Nghỉ ngơi xơi nước ở nhà mấy ngày, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Nguyên Thần Dạ bảo cô chuẩn bị, lát nữa hắn về sẽ mang cô tới nhà họ Tống - Tống Hạ Bình là bạn thân của Nguyên Thần Dạ, để dự tiếc theo lời yêu cầu của Hạ Bình.
vừa lên xe được 1 lúc thì đột nhiên gặp phía trước có tai nạn hay tranh chấp gì đó...
không vui vẻ gì Nguyên Thần Dạ hạ cửa kính xe xuống chờ đợi, đột nhiên 1 toán người từ đâu chạy tới và xịt 1 đám khói vào trong xe, chỉ 1 lát sau cô không còn biết gì nữa.
không biết bao lâu sau cô mới tỉnh dậy thì phát hiện xung quanh tối đen như mực, miệng bị bịt kín, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh
Thật không ngờ có lúc Nguyên Thần dạ cao cao tại thượng lại rơi vào tay tôi...thật đáng để chúc mừng...
Tốt hơn hết ngươi cứ chờ vào quan tài đi..Nguyên Thần Dạ ánh mắt không hề sợ hãi liếc nhìn về phía tên đầu sỏ 1 cách lười biếng...
Khá khen cho Nguyên tổng của chúng ta lúc nào cũng có thể bình tĩnh được,nhưng tôi rất chờ xem, bao lâu nữa ngươi có còn vẽ mặt này nữa không hahahaha........
Trong khi đó Nguyên Băng vừa bị bịt mắt vừa bị bịt miếng không tài nào nhìn thấy gì chỉ có thể nghe mà phán đoán mà thôi...
Ngươi thật tốt số vừa là người đàn ông hoàng kim,bên cạnh lại có một mĩ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc hầu hạ, thật bất công..
Mĩ nhân,theo ta đi,đừng theo hắn...vừa nói hắn vừa vuốt ve khuôn mặt của Nguyên Băng, cô không nói được gì chỉ biế theo quán tính tránh né, cánh tay đang đụng chạm vào người mình.
đừng để bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào người của Nguyên Thần Dạ này.
thật khẩu khí anh hùng, ốc không mang nổi mình ốc còn đòi cõng thêm rêu.
đại ca...
cứ theo kế mà làm..nói rồi hắn bỏ đi với tiếng cười ngạo ngễ vang khắp cả căn phòng...
chỉ 1 lát sau, băng bịt miệng của cô được tháo ra,chưa kip nói tiếng nào thì 1 thứ nước cay nồng được đổ vào miệng cô, mặc dù phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng...1 lát sau,cô mê man đi không còn biết trời đất gì nữa...
cô tỉnh lại khi cảm thấy toàn thân nóng rực, lờ mờ mở mắt ra, chói chang bởi ánh sáng đèn điện, 1 lúc sau mới làm quen dần với mọi thứ,cô nhận ra mình đang ở trong 1 căn phòng sach sẽ và mình đang ở trên 1 chiếc giường lạ,đập vào mắt cô là hình ảnh Nguyên Thần Dạ nữa người trên trần truồng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, vội nhìn xuống người,Nguyên Băng phát hiện cả người mình trong chăn trần truồng không 1 mảnh vải...
cô còn lơ ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Nguyên thần Dạ quay đầu lại giải thích:
chúng ta bị đánh thuốc...
thuốc, mà thuốc gì...?
thuốc kích thích tình dục....
kích...thích...sao lại như thế....
Cái này thì tôi không biết....
vậy chúng ta....? Nguyên Băng nói ngập ngừng với khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa...
đúng thế...nói rồi hắn bước vào phòng tắm để Nguyên Băng lơ ngơ chưa hoàn hồn, nhìn lại vệt lạc hồng trên tấm ga trải giường trắng tinh, cô mỉm cười chua chát: cũng không thể tránh khỏi, cô là người tình của hắn mà tới bây giờ mới bị ăn thì có lẽ là hắn đã quá nhân từ rồi...
cầm vội chiếc khăn bên giường cô ôm quần áo vào nhà tắm khi thấy Nguyên Thần Dạ ra ngoài ban công hút thuốc.
cô không đề cập tới, anh cũng không giải thích, chuyện này cứ như 1 việc bình thường vậy, chỉ có việc bắt cóc là lạ lùng mà thôi, cửa căn phòng hoàn toàn không khóa, cả 2 bất ngờ khi bước ra từ khách sạn.
thư kí trần cho lái xe đưa cô ấy về...
anh...anh không về sao...?
Tôi có việc phải về công ti...
Đố các bạn biết kẻ bắt cóc là ai...
Tống Hạ Bình! cậu tới phòng làm việc của tôi ngay.......
Thần Dạ,có chuyện gì mà cậu gọi tôi tới gấp vậy...
Tống Hạ Bình, khôn hồn thì nói cho tôi biết chuyện này cậu gây ra phải không?
chuyện gì cơ...tâm trí cậu không ôn định sao.?
cậu bày trò bắt cóc tôi và Nguyên Băng đúng không?
sao, cậu bị bắt cóc, kẻ nào chán sống như vậy chứ.....?
Tống hạ Bình, cậu còn muốn giả vờ tới bao giờ nữa chứ, hạ màn đi..
thật sự là oan ức tại sao cạu lại nghĩ xấu cho 1 người tôt như tôi chứ..
cậu còn muốn tôi đưa bằng chứng nữa sao?
được rồi,không qua nổi mắt cậu...nói cho tôi biết, hai người đêm qua vui vẽ chứ...
Tống Hạ Bình...vừa nói Nguyên thần Dạ vừa gầm lên tôi cho cậu 20s để biến khỏi mắt tôi,nếu không đừng trách tôi không nể tình cậu là bạn......
Không cần chỉ cần 10s thôi, tạm biệt và hẹn gặp lại.
Hôm nay là sinh nhật của cô, Nguyên Thần Dạ không trở về,cô quyết định đi ra biển cho khuây khỏa, bởi vì cô rất thích biển,thích cái cảm giác chạm chân lên cát, sóng biển xô vào chân...
chạm rãi đi trên bờ cát, thả hồn vào với biển...
Nguyên Băng...là cậu phải không?.
giật mình bởi tiếng gọi của ai đó sau lưng,quay lưng lại thật là bất ngờ, người vừa lên tiếng gọi cô không ai khác chính là Hạ Thảo - cô bạn thân 1 thời của cô.
Hạ thảo?