“Đúng.” Nam Cung Diên vô cùng dùng sức gật đầu.
Ôn Noãn đặt ly trà lên bàn, động tác rõ ràng êm ái không phát ra chút tiếng vang nào, nhưng mọi người lại cảm thấy tim run lên, nàng lại cười nhạt một tiếng: “Bổn Vương phi ghen tỵ?”
“Đúng.” Nam Cung Diên ưỡn thẳng eo tăng cường khí thế vì mình, không biết tại sao, một nụ cười kia của Vương phi, lại cười đến khiến nàng khiếp sợ tận đáy lòng.
Ôn Noãn nhận lấy trái vải Quân Dập Hàn đã bóc vỏ ăn thấm giọng, lúc này mới không chút để ý gọi “Phi Phi.”
Lạc Phi đang đứng sau lưng Quân Dập Hàn, khóe môi khẽ nhếch tiết lộ trái tim rất hưng tai nhạc họa * chờ Ôn Noãn bị bêu xấu, nghe thấy mình bị điểm tên, đột nhiên có một dự cảm xấu nhảy lên tận trái tim, hắn uốn éo người cố gắng học tư thái nữ tử vòng qua bàn tiến lên phía trước nói: “Vương phi có gì căn dặn?”
(*) Hưng tai nhạc họa: Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng. Câu này có nghĩa gần giống câu “Bỏ đá xuống giếng; Vui khi người gặp họa." (Theo baike.baidu)
“Ngươi lên đứng sóng vai với Nam Cung cô nương.”
Lạc Phi không rõ chân tướng đi đến bên cạnh Nam Cung Diên, hắn vừa mới đứng lại trong lòng lập tức hiểu ra di ien n#dang# yuklle e#q quiq on dự cảm xấu là gì, lập tức mặt đen kết thành tầng băng, nữ nhân này thật đúng là thứ gì cũng có chỗ dùng.
Nam Cung Diên thấy chính là một tỳ nữ lên đứng sóng vai với mình, lửa giận trong lòng lập tức thiêu đốt, nhận định đây chính là Vương phi hạ nhục mình, lại nhìn dáng vẻ cao gầy của mình chỉ đến đầu vai nàng ta, nàng càng giận không thể nuốt.
Nhưng không đợi nàng lên tiếng, chỉ nghe Ôn Noãn lại nói: “Hai người các ngươi đồng thời đi một vòng để cho mọi người nhìn rõ.”
Ôn Noãn nói xong, mắt cũng không nhìn nói với Nam Cung Diên: “Nếu muốn lấy được kết luận về vấn đề ngươi đưa ra từ chỗ bổn Vương phi, cũng không cần hỏi tại sao làm gì, trực tiếp làm theo là được.”
Miệng vừa mới hé ra một khe hẹp, Nam Cung Diên chỉ đành căm hận im lặng, nhanh chóng quay một vòng, mà Lạc Phi thì gương mặt đóng băng nửa sống nửa chết xoay một vòng, chỉ có điều dáng vẻ như vậy của hắn khiến cho hắn trong lẳng lơ lại nhiều thêm vẻ quyến rũ, trong mê hoặc nhiều thêm phần xa cách, càng làm cho bụng các nam nhân sinh khô bụng các nữ nhân sinh tức.
Ôn Noãn cũng không thèm nhìn vẻ mặt mọi người giống như đều nằm trong dự đoán của nàng, đợi hai người xoay xong một vòng, mới nói với Nam Cung Diên: “Ngươi cao hơn Phi Phi?”
Quân Dập Hàn tập trung bóc vỏ trái nho cho Ôn Noãn ngay cả mắt cũng không liếc, câu trả lời đó vốn không cần dùng mắt nhìn cũng biết.
Ôn Noãn lại nói: “Ngươi có vẻ quyến rũ hơn nàng ấy?”
Khóe mắt Quân Dập Hàn mở ra trong nháy mắt rồi lại hạ tầm mắt xuống trái vải, cái này vốn không cách nào so sánh được, Lạc Phi là đóa mẫu đơn tươi đẹp đang nở rộ, mà cô nương kia nhiều lắm chỉ có thể coi như là nụ hoa cúc nhỏ chớm nở.
Ôn Noãn lại nói nữa: “Ngươi có ngực lớn như Phi Phi?”
Mọi người trợn mắt há mồm, không ngờ Vương phi lại không hề kiêng kỵ hỏi ra một vấn đề không có thể thống như vậy trước mặt mọi người, nhưng trong lòng lại rối rít quay về chỗ hai người vừa mới xoay một vòng, tầm mắt rơi lên một bộ phận nào đó.
Tay đang bóc vỏ tôm của Quân Dập Hàn dừng lại, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới sáng nay Lạc Phi hỏi hắn có muốn ăn trái bưởi không, mí mắt hắn khẽ nhếch lên nhìn về phía trước ngực Lạc Phi, chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên choáng váng, lại dời về trước mắt cô nương kia, thở dài trong lòng, trái táo nhỏ này sao có thể phân cao thấp với trái bưởi?
Mà lúc này Lạc Phi cũng hăng hái, không biết định biểu diễn trái bưởi trước ngực mình hay muốn biểu diễn đường cong di1enda4nle3qu21ydo0n kiêu ngạo của mình, bước chân hắn khẽ chuyển, mặt nhìn sang phải, hai tay chống nạnh lắc eo một cái, trái bưởi trước ngực run lên, trái tim khách khứa phía bên phải cũng run lên theo, hắn rung lên xong đôi mắt quyến rũ khẽ liếc cúi người thi lễ, xương khách khứa đang ngồi cũng giòn, hơi không kiềm chế được thân thể tới gần phía trước khi đầu hắn cúi xuống, tròng mắt hăng hái mở lớn lên, hận không thể dán mắt lên được.
Lạc Phi lắc bên trái rồi lắc bên phải, cúi đầu xong rồi lại cúi đầu về phía bên trái, bả vai càng lắc càng mạnh, eo càng cúi càng cong, mắt quyến rũ bay ra cũng càng ngày càng câu hồn.
Mà trong quá trình hắn làm dáng, thậm chí có mấy người phun máu mũi tại chỗ, còn có hai cái đầu duỗi ra quá xa cái mông vểnh lên quá cao, một người bởi vì trọng tâm không vững tự động lật ra ngoài, một người thì bị phu nhân của mình một chân đạp bay ra ngoài.
Dĩ nhiên, trong đám người luống cuống, thân là nam nhân, Bách Lý Tiếu và Nam Cung Chử cũng không ngoại lệ, chỉ có điều khả năng kiềm chế của hai người khá cao, chỉ có mắt không ngừng ngắm liếc, hai chân cũng bởi vì khép được quá chặt mà hơi run lên thôi.
Lạc Phi càng rung càng thành thạo càng cúi càng vui sướng, hắn đang thực hành quá trình hoàn toàn nắm giữ mấu chốt quyến rũ người, ba phương rung xong cúi hết quẳng xong mắt quyến rũ, hắn cực kỳ tự nhiên quay người lại rung lại cúi lại quăng mắt về phía còn lại.
“Phụt.” Ôn Noãn và Quân Dập Hàn vừa uống vào hớp trà cùng nhau không thể khống chế há mồm phun ra ngoài, vừa đúng lúc phun lên khuôn mặt tươi cười lẳng lơ của hắn.
“Vương gia, bình tĩnh.” Ôn Noãn nghiêm mặt để ly trà trong tay xuống, vỗ lưng Quân Dập Hàn vì ho nhẹ không dứt giúp hắn nhuận khí.
“Không có việc gì, khụ khụ, vi phu rất bình tĩnh.” Quân Dập Hàn thở chậm sau đó nhìn nàng thẫn thờ môi lại hơi run rẩy, khẽ nắm tay nàng, hắn hít sâu một cái nói: “Phu nhân, nàng cũng phải bình tĩnh.”
“Vương gia yên tâm, vi thê cũng rất bình tĩnh.” Ôn Noãn cầm ngược lại tay Quân Dập Hàn, lực tay hơi nặng.
Hai người ngồi trên sân rất “Bình tĩnh”, Lạc Phi ở phía dưới bị phun nước lên khắp mặt, đầu óc phát sốt hoàn toàn tỉnh táo lại không bình tĩnh, hắn lau nước trên mặt, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm hai người khiến hắn coi khinh, trong lòng mắng to ngàn vạn lần: Hai vợ chồng đáng giết ngàn đao này!
Mà theo các ưu thế bị Lạc Phi cường thế cắm vào trong mắt mọi người, Nam Cung Diên cũng hoàn toàn bị mọi người bỏ rơi. Người thân là tiểu thư thế gia được muôn vạn yêu thương như nàng sao chịu được die nd da nl e q uu ydo n đả kích y hệt hủy thiên diệt địa này, nàng hung hăng lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, cố nén ý muốn khóc nói: “Trừ những thứ này ra, chỗ khác của nàng ta cũng không có gì mạnh hơn ta!”
Lần này không đợi Ôn Noãn mở miệng, Lạc Phi vẫn uất ức trực tiếp không chút khách khí nhìn nàng ta từ đầu đến chân hai lần, trong giọng nói tràn đầy khinh thường: “Ngươi trừ mặt không quyến rũ hơn ta thân không cao hơn ta ngực không lớn hơn ta eo không nhỏ hơn ta chân không dài hơn ta cái mông không vểnh lên như ta.” Hắn nói đến đây, giống như sợ không đủ đả kích Nam Cung Diên, mặt quay về phía nàng ta, thân thẳng lên ngực rung eo lắc duỗi chân mông cong lên, hiển nhiên là tiết tấu muốn Nam Cung Diên chết trong tức giận.
Sức chịu đựng nơi đáy lòng Nam Cung Diên cuối cùng hoàn toàn hỏng mất, không có hình tượng chút nào khóc lớn ra tiếng, nàng khóc hai tiếng lại đột nhiên dừng lại, khóe mắt ngấn nước lại chỉ vào Lạc Phi bắt đầu khanh khách cười lớn ra tiếng.
Mọi người bị dáng vẻ khóc cười của nàng ta khiến cho hơi khó hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ hơi điên cuồng lúc này của nàng ta đều rối rít suy đoán chẳng lẽ tiểu thư Nam Cung bị tức điên rồi?
Lạc Phi tỏ vẻ ghét bỏ lui hai bước, mà Nam Cung Chử bị một kích biến chuyển không ngẩng đầu lên được của Nam Cung Diên như một chậu nước lạnh dội lên đầu, những cảnh tượng ướt át hiện lên trước mắt khiến đầu óc người ta choáng váng trong nháy mắt biến mất tan thành mây khói, hắn lập tức đứng dậy kéo Nam Cung Diên định cho người đưa nàng về nhanh chóng mời đại phu chữa trị, mà lúc này Nam Cung Diên hoàn toàn ngang ngược tránh Nam Cung Chử, không chút ý vị chỉ vào Lạc Phi cười to, cười đến vừa đắc ý lại điên cuồng, thật sự giống như nắm chắc được nhược điểm không thể để cho người ta biết của Lạc Phi, thắng lợi nắm trong tay.
Ôn Noãn nhíu mày thấp giọng nói với Quân Dập Hàn: “Lời vi thê nói vô cùng hung ác?”
Quân Dập Hàn đưa một trái vải đã bóc xong tới bên khóe môi nàng, tỏ vẻ nghiêm mặt nói: “Phu nhân nói chính là sự thật.”
Ôn Noãn lập tức cắn một nửa trái vải trên tay hắn, chân mày khẽ nhếch, lại nói: “Nàng ta điên cuồng như thế không liên quan gì đến vi thê?”
“Đương nhiên.” Quân Dập Hàn không chút nghĩ ngợi trả lời khẳng định, thuận tay bỏ nửa trái vải còn dư lại vào trong miệng, ừ, vải này không tệ, thật ngọt, sau đó hắn cũng phỉa để cho Bạch Ưng phái người ra roi thúc ngựa vận chuyển một chút từ thành Vân về.
Hai người không nhìn trò hề trước mắt không quá nửa trượng, rảnh rỗi trò chuyện, mà nhìn Nam Cung Diên càng ngày càng thêm la lối om sòm, Nam Cung Chử cuối cùng tức giận đến chỉ cảm thấy di3nd@nl3qu.yd0n mặt của Nam Cung thế gia đời này và hôm nay thật sự bị con gái ném sạch sẽ, não lập tức nóng lên vung tay một cái cho Nam Cung Diên một cái tát.
Một cái tát này vừa vang lại lớn, chấn động vào màng nhĩ mọi người ở đây, ngay cả Ôn Noãn cũng cảm giác da mặt không khỏi tê rần theo tiếng tát tai này, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay của Nam Cung Diên lập tức sưng lên thiếu chút nữa che nửa cái đầu, nhưng nàng ta cũng lập tức thoát ra khỏi trạng thái cười điên cuồng.
Gần như khi bàn tay rơi xuống thì Nam Cung Chử bắt đầu hối hận, từ nhỏ hắn đã nâng niu con gái trong lòng bàn tay, khi nào thì đánh con bé như vậy, lại còn ngay trước mặt mọi người, điều này khiến cho sau này con bé làm sao ngẩng đầu trước mặt mọi người?
Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng hắn tiêu tan hết, giọng gần như mang theo cầu khẩn nói: “Diên nhi, ngoan, nghe lời theo cha về.”
“Con không.” Nam Cung Diên hung hăng hất bàn tay Nam Cung Chử cầm lấy tay mình ra, kéo khuôn mặt sưng biến dạng thành nụ cười nàng tự nhận là thắng lợi nhưng trong mắt mọi người lại xem ra cực kỳ vặn vẹo kinh khủng, trong giọng nói của nàng trung khí mười phần hơi hàm hồ nói: “Cho dù mọi thứ của nàng ta mạnh hơn ta thì như thế nào, nàng ta” Nàng hung hăng chỉ về Lạc Phi, cắn răng nói với Ôn Noãn: “Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ mà thôi, không hề liên quan gì đến vấn đề ta hỏi Vương phi.”