NÀNG THẬT LIÊU NHÂN


Edit: Thanh Mục
Úc Diêu nhìn vẻ mặt khó có thể tin được của Tô Mặc Ngôn, có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Minh Thừa thích cô? Phản ứng đầu tiên của Tô Mặc Ngôn là cười, muốn nói là hiểu lầm.
Nhưng ngẫm lại, đây hình như không phải là lần đầu tiên Úc Diêu hiểu lầm.
Người ta nói rằng không có tình bạn thuần khiết giữa nam giới và phụ giới, Tô Mặc Ngôn lại luôn cảm thấy nó tồn tại, chẳng hạn như cô và Minh Thừa, hai mươi năm "anh em".
Chuyện này, chỉ có thể nói Tô Mặc Ngôn và Minh Thừa quá quen thuộc, mà Minh Thừa lại che giấu quá sâu.
Minh Thừa có thích cô hay không, những thứ này đều không quan trọng.

Tô Mặc Ngôn càng quan tâm đến cảm thụ của Úc Diêu, khiến Úc Diêu trong lòng không thoải mái, đó chính là cô làm không tốt.
"Không có biện pháp." Tô Mặc Ngôn khẽ thở dài một câu, sau đó nghiêng người, ôm chặt Úc Diêu, đầu tựa vào vai Úc Diêu, nghiêng mặt cọ cọ mái tóc dài của nàng.

Tô Mặc Ngôn ngửi thấy mùi thơm trên người nàng, nhắm mắt nói với nàng, "Em đã là của chị rồi."
Chỉ có một mình chị thôi.
Sau khi Úc Diêu xuất hiện, vị trí đó, Tô Mặc Ngôn chỉ có thể để lại cho nàng.
Tô Mặc Ngôn rất khó tưởng tượng, nếu lúc trước cô và Úc Diêu tách ra như vậy, cô sẽ mất bao lâu mới có thể thoát khỏi khói mù, hoặc là đi tiếp nhận một người khác.
Úc Diêu từng nói mình không tốt như cô tưởng tượng.
Tô Mặc Ngôn muốn nói, có, bởi vì vui vẻ khi ở bên chị, lớn hơn hết thảy mọi thứ.
Cô ôm Úc Diêu càng chặt, đời này, nếu như không phải Úc Diêu đẩy cô ra, cô vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.
Úc Diêu cũng chậm rãi duỗi tay ôm lấy Tô Mặc Ngôn, ngước mắt lên, nàng nhìn về phía trong gương, hai người lẳng lặng ôm nhau, kỳ thật trong lòng hai người chiếm cứ trọng lượng như thế nào, các nàng đều biết.
"Sau này em sẽ chú ý." Tô Mặc Ngôn nhìn khuôn mặt Úc Diêu, cười xán lạn, biết ghen mới tốt, cảm nhận được quan tâm.
Úc Diêu thấy ánh mắt cô bị dụi đến đỏ lên, "Mắt có đau không?"

Tô Mặc Ngôn cười lắc đầu.
"Trễ một chút theo chị trở về, đừng náo loạn nữa."
"Chị cũng nói, không có em thì chị ngủ không được, em đương nhiên phải trở về." Tô Mặc Ngôn ôm Úc Diêu nói, có chút đắc ý, vừa rồi trong điện thoại nghe Úc Diêu nói như vậy, tính tình nhỏ bé gì cũng tiêu tan.
"Tô Mặc Ngôn..." Nhìn biểu tình nhỏ nhắn của cô, Úc Diêu đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt cô, mập lên một chút, hiện tại có thể nặn ra chút thịt.
"Em đã nói không tức giận, chị còn tới đây làm gì?"
"Sợ em cứng miệng, còn đang giận dỗi với chị."
"Là em quá trẻ con." Tô Mặc Ngôn áy náy, không cẩn thận lại tái phạm tính tình thối nát trước kia, cô nâng mặt Úc Diêu lên, "Sau này không giày vò chị nữa."
Úc Diêu lại ôm lấy Tô Mặc Ngôn, "Tức giận đừng buồn bực, cũng không cần cứng miệng, biết chưa?"
"Ừm, biết rồi." Tô Mặc Ngôn trong lòng rất cảm động, bởi vì Úc Diêu đối với tất cả đều nghiêm túc như vậy, cho dù mình nói không tức giận, nàng vẫn lo lắng mình đang tức giận.
Úc Diêu vuốt tóc cô, lại hôn lên, như trút được gánh nặng, "Đừng giày vò là được rồi."
Xem ra, lúc này cô thật sự đem Úc Diêu giày vò đến sợ hãi.

Tô Mặc Ngôn quay đầu nhìn Úc Diêu, đây vẫn là nữ ma đầu bình thường mạnh mẽ phong hành ở nơi làm việc sao? Càng hiểu rõ, Tô Mặc Ngôn cảm thấy Úc tổng càng đáng yêu.
Nhìn nhìn, Tô Mặc Ngôn chậm rãi rũ mắt xuống, kìm lòng không được hôn lên đôi môi Úc Diêu.
Ngay khi Tô Mặc Ngôn muốn tiếp tục hôn tới, Úc Diêu đẩy cô, vẫn không nhẹ không nặng, bất chấp thời gian, "Đừng ở đây..."
"Ừm." Tô Mặc Ngôn nhỏ giọng đáp một tiếng, sau đó đè qua, trực tiếp chặn môi Úc Diêu, ôm eo nàng hôn lên.
Úc Diêu muốn đẩy cô ra, nhưng Tô Mặc càng hôn càng sâu.
Dần dần, sự chủ động của một người trở thành sự triền miên của hai người.

Úc Diêu nhắm mắt lại, một tay chống lên bồn rửa tay, tay kia chậm rãi vuốt ve hai má Tô Mặc Ngôn, hôn ôn nhu mà nóng rực, không thể giải thích.
Minh Mạn đợi nửa ngày, cũng không thấy Tô Mặc Ngôn ra, rửa mặt hay là tắm rửa, rửa lâu như vậy.

Tô Mặc Ngôn còn đang hôn Úc Diêu thật sâu, ngoài toilet còn có thể mơ hồ nghe thấy Minh Mạn và Minh Thừa đang nói chuyện, nhưng càng như vậy, nhịp tim khi hôn lại càng nhanh, tay Tô Mặc Ngôn cũng bắt đầu không quy củ, vuốt ve trên người Úc Diêu.
Úc Diêu nắm lấy tay cô, để cho cô quy củ một chút.
"Ngôn Ngôn, mắt cậu còn đau không?" Minh Mạn đi tới cửa toilet, gõ cửa, trong tay còn cầm một lọ thuốc nhỏ mắt, "Có muốn lấy thuốc nhỏ mắt rửa một lần không?"
Môi hai người hôn chung một chỗ đồng thời dừng lại động tác.
Minh Mạn ở cửa thúc giục, "Còn chưa rửa được sao?"
Úc Diêu buông Tô Mặc Ngôn ra, dùng ngón tay giúp cô lau son môi trên khóe miệng.
Tô Mặc Ngôn cũng giúp Úc Diêu mặc quần áo, tiến lên hôn lên môi Úc Diêu một cái, hạ giọng xuống giọng gợi cảm, "Chúng ta về nhà đi..."
"Không biết nặng nhẹ." Úc Diêu hơi thở hổn hển, nhỏ giọng nói với cô.
"Chị không giống thế sao." Tô Mặc Ngôn cố ý bẻ môi với Úc Diêu, "Miệng đều bị chị hôn sưng lên."
Úc Diêu: "......"
"Ngôn Ngôn?" Minh Mạn lại hô một tiếng, sao lại cảm thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
"Được rồi, được rồi." Tô Mặc Ngôn giật cổ họng đáp lại, hai người chậm lại mới mở cửa ra ngoài.
"Mắt không sao chứ?"
Tô Mặc Ngôn, "Không sao đâu, không vào trong mắt."
"Không sao là tốt rồi." Minh Mạn giữ chặt Tô Mặc Ngôn, "Chúng ta tiếp tục chơi, thua uống rượu, chị Úc Diêu cũng cùng chơi đi."
Tô Mặc Ngôn cảm thấy ánh mắt Úc Diêu quét qua người mình một chút, cô vội vàng trả lời, "Uống rượu gì, tớ không uống rượu."
Mặt trời mọc ở đằng tây a, Tô Mặc Ngôn thuốc lá không hút, rượu cũng không uống, còn mỗi ngày ngoan ngoãn đi làm, Minh Mạn đặc biệt muốn hỏi Úc Diêu, nàng dùng cao chiêu gì, quản Tô yêu tinh phục tùng như vậy.
Minh Thừa nói bệnh viện có chút việc, đi trước.
Tô Mặc Ngôn, Úc Diêu và Minh Mạn chơi hai ván bài.
Không bao lâu sau, Tô Mặc Ngôn ngồi không yên, "Mạn Mạn, thời gian không còn sớm, chúng tớ về trước."
"Mới hơn chín giờ, chơi thêm một chút đi." Minh Mạn cơ hồ không nói gì, hôm nay cô có thể coi như thấy được cái gì gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách.


Tô Mặc Ngôn chính là điển hình, trước khi Úc Diêu tới, Tô Mặc Ngôn luôn miệng nói đêm nay sẽ không về, kết quả bây giờ mình chủ động đòi về.
"Lần sau lại đến." Tô Mặc Ngôn đã kéo Úc Diêu đứng dậy.
Minh Mạn cũng không giữ Tô Mặc Ngôn lại nữa, bạn bè bao nhiêu năm, không cần khách khí.
Bước ra khỏi căn hộ, gió thổi lá bên đường.
Mùa xuân rất ngắn, tháng 5, đã có cảm giác mùa hè.
Tô Mặc Ngôn nắm tay Úc Diêu, hai người chậm rãi đi, "Tối nay không phải phải tăng ca sao?"
Úc Diêu quay đầu lại, hỏi ngược lại cô, "Chị có nói sao?"
Nghe Úc Diêu nói, Tô Mặc Ngôn dừng bước, cô chỉ sử dụng tính tình, Úc Diêu thật sự quan tâm đến cảm thụ của cô, không đến một giờ đã từ công ty chạy tới, bởi vì Úc Diêu đối với tình cảm chân thành đến mức chưa bao giờ đem chuyện của cô đối đãi, coi như là nói đùa.
"Thực xin lỗi." Tô Mặc Ngôn xoay người đối mặt với Úc Diêu, kéo chặt hai tay nàng, cô may mắn đến mức nào mới có thể gặp được bạn gái như vậy.
"Là chị chưa làm tốt." Úc Diêu không có ý trách cứ Tô Mặc Ngôn, đặt mình vào vị trí nghĩ, nếu nàng là Tô Mặc Ngôn, trong lòng cũng không có tư vị.
Tô Mặc Ngôn cười lắc đầu, rất thích bộ dáng nghiêm túc của nàng, trước kia đối đãi với công việc, bây giờ là đối đãi với tình cảm của hai người, Tô Mặc Ngôn cảm thấy mình càng ngày càng mê luyến.
"Thật sự không tức giận?"
"Thật sự không tức giận, chị còn muốn em nói mấy lần nữa." Tô Mặc Ngôn cũng bắt đầu bất đắc dĩ với Úc Diêu.
Úc Diêu cười yếu ớt, nhìn cô vài giây, "Lên xe đi."
Tô Mặc Ngôn nhìn chằm chằm gương mặt nàng không chớp mắt, cho dù mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, khi nàng cười như vậy, Tô Mặc Ngôn thấy vẫn động tâm.

Chuyện hạnh phúc nhất, không gì khác chính là mỗi sáng sớm thức dậy, đều có thể nhìn thấy nàng ngủ bên gối mình.
"Em lái xe, chị nghỉ ngơi đi." Tô Mặc Ngôn cướp ở phía trước Úc Diêu.
Hai người lên xe, Tô Mặc Ngôn cũng không lập tức lái xe, mà nói với Úc Diêu, "Em không ngại chuyện quá khứ, em chỉ để ý hiện tại và tương lai.

Bởi vì chị, trái tim em không thể chứa người khác, vì vậy chị cũng vậy, chỉ có thể nghĩ về một mình em."
Liên Y xuất hiện, Tô Mặc Ngôn lo lắng sợ hãi nhất, chính là Úc Diêu còn có cảm giác với Liên Y, như vậy, cô thật sự muốn sụp đổ.
Theo một ý nghĩa nào đó, Tô Mặc Ngôn và Úc Diêu trời sinh một đôi, trong lòng các nàng chỉ có thể chứa được một người, chỉ có thể toàn tâm toàn ý, sau khi có đối phương, trong mắt rốt cuộc không nhìn thấy những người khác.
Tô Mặc Ngôn nói những lời này, rất ngốc rất cố chấp, nhưng Úc Diêu có thể cảm nhận được cảm thụ của cô.

"Em không thật sự tức giận với chị..." Tô Mặc Ngôn rất cố chấp giải thích.
Úc Diêu đưa tay gạt bỏ một sợi lông mi cô rơi trên gương mặt, cười nói, "Chị hiểu."
Nàng cũng không phải lo lắng Tô Mặc Ngôn cái này, nàng chỉ là không muốn nhìn thấy bộ dáng rầu rĩ của Tô Mặc Ngôn, vẫn là làm một yêu tinh không có mặt mũi không da càng khiến người ta yêu thích.
Chiếc xe im lặng.
Tô Mặc Ngôn đột nhiên thăm dò Úc Diêu, hôn tới, hôn ướt môi nàng, cắn thêm hai cái nữa, lại ngậm mút nhẹ nhàng, cuối cùng giữa môi lưỡi, bị sự dịu dàng tinh tế bao bọc.
Hôn nàng một hồi, Tô Mặc Ngôn buông môi ra, vẫn không quên giận dỗi nói, "Nhưng chị làm em tức giận là thật."
Úc Diêu vuốt ve mặt Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói, "Không phải chị đều đã nhận sai sao?"
Bass hấp dẫn.
"Chị lại quyến rũ em." Nói xong, Tô Mặc ngôn dán lên lại dùng sức hôn nàng vài cái.
Tô Mặc Ngôn lại bắt đầu dính lấy nàng, Úc Diêu cuối cùng cũng yên tâm, nàng nắm lấy cằm Tô Mặc Ngôn, "Lái xe đi."
"Hay là..." Tô Mặc Ngôn nói với Úc Diêu, cố ý quét hơi thở lên mặt nàng, "Chúng ta lái xe đến nơi vắng người."
"Cái gì?"
Tô Mặc Ngôn cọ đầu vào cổ Úc Diêu, hôn, giọng nói của cô không lớn không nhỏ, "Em muốn ở trên xe làm một lần."
Thân thể Úc Diêu nóng lên, vẫn đẩy Tô Mặc Ngôn ra, có vài phần ghét bỏ nhìn cô, "Lái xe."
"Em chỉ nói đùa..." Tô Mặc Ngôn ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không phải nghĩ như vậy, trong xe sao lại không thể? Nhưng Úc Diêu quả nhiên vẫn không tiếp nhận được.
Trong vòng chưa đầy 20 phút, về đến nhà.
Mỗi ngày về đến nhà, dâu tây cùng ống ngọt đều đúng giờ ở cửa nghênh đón, mà hai tiểu tử này còn thân mật với Úc Diêu hơn với Tô Mặc Ngôn.
"Bảo bối lại đây~~~" Vừa vào phòng, tâm tư Úc Diêu liền đặt ở trên người hai con mèo nhỏ.
Tô Mặc Ngôn đứng bên cạnh Úc Diêu, ai oán nói, "Chị chưa từng gọi em là bảo bối..."
Úc Diêu quay đầu nhìn cô, cảm thấy buồn cười, "Em còn muốn so đo với mèo con sao?"
Tô Mặc Ngôn thẳng thắn, "Chị đối xử với khuê nữ còn tốt hơn em, không so đo sao được.
Úc Diêu ghét bỏ cười, không nói lời nào.
Tô Mặc Ngôn mím môi cười cười, nhìn khuôn mặt Úc Diêu, ám chỉ mười phần nói, "Chúng ta đi tắm đi...".


Bình luận

Truyện đang đọc