NAM XẤU KHÓ GẢ

Editor: demcodon

Ngày hôm sau Phương Vân Tuyên lập tức dọn vào nhà mới. Hắn mang đồ vật theo không nhiều lắm, hai cái tay nải cõng trên lưng dẫn Nam ca nhi một chuyến đi qua.

Nam ca nhi hình như đặc biệt vui vẻ, vừa vào cửa đã chạy lên trên lầu kêu Phương Vân Tuyên: “Phụ thân!”

Phương Vân Tuyên xách theo tay nải đi lên, trên lầu chia làm hai gian, đi lên cầu thang là đối diện ngoài phòng, lại đi vào trong xuyên qua vách ngăn gỗ khắc hoa chính là phòng ngủ.

Nam ca nhi tiến lên tám bước vào trong giường, đạp hai cái chân kêu Phương Vân Tuyên đi qua xem. Phương Vân Tuyên đặt tay nải xuống đến gần nhìn lên, thì ra là Nam ca nhi phát hiện ở trong giường có một con dế mèn. Đại khái là đồ đạc một khách trọ lưu lại, phía trên phủ không ít bụi, vốn dĩ màu xanh biếc cũng biến thành màu xanh đen.

“Nam ca nhi thích dế mèn?” Phương Vân Tuyên ôm lấy Nam ca nhi chỉ con dế mèn.

Nam ca nhi phồng má dùng sức gật đầu: “Dạ. Đỗ thúc thúc nói dế mèn lớn hơn dế chọi, tiếng kêu cũng dễ nghe hơn dế chọi. Thúc ấy nói muốn dẫn con đi bắt dế mèn nữa…”

Nam ca nhi dừng một chút ánh mắt chậm rãi tối sầm xuống, sau một lúc bé kéo ống tay áo Phương Vân Tuyên ngửa mặt hỏi: “Phụ thân, tại sao không thấy Đỗ thúc thúc? Là Nam ca nhi không ngoan, thúc ấy không thích, cho nên không tới phải không?”

Phương Vân Tuyên nghe được trong lòng lên men, ở chung hai tháng không nghĩ tới Đỗ Ích Sơn đối với Nam ca nhi ảnh hưởng lớn như vậy. Phương Vân Tuyên cảm thấy mình xem như rất biết cách dỗ trẻ con. Đỗ Ích Sơn lại càng tốt hơn, cũng có lẽ là bởi vì bé trai đặc biệt dễ dàng sinh ra thiện cảm đối với Tướng quân cưỡi ngựa đánh giặc, ở giữa không dấu vết gì. Đỗ Ích Sơn làm cho Nam ca nhi lưu lại ấn tượng khắc sâu như vậy.

Phương Vân Tuyên không biết nên trả lời như thế nào, hắn dùng tay cọ cọ bụng Nam ca nhi dỗ bé: “Ngày mai phụ thân sẽ mua về cho Nam ca nhi hai con dế mèn lớn nha.”

Mắt Nam ca nhi sáng lên: “Thật sao?”

Phương Vân Tuyên gật đầu, lực chú ý của bé lập tức dời lên con dế mèn. Nam ca nhi cực kỳ hưng phấn, giơ con dế mèn vui mừng kêu lên một tiếng, bổ nhào vào trên người Phương Vân Tuyên.

Phương Vân Tuyên ôm Nam ca nhi lăn vào trong giường, vừa giữ mặt bé vừa giữ người bé, làm thế muốn cắn cổ bé. Nam ca nhi vừa trốn vừa cười, cuộn thân thể vui mừng đến thở hổn hển.

Hai phụ tử đùa giỡn một hồi Phương Vân Tuyên mới để cho Nam ca nhi chơi một mình, còn hắn đi xuống múc nước lau dọn nhà. Phía dưới trước tiên mặc kệ, trên lầu dành cho người ở trước hết phải quét dọn bên trên. Phương Vân Tuyên lau từ trong ra ngoài một lần, bận rộn cả buổi sáng. Ngay cả trên khung cửa sổ cũng quét một lớp hồ mới, lúc này mới cảm thấy hoàn tất.

Giờ cơm trưa làm hai món đơn giản ăn với Nam ca nhi, thừa dịp bé ngủ trưa Phương Vân Tuyên ra cửa chọn mua đồ vật cần thiết dùng trong ăn uống, bếp lò, bàn ghế, chén đũa. Những đồ vật nhỏ này tự nhiên không cần phải nói, còn phải tìm một cửa hàng đồ gỗ kêu bọn họ đến làm một cái quầy mới được.

Phương Vân Tuyên không dám đi ra ngoài thời gian dài, sợ Nam ca nhi tỉnh lại tìm không thấy hắn. Mấy thứ này đều phải đặt mua từng món, qua lại bận rộn  hơn mười ngày cửa hàng phía dưới mới ra dáng ra hình, dần dần giống như quán cơm.

Trên con đường này lui tới đều là dân chúng bình thường, còn có một ít cu li và kiệu phu vận chuyển hàng hóa cho cửa hàng. Phương Vân Tuyên xác định quán cơm bán cho tầng khách hàng là trung cấp và hạ cấp. Trong cửa hàng cũng không cần trang trí quá mức làm cho quá hoa lệ, mọi người đều sẽ cho rằng nơi này tiêu phí cao sợ tới mức ngay cả cửa cũng không dám tiến vào ngược lại không tốt.

Phương Vân Tuyên tính tính, tầng dưới ước chừng năm mươi mấy mét vuông. Sau khi chia ra không gian một mét làm quầy còn có thể bày hơn mười cái bàn. Ngoại trừ chuyện này ra, lại bày một cái bàn dài ở gần cửa, bày hai băng ghế dài chuyên bán rượu, đồ nhắm rượu và bữa sáng, như vậy có thể thuận tiện cho các kiệu phu rãnh rỗi không có nhiều tiền đến đây nghỉ chân.

Quán cơm mới vừa khai trương người nào mua bán đều đến dùng cơm, cho dù là một đồng cũng muốn kiếm. Phương Vân Tuyên đã viết ra một tờ thực đơn đưa cho người làm một bảng thực đơn ghi chép tạm thời ở trên tường, tên món ăn, giá tiền, vừa xem hiểu ngay, khách nhìn cũng yên tâm, đều là mấy món ăn gia đình bình thường. Phương Vân Tuyên cũng không đem mấy món quá hiếm lạ viết lên trên thực đơn. Thứ nhất sợ mọi người không tiếp nhận được, thứ hai những món này phí tổn rất cao, viết lên phỏng chừng cũng không có người gọi.

Chủ yếu buôn bán món ăn gia đình, trên thực đơn cũng không có gì đặc biệt. Phương Vân Tuyên suy nghĩ hồi lâu nếu muốn thu hút nhiều khách hàng tới cửa chỉ có thể bỏ công sức ở trên đồ ăn vặt. Ví dụ như một bàn có rau xào thì đồ ăn vặt có thể cho thêm một muỗng, số lượng nhiều, hương vị lại làm tinh xảo một chút tự nhiên có thể hấp dẫn không ít khách hàng quen.

Vạn sự khởi đầu nan, Phương Vân Tuyên cảm thấy bây giờ vẫn lấy ổn là chính, thà rằng kiếm ít một chút, cũng không cần quá xuất sắc. Về phần sáng tạo điều thần kỳ vẫn là chờ hắn đứng vững gót chân mới được.

Chỉ là đồ ăn tăng số lượng lớn Phương Vân Tuyên còn cảm thấy không ổn thỏa. Hắn lại cân nhắc mấy món điểm tâm, mấy ngày đầu khai trương có thể dùng cách tặng kèm miễn phí tặng cho khách hàng nếm thử. Nếu hưởng ứng không tệ thì điểm tâm này một miếng cũng có thể kiếm được một số tiền.

Tất cả đều thu xếp hoàn tất, Phương Vân Tuyên cuối cùng suy nghĩ một lần mới phát hiện hắn có một chuyện quan trọng nhất chưa làm. Đầu Phương Vân Tuyên căng ra, mắt thấy sắp đến ngày khai trương nhưng chưa chuẩn bị đâu vào đấy.

Phương Vân Tuyên chỉ lo bận rộn đã quên quán cơm không thể so với sạp nhỏ của hắn có thể vừa lấy tiền vừa nấu cơm lại không chậm trễ. Quán cơm vừa đến giờ cơm thì thường là một nhóm người tập trung đi cùng nhau đến, nấu cơm canh so với hoành thánh phức tạp hơn nhiều. Hắn ở sau bếp đều không lo liệu hết sao có thể quan tâm đến phía trước được. Như thế nào cũng phải mướn một tiểu nhị chạy việc mới được.

Lần này Phương Vân Tuyên cảm thấy khó khăn, tiểu nhị dễ tìm nhưng tiểu nhị chạy việc lại khó tìm. Người này cần phải chuyên cần nói ngọt, có thể kéo khách bên ngoài vào, ngoài ra còn phải có nhãn lực sức lực, biết làm việc, có thể làm cho mỗi người khách vào quán cơm đều hầu hạ đến vừa lòng ra về. Phương diện cần nhiều chuyên môn này cũng không phải là tùy tiện tìm một người có thể đối phó được.

Hắn hỏi thăm chung quanh mấy ngày, ngay cả người môi giới cũng chạy đến mấy lần vẫn không tìm được người thích hợp. Phương Vân Tuyên hoàn toàn phát sầu, muốn từ tiệm ăn khác đào góc tường nhưng bạc trong tay lại không đủ; chọn người phí cao không nói, hắn cũng không xác định quán cơm nhất định có thể kiếm tiền. Vạn nhất sau khi khai trương bù lỗ hết tiền thì chẳng phải hại cả nhà một nhà già trẻ sao.

Hắn đang khó khăn thì chưởng quầy tiệm gạo kế bên dẫn Nam ca nhi đi đến, nhìn thấy Phương Vân Tuyên ủ rũ héo úa hỏi làm sao vậy.

Mấy ngày nay Phương Vân Tuyên bận rộn chuyện quán cơm nên gửi Nam ca nhi cho chưởng quầy tiệm gạo trông giúp. Chưởng quầy tiệm gạo năm nay khoảng năm mươi tuổi, con trai con gái đều đã trưởng thành ra ngoài ở riêng, trong nhà chỉ còn lại hai phu thê già bọn họ, bình thường đã cảm thấy buồn đến phát điên. Từ lúc phụ tử Phương Vân Tuyên chuyển đến thì bọn họ rất thích Nam ca nhi, nhìn Phương Vân Tuyên bận rộn nhiều việc thì chủ động ôm Nam ca nhi về trông.

Phương Vân Tuyên nói nguyên nhân, thở dài buồn rầu nói: “Vốn dĩ chọn mấy ngày nữa khai trương nhưng hiện tại đành phải dời ngày khác.”

Phương Vân Tuyên ủ rũ nhìn quán quét vôi đổi mới hoàn toàn thì ngay cả nói chuyện cũng không còn sức.

Vương chưởng quầy nắm tay Nam ca nhi ngồi ở trên băng ghế suy nghĩ một hồi cười nói: “Ta lắm miệng nói một câu, Phương huynh đệ cũng đừng trách móc chê ta dụng tâm kín đáo mới được.”

Phương Vân Tuyên nghe xong buồn bực cười nói: “Sao có thể. Ngài có việc cứ nói, mấy ngày này ít nhiều nhờ ngài giúp ta chăm sóc Nam ca nhi. Bằng không ta ra cửa cũng không yên tâm, sao có thể nhanh như vậy đã thu xếp quán cơm xong chứ.”

Vương chưởng quầy lúc này mới đồng ý nói: “Ta có đứa cháu trai năm nay mười lăm tuổi, vốn dĩ ở huyện kế bên học nghề, học chính là đầu bếp. Nhưng lão bản nhà kia lòng đen tối, cháu trai ta đến nhà y năm - sáu năm, y ngay cả bệ bếp cũng không cho đứa nhỏ chạm vào đừng nói nấu ăn, mà ngay cả rau củ cũng không cho chạm vào; đến nhà y chính là làm người hầu: giặt đồ, thay tã, trông em bé, dù sao là chuyện không cần chỉ bảo. Trước đó mấy ngày huynh đệ của ta trong cơn tức giận dẫn đứa nhỏ về, lại cứ ở nhà y thì đứa nhỏ không học được cái gì ngược lại làm việc vất vả.”

Vương chưởng quầy nói sơ lược Phương Vân Tuyên cũng hiểu được ý của ông là muốn cho cháu trai nhà mình đến quán cơm chạy việc, thuận tiện để cho Phương Vân Tuyên nhận đồ đệ dạy đứa nhỏ kia nấu ăn.

Phương Vân Tuyên cân nhắc một lát mới nói: “Nếu ngài đã mở miệng thì ta không thể nể mặt ngài được. Như vậy đi, ngài dẫn đứa nhỏ đến đây ta xem qua rồi chúng ta lại nói.”

Mặt mũi Vương chưởng quầy vui mừng, tay nghề của Phương Vân Tuyên ông đã thưởng thức qua không thể chê được. Cháu trai nếu như có thể đến quán cơm chạy việc đi theo Phương Vân Tuyên học vài năm thì có thể mạnh hơn tìm người không biết chi tiết đến.

* * *
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương chưởng quầy quả nhiên dẫn cháu trai đến, đẩy đứa nhỏ đến trước mặt Phương Vân Tuyên kêu nhóc chào hỏi: “Minh Viễn, mau gọi Phương lão bản.”

Đứa nhỏ kia bình thường ngại ngùng, ậm ừ một hồi mới bật ra hai chữ: “Phương… Phương…”

Vương chưởng quầy lúng túng mặt cũng đỏ lên, trừng mắt tức giận nói: “Cháu đứa nhỏ này, ở nhà thông minh lanh lợi như thế sao vừa đến chỗ đàng hoàng đã nhút nhát như vậy?”

Phương Vân Tuyên vội ngăn ông lại cười nói: “Nó còn nhỏ, từ từ dạy là được.”

Hắn quan sát trên dưới thấy bé trai trước mặt này gầy yếu không chịu nổi, vóc người cũng không nẩy nở, giống như cọng giá đậu xanh. Một khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại lớn lên trắng nõn sạch sẽ, dáng vẻ coi như không tệ, không làm cho người chán ghét, là một dáng vẻ thảo hỉ.

Phương Vân Tuyên cười hỏi nhóc: “Con bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, biết làm cái gì?”

Vương Minh Viễn ngẩng đầu liếc nhìn bá phụ một cái, lại nhìn nhìn Phương Vân Tuyên. Trong lòng nghĩ đừng sợ, nhưng lời nói đến miệng lại khoan khoái, lắp bắp, một câu cắt thành mấy khúc, càng nói càng lộn xộn. Mặt Vương Minh Viễn xấu hổ đến đỏ bừng, nước mắt cũng sắp rớt xuống ném chết người, thật hận không thể tìm một cái lổ để chui vào.

Phương Vân Tuyên lại nói mấy câu với Vương Minh Viễn trong lòng có chút do dự. Nếu như hắn có nhiều người làm thì hắn nhất định sẽ không nói hai lời giữ đứa nhỏ này lại, là người không có khả năng đều là thiên tài. Nếu như muốn học được cái gì thì chỉ cần chịu khổ, chậm rãi dạy dỗ thì như thế nào cũng có thể học được. Nhưng hắn hiện tại chỉ có một mình, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có thể lo cho người khác. Hắn mướn người là muốn dùng, lấy ra thì có thể xử lý một mặt, vừa có thể ứng phó đại sảnh, còn phải tính tiền, nhất định là một người thông minh mới có khả năng làm được. Trước mắt đứa nhỏ này hiển nhiên là không hợp cách.

Phương Vân Tuyên e ngại mặt mũi Vương chưởng quầy moi hết ruột gan muốn nói từ chối, đứa nhỏ này hắn không thể nhận, nhận lấy không giúp được việc ngược lại còn thêm phiền.

Hắn đang cân nhắc thì Nam ca nhi từ trên lầu chạy xuống vây quanh ba người hai vòng, một đầu nhào vào trong ngực Phương Vân Tuyên, xoay người qua tò mò mà nhìn nhìn Vương Minh Viễn đối diện hỏi Phương Vân Tuyên: “Tiểu ca ca này từ đâu tới vậy phụ thân?”

Phương Vân Tuyên ôm bé đứng lên để sát vào: “Đây là cháu trai của Vương bá bá con, mau gọi ca ca.”

Nam ca nhi tỉ mỉ nhìn từ đầu đến chân một lần, từ trên người Phương Vân Tuyên cọ xuống đi lên phía trước hai bước kéo tay Vương Minh Viễn kêu lên: “Tiểu ca ca.”

Vương Minh Viễn nắm ngón tay mềm mại của Nam ca nhi thấy đứa bé trước mắt trắng hồng xinh đẹp, giống như đứa bé trong tranh tết, vừa thấy đã thích. Nhóc nhếch môi cười cười, ngại ngùng nói: “Tiểu đệ đệ.”

Bình luận

Truyện đang đọc