hay không. Chờ đợi sáu năm, chứng kiến cô ấy chuẩn bị kết hôn, cho dù cậu có làm bất cứ điều gì thì tôi cũng không cảm thấy kì lạ.”

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Là Lạc Kỳ tự muốn chia tay, nếu tôi muốn chia rẽ bọn họ thì chẳng cần đợi đến ngày hôm nay.”

“Hẳn là vậy.” Lục Bách Thanh cũng không hoài nghi lời Tưởng Thịnh Hòa nói. 

Vừa tiếc nuối thay cho Lạc Kỳ, nhưng anh cũng mừng cho bạn mình. 

Anh trả lời câu nói của tháng sáu: “Không phải cậu không vui khi nhìn thấy cô ấy con cháu đầy đàn hay sao?”

Tưởng Thịnh Hòa: “…Trước khác nay khác.”

Anh và con cô, cứ để tự nhiên.

Lại nói nhảm vài câu rồi cúp máy. 

Tưởng Thịnh Hòa mở Wechat ra, ghim ô chat với Lạc Kỳ lên đầu rồi khóa màn hình. Tĩnh tâm lại, xử lý một ít việc, chờ cô ruột về hưu mới có thể điều Lạc Kỳ qua, quá trình thay đổi cũng cần thời gian, ít nhất là một tháng. 

Trong một tháng này, không có lý do thích hợp gì để Lạc Kỳ ở bên cạnh anh.

Hút thuốc xong, anh dụi tàn thuốc vào gạt tàn. 

Bỗng nhiên anh nghĩ đến một người rất thích hợp, đối tác của dự án Tô Thành, Hạ Vạn Trình. 



Sáng hôm sau, Tưởng Thịnh Hòa nhận được điện thoại của mẹ. 

Lương Chân nghe nói con trai út muốn về nhà ăn cơm, tảng đá đè nặng trong lòng nhiều ngày cuối cùng đã hạ được xuống. Tết Trung thu Tưởng Thịnh Hòa cố ý không về, khiến bố anh thiếu chút nữa đã tức chết, tức giận đến mức ngay cả bánh trung thu cũng không ăn. 

Bà thật sự lo lắng con trai út sau này sẽ không về nhà luôn, “Con muốn ăn gì để mẹ bảo dì giúp việc chuẩn bị trước.”

“Cơm nhà là được ạ.” Tưởng Thịnh Hòa đang bận rộn, không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như ăn uống này. 

Điện thoại im lặng vài giây.

“Thịnh Hòa, có thời gian thì hãy gọi điện thoại cho bố con.”

Giọng Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên nhạt đi: “Gần đây con không có thời gian.”

Lương Chân đau đầu về quan hệ giữa hai bố con bọn họ, ai nấy đều kêu bận rộn: “Vậy con bận đi, mẹ tắt máy đây.”

Buổi tối tan làm, Tưởng Thịnh Hòa được thư kí Cư nhắc nhở, rời khỏi công ty, về nhà cùng mẹ ăn cơm. 

Chiều nay Lương Chân không có tiết học, bà không biết nấu ăn, chỉ ở trong phòng bếp giúp đỡ mấy việc vặt, cũng coi như toàn tâm toàn ý. 

Trời vừa tối, Tưởng Thịnh Hòa đã về đến nhà. 

Trên bàn ăn đều là món anh thích, đây là bữa cơm đầu tiên anh ăn ở nhà trong năm nay. Phòng ăn rộng lớn như vậy lại chỉ có hai mẹ con, có hơi vắng vẻ. 

Lương Chân cầm một đôi đũa dùng chung, gắp thức ăn cho con trai. 

“Gần đây cô của con thế nào rồi?”

“Vẫn ổn.”

“Dạo này ở trường có hơi nhiều việc, mấy ngày nữa mẹ sẽ đến thăm cô con.”

Con trai bà đột nhiên trở về ăn tối, trong lòng bà không khỏi dao động. 

Im lặng ăn vài phút, Lương Chân trực tiếp hỏi: “Có phải có chuyện gì muốn nói với mẹ không?” Bà vốn không thích quanh co lòng vòng, bản thân cảm thấy không được tự nhiên. 

Tưởng Thịnh Hòa ngẩng đầu lên, “Không có gì. Chỉ là muốn về ăn một bữa cơm với mẹ.”

“Vậy ăn nhiều một chút.” Lương Chân lại gắp thức ăn cho con trai. Hiếm khi không khí đầm ấm được như thế này, những chuyện không vui trong lễ Trung thu, bà không hề đề cập đến một từ. 

“Mẹ,” Tưởng Thịnh Hòa nhớ tới một chuyện, “Cô đã nói chuyện cho mọi người biết chưa, giữa tháng mười hai, con đồng ý đi xem mắt?”

Lương Chân gật đầu, “Nói rồi. Cuộc điện thoại kia của cô con thật đúng lúc, nói con đồng ý đi xem mắt mới miễn cưỡng khiến bố con bớt giận.”

“Con rút lại câu nói kia.”

“……”

Bàn tay gắp thức ăn của Lương Chân chợt dừng lại, bà đặt thức ăn lên đĩa trước mặt con trai. 

“Lại không vui sao?” Giọng bà khá bình tĩnh. 

“Con đã có người mình thích, sáu năm.”

“Vậy tại sao con không nói?” Lương Chân vui mừng, mặc kệ chuyện là thế nào, ít nhất tâm sinh lý của con trai bà đều bình thường, “Hay là đã tỏ tình ở nước ngoài rồi?” 

Tưởng Thịnh Hòa: “Con không tỏ tình. Cô ấy có bạn trai.”

Ý cười trên mặt Lương Chân chợt cứng đờ, bà chưa từng nghĩ đến đứa con trai út muốn gió gió đến, muốn mưa mưa rơi của bà lại có ngày gặp khó khăn trong tình yêu. 

Lặng lẽ yêu thầm sáu năm, trái tim hẳn là rất đau khổ. 

Về tình hình của Lạc Kỳ, Tưởng Thịnh Hòa không nói nhiều, nói nhiều sẽ chỉ phản tác dụng, mẹ sẽ không hiểu anh, mà tình hình gia đình của Lạc Kỳ chắc chắn cũng không qua được cửa ải của bố anh. 

Về phần bố có đồng ý để anh và Lạc Kỳ ở bên nhau hay không, anh không quan tâm, không ai có thể quản được chuyện anh muốn làm. 



Vào ngày thứ bảy, Lạc Kỳ ký hợp đồng thuê nhà và trả phòng khách sạn vào buổi chiều rồi chuyển đến nhà cho thuê. 

Lạc Vũ giúp cô dọn dẹp nhà cửa, lau sạch sẽ từ trong ra ngoài một lượt, một phòng một sảnh trong căn nhà cũ, không cần phải tìm người thuê chung, sửa sang một chút trong phòng ngủ là được, tiền thuê nhà cũng ổn, chỉ là cần thêm một thời gian sắp xếp. 

Vệ sinh xong, Lạc Vũ bắt đầu tháo bưu kiện, mua một ít dụng cụ nấu ăn trên mạng, cuối tuần tới đây nấu ăn cho chị họ. 

Mấy bọc lớn nhỏ bảy tám cái, Lạc Kỳ đặt giẻ lau xuống rồi đi tới, “Em mua những gì vậy?”

“Một bộ nồi, còn có các loại đồ dùng nhà bếp nữa.” Lạc Vũ vừa mở một thùng ra, là một cái máy chiên trứng, “Đáng yêu không?”

Phản ứng đầu tiên của Lạc Kỳ không phải là thấy nó đáng yêu, mà là: “Lãng phí tiền. Chiên trứng thì dùng chảo nào mà chẳng được.”

“Trứng tráng yêu thương, tâm trạng sẽ tốt lên.” Lạc Vũ đặt máy chiên trứng sang một bên, lấy một cái bưu kiện khác mở ra. 

“Chị, tháng mười một chị được nghỉ mấy ngày? Có phải tăng ca không?”

“Chắc chủ tịch Tưởng sẽ cho chị nghỉ bảy ngày.”

Tưởng Nguyệt Như biết cô thất tình, đặc biệt quan tâm đến tâm tình của cô. 

“Em được nghỉ tám ngày, chúng ta tìm chỗ nào chơi đi?”

“Được.” Hiện tại Lạc Kỳ không có tâm tình thảo luận đi đâu chơi, “Đến lúc đó bàn thêm.” Cô ngồi khoanh chân trên sàn nhà, giúp đỡ mở bưu kiện, hai người rơi vào trầm mặc. 

Cảm giác đau đớn của việc chia tay, bây giờ mới đến. Mấy ngày trước chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, không đau như vậy, bây giờ lại giống như sau khi phẫu thuật, cơn gây mê qua đi, trong lòng đau giống như bị dao cắt. 

Sáu năm, lâu như vậy, lại là sáu năm bất lực nhất của cô, anh ta ở bên cạnh cô, chưa bao giờ cãi nhau với cô, cái gì cũng nhường cô. Bọn họ chịu được áp lực từ gia đình anh ta, cuối cùng cũng đợi được đến khi nhà anh ta gật đầu, nhưng mà tình cảm lại đổi thay trong chốc lát.

Nhất thời cô không biết nên làm thế nào để giải tỏa. 

Lạc Vũ không nói nữa, đem những thùng giấy đã tháo ra chồng lên nhau. Sáng nay cô lại xem qua vòng bạn bè của Thôi Bồng, sau ngày đó đã chặn vòng bạn bè của cô ta, nhưng không xóa bạn. 

Có gì đó trong lòng khiến cô không thể xóa Thôi Bồng mà chỉ chặn vòng bạn bè, cô muốn cân nhắc kỹ lưỡng. 

Buổi sáng nhịn không được, lại bỏ chặn, quả nhiên tối hôm qua Thôi Bồng lại cập nhật trạng thái, đăng mấy tấm ảnh tăng ca ở công ty. 

Khung cảnh bức ảnh là phòng họp của công ty Hoàn Hằng, những người tham dự cuộc họp không chụp rõ, nhưng nhìn số cốc và máy tính trên bàn hội nghị, có ít nhất sáu hoặc bảy người. 

Bùi Thời Tiêu có cắt đứt với Thôi Bồng hay không, cô không biết, nhưng có thể khẳng định một điều là, trong thời gian ngắn anh ta không có ý định để Thôi Bồng rời khỏi chức vụ, nếu không sẽ không để Thôi Bồng tham gia thảo luận dự án này. 

Ngày đó bắt gian được Bùi Thời Tiêu, chị họ không hề hỏi qua nửa câu liên quan đến người phụ nữ kia. Bị tổn thương quá sâu, cho nên ngay cả hỏi cũng không muốn. 

“Chị, trước khi nghỉ lễ em ở chỗ chị, em sẽ phụ trách xuống bếp.”

Lạc Kỳ mở gói hàng cuối cùng ra, đó là máy ép trái cây.

“Không cần đâu.” Cô mang máy ép trái cây vào phòng bếp, xoay lưng về phía Lạc Vũ nói: “Cho dù em có ở bên thì chị khó chịu vẫn là khó chịu. Thất tình đau buồn là chuyện bình thường, hai tháng nữa là sẽ tốt thôi. Nhưng có một việc phải nhờ em giúp.”

“Có việc gì? Chị cứ nói.” Lạc Vũ đi theo vào phòng bếp. 

“Tháng mười một nếu em có về nhà, nhớ ghé qua xem bố mẹ chị thế nào. Tuy là họ đang giận không muốn gặp chị, nhưng cũng là lo lắng cho chị, chỉ là không muốn hạ mình thăm hỏi. Em hãy nói với họ, chị không có thời gian đau khổ, người theo đuổi chị vẫn còn xếp hàng đầu ngoài kia, muốn là có thể hẹn hò.”

Lạc Vũ cười, thấy chị họ còn có thể nói đùa, trong lòng cũng thoải mái một chút. 

Ăn cơm xong, Lạc Vũ rời đi. 

Lạc Kỳ khóa trái cửa lại, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại. 

Ngôi nhà xa lạ, nội thất không quen thuộc, cô vẫn chưa thích nghi được. Không có nước uống trực tiếp trong nhà, cô đi tìm ấm đun để đun sôi nước. 

Lạc Vũ ở trên tàu gửi tin nhắn cho cô: [Chị, chị vẫn nguyện ý yêu đương đúng không? Chờ vài tháng nữa em sẽ giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho chị. Người phụ trách dự án thứ ba bên em, trong nhóm em biết có hai cô bé rất thích anh ấy, điều kiện của anh ấy rất tốt nhưng không ai dám theo đuổi.]

Lạc Kỳ mở ghi chú, ảnh chụp màn hình số dư nợ của gia đình cô được gửi trực tiếp cho Lạc Vũ: [Còn hơn 1000 vạn đấy. Bây giờ chị chỉ muốn làm việc kiếm tiền, nhanh chóng trả lại số tiền nợ nhà bác. Chuyện đàn anh chỗ em nói sau đi.]

Thay đổi sang một hoàn cảnh xa lạ, hai ngày nay Lạc Kỳ đều không ngủ ngon.

Sáng thứ hai vừa đến văn phòng, Tưởng Nguyệt Như đã gọi điện thoại gọi cô qua. 

“Chủ tịch Tưởng, hôm nay cô đến sớm vậy sao?”

“Buổi chiều cô phải đến bệnh viện kiểm tra lại, sáng có việc gì cần thì xử lý luôn.” Tưởng Nguyệt Như liếc nhìn Lạc Kỳ một cái, đúng như dự đoán của bà, sắc mặt Lạc Kỳ rất kém. 

“Kỳ nghỉ tháng 11 cháu có muốn đi tắm suối nước nóng không?” Bà hỏi. 

Lạc Kỳ hiện tại không quan tâm đến kỳ nghỉ mấy, “Có chuyện gì cô cứ phân phó ạ.”

Tưởng Nguyệt Như nói qua đơn giản, Tưởng Thịnh Hòa và Hạ Vạn Trình muốn bàn chuyện về dự án của Tô Thành, nhân tiện nói chuyện lại về việc mở rộng thị trường của Khoa học y tế Viễn Duy. Hạ Vạn Trình chỉ có thời gian nghỉ phép là rảnh, hai người hẹn gặp mặt ở Hải Thành nói chuyện. 

“Dự án là do cháu phụ trách, không đi không được. Tưởng tổng bảo cô điều chỉnh kỳ nghỉ của cháu. Đi Hải Thành ít cũng mất ba bốn ngày, kỳ nghỉ này cũng không còn mấy ngày. Như vậy, cháu nghỉ phép hàng năm luôn nhé, cô sẽ phê duyệt trước.”

“Tạm thời không cần đâu ạ.” Lạc Kỳ đang lo lắng kỳ nghỉ dài làm thế nào để trôi qua nhanh. Rảnh rỗi dễ suy nghĩ lung tung, không bằng làm việc tăng ca, có thể đánh lạc hướng sự chú ý, còn có thêm tiền lương. 

Tưởng Nguyệt Như bảo cô đi tìm Tưởng Thịnh Hòa, xem việc đi công tác được sắp xếp như thế nào. 

Lạc Kỳ không dám chậm trễ, từ chỗ Tưởng Nguyệt Như rời đi, trực tiếp đi lên lầu. 

Khu văn phòng của thư kí, thư ký Cư đang chờ cô, cằm cô ấy hơi nâng lên, cười ý bảo cô trực tiếp đi tìm Tưởng tổng. 

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hôm nay thư ký Cư cười vô cùng sáng lạn, chắc là sắp được nghỉ, tâm trạng cũng tốt hơn. 

Hôm nay cửa phòng làm việc của Tưởng Thịnh Hòa đóng chặt, Lạc Kỳ gõ hai cái, “Tưởng tổng.”

“Vào đi.”

Nhận được câu trả lời, Lạc Kỳ đẩy cửa đi vào. Cánh cửa vốn được đóng, cô mở ra rồi đóng lại. Mỗi lần đến văn phòng Tưởng Thịnh Hòa giống như đi độ kiếp, toàn bộ quá trình đều phải thật cẩn thận. 

Tưởng Thịnh Hòa đang xem văn kiện, không nhìn cô, “Chủ tịch Tưởng đã nói với cô chưa?”

“Rồi ạ. Đã nói rõ rồi.”

“Ngồi xuống đi.” Có một xấp tài liệu trong tay, anh đưa cho cô, “Tìm hiểu một chút.”

Lạc Kỳ lật xem, là tư liệu liên quan đến khoa học y học Viễn Duy. 

Không cho cô mang về xem, cô đành phải ngồi xuống, từ từ nghiên cứu. 

Trong tầm mắt của Tưởng Thịnh Hòa, cô ngồi xuống đối diện bàn làm việc. 

Cô ở bên cạnh anh, trong lòng anh mới yên tâm. 

Lạc Kỳ đọc xong tất cả tài liệu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ rưỡi, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Ở trước mặt sếp, cô không dám phân tâm, không dám thất thần, ngay cả chuyện thất tình cũng bỏ lại phía sau. 

Điện thoại di động rung lên, Lạc Kỳ liếc một cái, là Tưởng Thịnh Hòa gửi cho cô. 

Cô nhanh chóng nhấc điện thoại lên và mở ra, sếp vừa gửi một danh thiếp cho cô. 

Lạc Kỳ không biết người trên danh thiếp là ai, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thịnh Hòa. 

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Phương thức liên lạc của tài xế, cô thêm vào. Lát nữa tài xế sẽ đưa cô về nhà để thu dọn hành lý rồi đi thẳng đến sân bay.”

Lạc Kỳ: “Hôm nay đi Hải Thành sao?”

“Ừ. Chuyến bay lúc 3:30.”

Ông chủ đã sắp xếp, Lạc Kỳ đương nhiên không có thắc mắc, cô cũng quen chuyện đi công tác, “Vậy tôi về văn phòng trước để lấy máy tính.”

Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, trong khoảnh khắc cô xoay người đi ra cửa, anh không khỏi ngước mắt lên nhìn. 

Trên đường về nhà, Lạc Kỳ báo cho em họ rằng phải đi công tác ở Hải Thành, kỳ nghỉ sẽ không có ở nhà. 

Lạc Vũ: [Nhân cơ hội giải sầu.]

Hải Thành quanh năm bốn mùa đều là mùa hè, Lạc Kỳ mang theo mấy chiếc váy dài thích hợp cho dịp công tác, mang thêm cả một cái chiếc hai dây, nói không chừng buổi tối lại có thời gian đi dạo quanh bãi biển. 

Ngôi nhà cho thuê nằm trên tầng 3, không có thang máy. 

Lạc Kỳ xách vali, không tính là nặng, khóa cửa lại rồi xách vali xuống lầu. 

Sau khi chở cô, tài xế không quay lại công ty, đi thẳng đến sân bay. 

Lạc Kỳ nhắn tin cho thư ký Cư: [Thầy, em đã xuất phát rồi. Chị có đi không?]

Thư ký Cư nhắn lại bằng giọng nói: “Chị không đi Hải Thành, chị tưởng rằng Tưởng tổng đã nói với em rồi. Tưởng tổng đi công tác vào những ngày lễ thường mang theo những nhân viên trẻ chưa kết hôn đi cùng, để những người như bọn chị có thời gian về nhà với con, bọn chị chỉ có ngày nghỉ là có thể cùng con đi chơi. Lần này người cùng Tưởng tổng đi Hải Thành là Tiểu Khương, cậu ấy cũng là đồ đệ của chị, nhỏ hơn em, em cứ gọi Tiểu Khương là được, có chuyện gì cũng không cần khách sáo, cứ trực tiếp sắp xếp cho cậu ấy làm, chị đã dặn dò cậu ấy rồi.]

Lạc Kỳ đăng gửi một biểu tượng cảm xúc thương tâm, [Mang theo váy hai dây, định cùng chị đi dạo trên bãi biển.]

Thư ký Cư: [Chờ khi nào hết bận, chúng ta đi du lịch, đến lúc đó chị nhất định sẽ đi dạo bãi biển với em.]

Lạc Kỳ nghĩ đến chuyện thầy mình không đi cùng, chỉ còn cô một mình ứng phó với sếp, không khỏi có chút áp lực. 

Tới sân bay, Tưởng Thịnh Hòa còn chưa tới. 

Đợi mười mấy phút, mấy người mới đến. Tiểu Khương đi phía sau Tưởng Thịnh Hòa, cao gầy văn nhã, nhìn qua rất ổn trọng. Tưởng Thịnh Hòa chỉ xách một cái túi máy tính, hai vali đều do vệ sĩ đẩy phía sau. 

Sau khi chào hỏi, Lạc Kỳ cùng Tưởng Thịnh Hòa sóng vai đi về phía trước, anh dặn dò công việc, “Sáng mai nói chuyện với chủ tịch Hạ về mấy vấn đề mà dự án gặp phải, bàn bạc giải pháp một chút, đến lúc đó cô hãy đến tham gia.”

“Được ạ.”

Đang nói, Tưởng Thịnh Hòa có điện thoại gọi tới. 

Tay phải anh cầm theo túi đựng máy tính, tay trái vắt bộ âu phục, Lạc Kỳ muốn xách giúp anh túi máy tính một chút, để thuận tiện cho anh nghe điện thoại. 

Tưởng Thịnh Hòa không để cô xách túi máy tính, đưa âu phục của mình cho cô, để cô cầm. 

Trước giờ anh không bao giờ để cho người khác giới cầm quần áo của mình, kể cả là thư ký Cư. 

Bình luận

Truyện đang đọc