NÀNG CỦA ANH



Những bức ảnh đó hóa ra là hình cô ta tối qua mây mưa cùng với người đàn ông kia! Hơn nữa, tối qua trong lúc cô ta còn mơ mơ màng màng đã hớ hênh tạo ra nhiều dáng khó coi, còn bị người khác chụp ảnh lại.

Nếu như những bức ảnh này bị phát tán lên mạng, cô ta sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được nữa Người đàn ông đêm qua rốt cuộc là ai? ! Tại sao anh ta lại hại cô ta như thế này! Linda trước giờ làm việc rất ổn thỏa, sao lại có thể phạm phải sai lầm cơ bản như thế chứ! Diệp Hiểu Khê nhìn vào số điện thoại gửi ảnh cho cô ta, vừa muốn gọi điện chất vấn sao người đó lại vô liêm sỉ như vậy thì điện thoại của cô ta liền vang lên.

Nhìn thấy đó là số điện thoại gửi ảnh cho mình, cô ta nhanh chóng bắt máy lên.

"Anh rốt cuộc là ai?! Tại sao lại chụp loại hình đó với tôi?! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?! Bất kể anh muốn làm cái gì tôi cũng sẽ không để anh thành công đâu!"
"Diệp Hiểu Khê, đã lâu không gặp.

"
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh không chút dao động, nghe như tiếng ma quỷ bên tai Diệp Hiểu Khê.

Giọng nói này, cô ta đã từng nghe qua, chính là lời nguyên trong tim của biết bao nhiêu người.

Diệp Hiểu Khê rất sợ người đó, nhưng vì tiền đồ của chính mình, cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Tôi không có ân oán gì với anh, sao anh lại hại tôi thế này! Xóa những bức ảnh đó đi! Xóa hết đi cho tôi!"
"

"Diệp Hiểu Khê, muốn tôi xóa những bức ảnh đó, cũng không phải là không thể.

"
Giọng nói của người đàn ông nghe có vẻ nhàn nhã và bình tĩnh đến cực điểm, nhưng lại khiến ánh mắt Diệp Hiểu Khê phát hỏa.

"Nói đi, anh muốn điều kiện gì.

"
Chỉ cần anh ta bằng lòng thương lượng với cô ta thì chứng tỏ chuyện này vẫn có thể thay đổi, vậy thì danh tiếng mà cô ta nhọc công làm việc cũng sẽ không bị phá hủy.

"Diệp Hiểu Khê, cô có biết người tôi hận nhất là ai không?"
Không đợi Diệp Hiểu Khê trả lời, người đàn ông nói nhỏ: "Người tôi hận nhất chính là Lục Minh Thành.

Tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng người tôi hận nhất là Lục Minh Thành.

"
Giọng nói của người đàn ông vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng lại chua xót như rắn độc, siết chặt tim người ta khiến người ta khó thở.

Thân thể của Diệp Hiểu Khê không tự chủ được mà run lên, cô ta đương nhiên biết anh ta hận Lục Minh Thành, nhưng cô ta lại yêu Lục Minh Thành rất nhiều, anh ta muốn cô ta làm gì? ! Loại lo lắng không rõ này khiến trái tim Diệp Hiểu Khê hỗn loạn đến cực điểm, không nhịn được hỏi: "Anh nói nhanh đi! Anh muốn tôi làm gì!"
"Tôi muốn cô! !
Nghe giọng nói của người đàn ông, cả trái tim của Diệp Hiểu Khê như được nâng lên.

Cô ta nghe anh ta nói một cách ảm đạm: "Tôi muốn cô giúp tôi lấy một thứ.

Gần đây, Lục Minh Thành đang tham gia một cuộc đấu thầu ở châu Âu, tôi muốn cô giúp tôi lấy được giá khởi điểm của bọn họ!"
Ngừng một chút, người đàn ông nói tiếp: "Diệp Hiểu Khê, cô phải giúp tôi, cô không còn lựa chọn nào khác!"
Diệp Hiểu Khê cắn môi, cô ta không trả lời ngay, đại não cô ta chạy hết tốc độ, cô ta không muốn làm tổn hại đến lợi ích của Lục Minh Thành nhưng cô ta lại càng quan tâm đến hình tượng của chính mình hơn.

Lục Minh Thành đã bị Uyển Dư mê hoặc, trong cuộc chiến này, cô ta không hê có thế thượng phong, nếu như những bức ảnh đáng xấu hổ này của cô ta lần nữa bị phơi bày, chỉ sợ rằng Lục Minh Thành sẽ hoàn toàn ghét bỏ cô ta! Những chiếc móng tay dài điên cuồng đâm vào da thịt non mềm của lòng bàn tay.

Cho dù thân thể không còn như trước, nhưng cô ta sẽ đá Uyển Dư ra, quanh minh chính đại đứng bên cạnh Lục Minh Thành.

! "Được rồi, tôi giúp anh!"

Ánh mắt Diệp Hiểu Khê chứa đầy hận ý: "Nhưng anh phải hứa với tôi, những bức ảnh này sẽ không bao giờ được nhìn thấy!"
Người đàn ông ở đầu điện thoại kia cong môi duyên dáng, nhưng dù ưu nhã thế nào cũng không che giấu được tà khí trên người anh ta: "Thành giao! Diệp Hiểu Khê, tôi chờ tin tốt từ cô!"
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Diệp Hiểu Khê thật lâu sau cũng không thể khôi phục lại bình tĩnh.

Cô ta nhìn màn hình điện thoại của mình dần trở nên đen kịt, suy nghĩ hỗn loạn.

Diệp Hiểu Khê chưa bao giờ là một bình hoa di động.

Cô ta là một người đầy tham vọng và mưu mô, những việc mà Lục Minh Thành đang làm, cô ta cũng có cách theo dõi.

Cô ta biết dự án này là do Uông Thiếp chủ đạo, giá khởi điểm đương nhiên là ở nơi Uông Thiếp.

Uông Thiếp !
Nhắc nhẹ đến cái tên này, khóe môi Diệp Hiểu Khê không khỏi nhếch lên.

Cô ta và Uông Thiếp có rất nhiều điểm giao nhau, lần đầu cô ta gặp Uông Thiếp, anh ta vẫn chưa phải là trợ lý đặc nhiệm cao cấp với mức lương hàng nghìn vạn mỗi năm, mà chỉ là một chàng trai trẻ ngơ ngác.

Uông Thiếp lúc đó rất ngưỡng mộ và coi cô ta như nữ thân.

Cô ta sẽ không bao giờ quên được vẻ mặt sau khi Uông Thiếp biết cô ta chính là người phụ nữ đã cứu Lục Minh Thành vào tối hôm đó, biểu cảm trên mặc vừa kinh ngạc vừa mất mát.

Một người đàn ông như Lục Minh Thành quá khó đoán và không thể với tới, cô ta không cách nào điều khiển Lục Minh Thành trong tay, nhưng nếu cô ta muốn Uống Thiếp, thì rất dễ dàng.

Ý cười trên khóe môi của Diệp Hiểu Khê trở nên rực rỡ hơn, ừm, đợi đến lúc cô ta nắm trong tay con át chủ bài của Uông Thiếp, đừng nói đến lời đe dọa của người đàn ông đó, cho dù muốn anh ta giúp cô trừ khử Uyển Dư, anh ta cũng sẽ là thanh kiếm tốt nhất trong tay.

Diệp Hiểu Khê nhìn vào gương, vén mái tóc gợn sóng của mình, hàng lông mày mỉm cười đa tình.

Tuy trên người cô ta vẫn còn vết máu nhưng hê ảnh hưởng một chút nào đến vẻ đẹp của cô ta.

Ngẩng cao đầu cùng chiếc cổ thiên nga hoàn mỹ, cô ta vẫn là nữ thân trong mộng của hàng nghìn vạn đàn ông, bao gôm của Uông Thiếp.

Hài lòng thu hồi ánh mắt khỏi gương, Diệp Hiểu Khê nhấn quay số điện thoại của Uông Thiếp.


Giọng cô ta nhẹ nhàng đầy say đắm: "Trợ lý Uông, tôi có một chuyện cân nhờ anh giúp đỡ, chúng ta, có thể gặp mặt được không?"
Uyển Dư như con gấu túi quấn chặt lấy trên người Lục Minh Thành.

Một giấc ngủ này, cô đã ngủ thoải mái hơn bao giờ hết.

Cô vươn người duỗi eo, vốn dĩ muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng nghĩ đến việc phải dậy chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa nhỏ, cô lại ép mình mở mắt ra.

Chà, ga giường ngày hôm nay chạm vào rất thoải mái nha.

Trơn trơn còn rất đàn hồi nữa.

Uyển Dư dụi dụi mắt, không nhịn được lại sờ mó ga giường.

Sờ lui sờ tới, Uyển Dư đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, tại sao ga giường lại nóng như vậy? Nó nóng đến mức khiến tay cô cũng muốn bỏng.

Hơn nữa, trên ga giường đặt cái gì đó bỗng nhiên liên cứng ngắt, vậy !
Uyển Dư cúi đầu , không nhịn được nhìn xuống, lúc cô phát hiện thứ mình đang sờ là cái gì thì khuôn mặt cô lập tức nóng hổi như trứng gà luộc.

"Cậu ! cậu trẻ.

"
Uyển Dư giống như bị thiêu đốt, cô nhanh chóng rút tay vê, cô thế mà, thế mà lại nắm!
Uyển Dư thực sự muốn kiếm miếng đậu phụ đập chết bản thân mà.




Bình luận

Truyện đang đọc