Tác Phẩm: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Beta: Meo Meo.
Cứ Như Vậy Hôn Một Cái.
"Này, nhóc." Mộc Phàm không xem nổi nữa bèn gọi một tiếng.
Hai bóng đen hình như không nghe thấy, họ tiếp tục đi về phía trước, cứ như vậy họ lại biến mất trước mặt Mộc Phàm và Nhị Hắc.
"Nhị Hắc, mày đoán thử họ sẽ xuất hiện trong vòng năm phút nữa chứ?" Lần đầu tiên Mộc Phàm tò mò về một chuyện.
Nếu bọn cậu chờ thêm, năm phút nữa nhóc con ấy lại xuất hiện, vậy tổng cộng họ đã đi con ngang qua cậu sáu lần rồi!!
"Ta đoán sẽ." Nhị Hắc chớp chớp đôi mắt xanh biếc to tròn, đây căn bản không cần nghĩ cũng biết.
Quả nhiên, năm phút sau, hai bóng đen không phụ sự mong đợi của Mộc Phàm và Nhị Hắc một lần nữa xuất hiện.
Lần này, bóng đen nhỏ bé hiển nhiên giận dỗi bóng đen to lớn: "Ta nói con đường này rất quen mắt, đi lâu như thế tại sao vẫn là con đường cũ."
"Có lẽ con đường này rất dài, chúng ta đi tiếp đi nói không chừng cũng hết thôi." Bóng đen to lớn hơi hơi phiền não, nhưng lại có vẻ bình tĩnh.
Mộc Phàm và Nhị Hắc mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hai bóng đen.
Mộc Phàm tỏ vẻ nếu cậu không ngăn cản, e rằng họ sẽ tiếp tục đi thẳng, lượn lờ vòng quanh trước mặt bọn cậu cả một buổi tối.
"Nhóc con! Ta gọi ngươi đó!" Mộc Phàm rất lười, cậu thậm chí chẳng muốn chào hỏi người khác, trừ phi nảy sinh hứng thú với người đó, Mộc Phàm mới chủ động chào hỏi.
Vì vậy, nói cách khác, thật vô cùng vinh hạnh khi được cậu chủ động chào hỏi...!
Bây giờ Mộc Phàm gọi lớn hơn, nếu như không nghe thấy thì chính là kẻ điếc.
Kết quả, hai bóng đen lớn nhỏ đồng thời quay sang chỗ Mộc Phàm, cuối cùng chú ý Mộc Phàm nằm hóng mát ở quảng trường.
Thực sự không thể trách họ không nhìn thấy Mộc Phàm.
Chùa Mai Phong trực thuộc Hoàng gia, diện tích rất lớn, nếu không trước đó Mộc Phàm chẳng lầm tưởng Chùa Mai Phong thành Hoàng Cung.
Kích thước quảng trường ít nhất bằng sân bóng, ghế dựa hóng mát của Mộc Phàm tít trong góc khuất, không nhìn kỹ thật đúng là không phát hiện...!
Thượng Cung Vực Hoàng đến gần mới thấy rõ Mộc Phàm, xem ra đối phương chỉ là một thiếu niên bình thường, trong lòng liền buông xuống cảnh giác.
Mộc Phàm tò mò nhìn Thượng Cung Vực Hoàng chăm chú, lớp vải màu đen bao bọc cơ thể nho nhỏ, đấu lạp có màn trên đầu còn lớn khoa trương hơn thân người, không trông thấy tướng mạo, căn cứ theo âm thanh và cơ thể to nhỏ của hai bóng đen, có thể phân biệt ra một là bé trai và một là người trưởng thành.
Đáng tiếc, khi Bách Phong đứng trước mặt Mộc Phàm, Mộc Phàm mới biết mình đoán sai...!
Đối phương vốn dĩ không phải người trưởng thành gì, thậm chí không được tính là người, mà là con thú toàn thân trắng như tuyết hơi giống loài sói, đôi mắt đỏ ngầu làm cho người ta hãi hùng khiếp đảm.
"Thú cưng của nhóc lớn lên thật đáng yêu." Nhìn Bách Phong, Mộc Phàm nói lời ca ngợi.
"..."
"..."
Thượng Cung Vực Hoàng và Bách Phong đều yên lặng, Thượng Cung Vực Hoàng nhìn nhìn Bách Phong bên cạnh, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy không tán đồng.
Ngay cả Bách Phong bị nhìn quá lâu, ngượng ngùng thở loạn vài hơi.
Bách Phong từ khi sinh ra đến giờ, xưa nay chưa từng có ai khen hắn lớn lên đáng yêu.
Bởi vì Bách Phong vừa sinh ra liền rời khỏi Thiên Tiên Cốc, mà dáng người thú con của Thiên Tiên Cốc lớn hơn thú con bên ngoài, lớn hơn mèo nhà, càng lớn hơn chó nhà rất nhiều, quả thực không thể dùng từ đáng yêu để hình dung.
Bách Phong chưa bao giờ nhận được ca ngợi thẳng thắn như thế, nên ngượng ngùng hiếm thấy...!
"Đáng yêu hơn thú cưng của ta nhiều." Dường như sợ đối phương không tin, Mộc Phàm lại nói một câu tự đáy lòng, đồng thời nhìn Nhị Hắc bên cạnh đang cầm bánh ngọt chuẩn bị nhét vào miệng bất cứ lúc nào.
Cục tròn lông xù màu đen cỡ bàn tay.
"..." Dưới lớp màn đấu lạp, Thượng Cung Vực Hoàng hạ mắt nhìn Nhị Hắc, lại nhìn Bách Phong.
Dẫu cho đôi mắt đỏ ngầu hay hình dáng, thấy thế nào con thú kia của đối phương mới đúng là đáng yêu...!
Dưới tầm mắt nóng bỏng của Thượng Cung Vực Hoàng và Mộc Phàm, Bách Phong lần thứ hai ngượng ngùng, nghiêng đầu sang chỗ khác phun phun hơi thở.
Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng nhận được lời khen ngợi của người khác.
"...!Cám ơn đã khen." Nếu không phải trời tối, còn có thể trông thấy trên mặt Bách Phong đỏ ửng.
Thượng Cung Vực Hoàng nhìn Bách Phong lịch sự khó có được, bày ra vẻ mặt như gặp quỷ.
Thiếu niên trước mặt nghe Bách Phong nói chuyện, vậy mà không chút kinh ngạc, Thượng Cung Vực Hoàng quan sát cậu tỉ mỉ, luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt có một bầu không khí kỳ lạ, khác những người bình thường.
Mang lại cho người ta một loại cảm giác thoải mái buông lỏng cảnh giác.
Tác phẩm được đăng duy nhất trên Thiên Tuế ???????????????????????????? & ????????????????????????????????????.
"Nhóc con, ngươi đi lạc à?" Mộc Phàm cười đáng yêu, má lúm đồng tiền hằn sâu.
Không ai có cách nào đề phòng nụ cười đơn thuần như thế.
Nhưng trong số đó không bao gồm Thượng Cung Vực Hoàng, bởi vì Mộc Phàm vừa chạm vào vảy ngược của anh.
"Ngươi gọi ai nhóc con!"
"Đương nhiên gọi ngươi."
"Ai cho phép ngươi, cái tên dân đen này dám gọi ta nhóc con." Mặt bánh bao dưới màn đấu lạp nâng lên, cằm hất cao.
Tiếc rằng không ai thấy biểu cảm ngang ngược ấy.
"Vậy ngươi tên là gì?" Thiếu niên chống cằm, không hề tức giận với lời nói Thượng Cung Vực Hoàng, thật ra thì, cậu hoàn toàn không để ý Thượng Cung Vực Hoàng nói cậu "Dân đen".
Vả lại đối với người Liên Minh Tinh Tế mà nói, địa vị trẻ em thậm chí còn cao hơn người thống trị tối cao Chính Phủ Liên Minh Tinh Tế.
Bởi vì tỷ lệ sinh đẻ Liên Minh Tinh Tế rất thấp, tỷ lệ sống sót của những đứa trẻ càng thấp hơn, mỗi sự ra đời của những đứa trẻ đều vô cùng quý giá.
Hầu như người Liên Minh Tinh Tế nâng niu nuôi lớn những đứa trẻ, trước khi kiểm tra năng lực miễn là dưới 05 sẽ được bảo vệ chặt chẽ, sau 05 tuổi kiểm tra năng lực xong không còn được bảo vệ tuyệt đối.
Ví dụ như, trường hợp đặc biệt của Mộc Phàm, đây cũng là nguyên nhân tại sao Chính Phủ Liên Minh không động vào Mộc Phàm trước 05 tuổi, ngay cả khi sự tồn tại của Mộc Phàm sẽ thành mối uy hiếp bọn họ trong tương lai, Chính Phủ Liên Minh chỉ đem cậu giam giữ tại phòng thí nghiệm, mà không phải lạnh lùng ra tay giết chết.
Bởi vì đối với người Liên Minh Tinh Tế, trẻ em là thứ rất trân quý và khan hiếm.
Mộc Phàm từ nhỏ bất luận dưới sự dạy dỗ của Mộc Ưng hay phòng thí nghiệm cũng biết rõ đạo lý này, đó là lý do Mộc Phàm có sự kiên nhẫn và khoan dung với những đứa trẻ, khác với những kẻ khác...!
Mặc dù Mộc Phàm không biết mình có thứ này hay không.
"Ta tên Thượng Cung Vực Hoàng, ta cho phép ngươi gọi ta là Hoàng!" Bé trai tiếp tục ngang ngược trả lời.
"Vậy Hoàng, ngươi bị lạc đường hả?" Mộc Phàm chống cằm, vươn tay muốn vén màn đấu lạp Thượng Cung Vực Hoàng lên, Thượng Cung Vực Hoàng lắc người tránh né động tác Mộc Phàm.
Hai mắt Mộc Phàm tỏa sáng, đôi mắt xinh đẹp long lanh rực rỡ.
Cậu nhanh tay chuyển động tác, lập tức xuất hiện bên cạnh Thượng Cung Vực Hoàng, vươn tay hất rơi đấu lạp.
Lần này, Thượng Cung Vực Hoàng chưa kịp né tránh, trên thực tế, anh không ngờ thiếu niên trước mặt đánh trả nhanh như vậy.
Khi đấu lạp rơi trên mặt đất, khuôn mặt bánh bao dị quốc hé lộ trước mắt Mộc Phàm và Nhị Hắc.
"Ngươi có khuôn mặt rất đáng yêu." Thiếu niên chọt chọt mặt bánh bao mập mạp của bé trai: "Mấy tuổi rồi?"
Xúc cảm mềm mại nói cho thiếu niên biết đây chính là trẻ em, cậu lớn lên một mình tại phòng thí nghiệm, ngoại trừ Nhị Hắc không có đứa trẻ nào khác làm bạn cậu.
Mộc Phàm cũng không buồn chán, bởi cậu vốn dĩ thuộc kiểu người vô cùng lười biếng, có lẽ việc để cậu chơi cùng đứa trẻ khác mà nói, mới thật sự là chuyện đau khổ.
Nhưng nếu nói khi còn nhỏ cậu không tò mò về những đứa trẻ khác, thì đó là giả.
Tò mò thì có, chẳng qua cậu lười đi thực hiện.
Nhưng bây giờ, một bé trai bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống để mặc cậu sờ đã đời...!
Cảm giác rất tốt, da thịt hơn bộ lông Nhị Hắc càng mềm mại, chạm vào sẽ lõm.
Mộc Phàm giống như sờ đến nghiện, nhanh tay nhanh mắt duỗi hai bàn tay véo véo, cuối cùng còn kéo căng hai má Thượng Cung Vực Hoàng.
Mặt bánh bao bị mình nắn bóp thành các loại hình dạng, Mộc Phàm cảm thấy vô cùng thú vị.
Thượng Cung Vực Hoàng trợn mắt kinh ngạc, không phản ứng.
Thực tế, khiếp sợ đến mức quên cả phản ứng, người này dám đối xử với mặt mình thế này!?
Chưa có ai dám cư xử với anh như vậy! Người này chán sống rồi? Người này có biết anh là ai không!?
Đôi mắt to tròn trợn rất lớn, suýt rớt khỏi hốc mắt, đáng tiếc người bị lườm không biết tự giác, không có ý định dừng động tác trong tay, trái lại tiếp tục véo véo.
"Thật mềm, sờ rất thích." Mộc Phàm sờ xong dường như cảm thấy chưa đủ thoả mãn, còn gọi Nhị Hắc phía sau: "Nhị Hắc, tới sờ thử xem, cảm giác thoải mái hơn mày nhiều lắm!"
Mắt Thượng Cung Vực Hoàng trợn càng lớn!
Bách Phong một mực nhìn lấy, đột nhiên thối lui mấy bước, mặc dù hắn rất vui vẻ khi nghe thiếu niên trước mặt khen, nhưng kết cục đắc tội chủ nhân nhất định rất thảm.
Nhất là hắn cảm giác sát khí toàn thân chủ nhân bắt đầu lan tỏa, giống như lúc nào cũng sẵn sàng đại khai sát giới.
Mộc Phàm dường như không phát hiện khí tràng của bé trai thay đổi, vẫn như cũ cười hì hì, lực tay không hề biết nặng nhẹ mà véo mặt Thượng Cung Vực Hoàng tạo ra mấy vệt đỏ.
Làn da trẻ em vốn dĩ non mềm, chỉ hơi dùng sức sẽ để lại dấu vết.
Mộc Phàm nào biết chuyện này, chẳng qua cảm thấy xúc cảm quá tuyệt vời, hận không thể véo thêm vài cái nữa...!
"Ngươi lại dám sờ nữa xem!!" Sát khí Thượng Cung Vực Hoàng tăng lên mức đỉnh điểm, hai tay nắm chặt, khẽ hít vào một cái, nội lực tùy thời hất bay thiếu niên.
Mộc Phàm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thượng Cung Vực Hoàng tức giận đến gò má đỏ bừng, mũm mĩm hồng hồng vô cùng đáng yêu.
Sau đó, làm một chuyện bất ngờ...!
Cúi đầu, hôn miệng nhỏ Thượng Cung Vực Hoàng!!!
Bách Phong bên cạnh hoảng sợ đến nỗi lông thú toàn thân dựng đứng, toàn thân sát khí lan tràn của Thượng Cung Vực Hoàng thoáng cái tiêu tan sạch sẽ...!
Người này vừa làm gì!?
Mộc Phàm hôn hôn hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp rời khỏi môi anh, ngay trước mặt một người hai thú làm trò liếm liếm môi: "Rất mềm."
"..."
"..."
Trong đầu Thượng Cung Vực Hoàng chỉ hiện lên một câu: Anh bị người ta hôn.
Đấu lạp đen.
Tóc anh nhà mình màu đỏ nha, xinh xẻo lắm cơ.